Mới qua mồng ba tháng giêng, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đã sắp phải lên đường.
Hoa Dương không lộ mặt, chỉ nhờ Trần Kính Tông đi tiễn.
Trần Kính Tông cưỡi ngựa đến nhà mình, thì thấy hai chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn để ở cổng nhà, tùy tùng cũng đã dọn xong đồ đạc, chỉ đợi chủ tử xuất phát là lên đường. Trong đại sảnh của chính viện, một nhà đang ở đó.
Ngoại trừ ba cha con Trần Đình Nghiệm, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, từ Tôn Thị đến hai nàng dâu cho tới các cháu nội, không ai không rơi lệ.
Hai huynh đệ vì thi hành chính sách mới mới được bổ nhiệm nơi xa, để thực hiện hoàn toàn chính sách mới, bọn họ phải đảm nhận chức vị của mình trong ít nhất ba năm.
Đường xa nghìn dặm, không nói ba năm, dù là nửa năm, người nhà sao có thể không lo lắng?
Sau khi Trần Kính Tông tới, hắn liếc nhìn xung quanh, không nói gì, đứng sang một bên.
La Ngọc Yến nước mắt tuôn rơi: "Phụ thân, nương, để con đi cùng với Tam gia đi, ít nhất con có thể chăm sóc chàng sinh hoạt hàng ngày, tránh chàng ở bên ngoài ngay cả một người chăm lo chu đáo ở bên cạnh cũng không có."
Du Tú Hồng mắt đỏ hoe nhìn trượng phu của mình, lặng lẽ tuôn lệ.
Trần Hiếu Tông đau đầu dỗ dành thê tử: “Ta đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho các con, ai thay chúng ta phụng dưỡng phụ mẫu? Đừng vô cớ gây sự.”
Nếu như ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ, dẫn theo thê tử không đáng ngại, nhưng chuyến đi lần này gian nan nguy hiểm, thê tử ở nhà, hắn mới có thể yên tâm không có bất cứ lo lắng gì.
Tôn Thị thở dài: "Chuyện đã được thương lượng xong, thì đừng thay đổi nữa.”
Đôi khi thân làm trưởng bối chỉ có thể tàn nhẫn.
Trước hết để năm khó khăn nguy hiểm nhất này qua đi trước, sau mùa thu nếu tình hình tốt đẹp, bà sẽ thu xếp để hai nàng dâu đoàn viên với các con trai, bà sẽ ở nhà chăm sóc trẻ nhỏ.
Trần Đình Nghiệm xua tay, nói với các con trai: "Không còn sớm nữa, nhanh chóng xuất phát đi, có gì viết thư mọi lúc.”
Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cùng nhau quỳ xuống, khấu đầu trước phụ mẫu.
Tiếng khóc của nữ quyến trẻ nhỏ ngày càng nức nở hơn.
Trần Đình Nghiệm nhìn lão tứ đang đứng đằng kia: "Ngươi đi tiễn."
Trần Kính Tông đồng ý, bước ra ngoài cùng hai vị huynh trưởng.
Du Tú, La Ngọc Yến muốn đưa bọn trẻ đi theo.
Trần Đình Nghiệm: "Ai trở về viện nấy, không cần tiễn."
Gặp nhau thêm một khắc để làm gì nữa, sẽ chỉ tăng thêm nỗi buồn mà thôi.
Ông là chủ một nhà, không ai dám làm trái lời ông, nữ quyến hai phòng thút tha thút thít cáo lui.
Bên ngoài cổng lớn của Trần phủ, ba huynh đệ đều đã lên xe ngựa của Trần Bá Tông.
Trần Kính Tông đi ở phía sau, nhìn hai vị huynh trưởng đã ngồi yên trong xe, ân cần nói: "Hay là ta cưỡi ngựa trước? Chờ các huynh khóc đủ rồi lại lên.”
Trần Hiếu Tông làm ra vẻ muốn cởi giày.
Trần Kính Tông mỉm cười, bước lên xe ngựa.
Sau khi hắn ngồi xuống, xe ngựa chậm rãi khởi hành.
Trần Bá Tông nhìn lão tứ nói: "Bọn ta không ở kinh thành, phụ thân cũng đi sớm về muộn mỗi ngày, ngày nghỉ đệ nên tới thăm mẫu thân thường xuyên hơn."
Bình thường Trần phủ và phủ của Trưởng công chúa phủ cách xa nhau, lão tứ cũng khó đi lại thường xuyên, năm nay bọn họ không có ở đây, tứ đệ sẽ về thăm nhiều hơn, cũng là báo hiếu, hợp tình hợp lý.
Trần Kính Tông: "Yên tâm, ta không chỉ hiếu thuận với lão thái thái, mà còn thay các huynh dỗ dành bọn nhỏ, các huynh chỉ cần làm tốt công việc của mình, không cần lo lắng chuyện trong nhà."
Trần Hiếu Tông: "Cuối cùng cũng nghe được đệ nói câu ngoan ngoãn."
Trần Kính Tông không có ý kiến gì, mắt nhìn mặt hai vị huynh trưởng, hắn hừm một tiếng, không tình nguyện đáp: “Trưởng công chúa cũng muốn tới tiễn các huynh, chỉ là thân phận của nàng ở đó, phụ thân xuất chinh mới có được đãi ngộ, hai người các huynh bỏ qua ha."
Nàng kính trọng ông ấy, đối với hai huynh trưởng cũng luôn đối đãi trọng hậu, buổi sáng còn đặc biệt dặn dò hắn gửi lời từ biệt.
Tất nhiên, Trần Kính Tông tuyệt đối không bao giờ nói nguyên xi những lời nho nhã đó.
Trần Bá Tông: "Hiểu mà, đệ cũng thay chúng ta chuyển lời cảm tạ của Trưởng công chúa."
Trần Kính Tông: "Chuyển cái gì, trở về kinh tự mình nói đi."
Trần Hiếu Tông: "Chỉ có đệ lòng dạ hẹp hòi, may mà Trưởng công chúa lúc đầu khi chọn phò mã bọn ta đã thành thân rồi, nếu không nhất định cũng bị đệ ám toán, khiến bọn ta đi không thành.”
Trần Kính Tông: "Cho dù các huynh đi, nàng ấy cũng sẽ không thích."
Trần Bá Tông: "Thận trọng chút!”
Sau một lúc im lặng, Trần Bá Tông dặn dò Tam đệ: “Giang Nam nhiều mỹ nhân, đệ đừng phụ lòng tin tưởng của phụ thân, cũng không được làm ra chuyện có lỗi với đệ muội.”
Trần Hiếu Tông cao giọng: "Tại sao lại nói với ta chuyện này, chẳng lẽ huynh sợ ta không kiềm chế được bản thân, mới đặc biệt cảnh cáo ta?"
Trần Kính Tông: “Đại ca chưa bao giờ lo lắng cho đệ, đệ nên tự ngẫm lại."
Trần Hiếu Tông vừa rồi muốn cởi giày, nhưng lần này anh không muốn chịu đựng nữa, cởi một chiếc giày liền ném vào đùi tứ đệ.
Trần Kính Tông động đậy ngón tay, nhẫn nhịn.
“Bộp” một tiếng, Trần Hiếu Tông sững sờ: "Sao đệ không tránh thế?"
Trần Kính Tông nhìn vào dấu giày trên quần, nói: " Đưa về cho trưởng công chúa xem."
Trần Hiếu Tông:...
Hắn nhào tới lau vết giày trên người đệ đệ mình, nhưng lần này đã bị Trần Kính Tông nhấn trở lại ghế.
Thể lực của quan viên văn võ lúc này mới thực sự được phô diễn ra, Trần Hiếu Tông bị nhấn lên ván xe không thể cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu đại ca.
Trần Bá Tông bảo tứ đệ ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện nghiêm túc.
Xe ngựa đã tới bến Thông Châu.
Hai huynh đệ đều đi đường thủy, sẽ đồng hành cùng nhau một khoảng thời gian.
Trần Bá Tông bảo tam đệ xuống xe trước.
Khi rèm xe hạ xuống lần nữa, Trần Bá Tông đưa cho tứ đệ một mảnh giấy nhỏ; Trần Kính Tông mở ra, trên đó ghi một địa chỉ, là một ngôi làng mà hắn phải qua để đi Vệ Sở Đại Hưng.
Trần Bá Tông trầm giọng nói: "Người của ta vẫn luôn điều tra Thích Cẩn, phụ thân quá bận, trong thời gian ta không ở kinh thành, đệ tiếp quản chuyện này, sau này vào sáng mồng năm hàng tháng gặp một lần, tiến độ cụ thể chúng ta gặp nhau bàn sau."
Trần Kính Tông gật đầu.
Trần Bá Tông: "Đừng trách phụ thân lần này không trọng dụng đệ, đệ bây giờ không chỉ là con trai của nhà họ Trần, mà còn là phò mã của Trưởng công chúa, nếu đệ can thiệp vào cải cách, đồng nghĩa với Trưởng công chúa cũng cuốn vào trong, Trưởng công chúa đối đãi với nhà chúng ta rất tốt, chúng ta không thể liên luỵ người."
Trần Kính Tông vẫn gật đầu.
Trần Bá Tông vỗ vai đệ đệ: ”Chức trách của quan viên văn võ không giống nhau, tương lai nếu xảy ra chiến sự, đổi lại bọn ta đuổi đệ ra khỏi kinh thành.”
Trần Kính Tông: "Sao huynh nhiều lời thế? Đệ không ghen tị với các huynh đâu."
Trần Bá Tông cười: "Trở về đi."
Trần Kính Tông không chịu nghe lời hắn, chạy đi kiểm tra một lượt bên trong và bên ngoài quan thuyền, thậm chí còn hỏi người lái thuyền vài câu, lúc này mới quay lại bến tàu, mắt tiễn hai vị quan trên thuyền đang dần trôi xa theo con sóng, cho đến khi bóng hình của hai con người mảnh khảnh đứng ở đuôi thuyền bước vào trong khoang thuyền, Trần Kính Tông mím môi, trở mình lên ngựa.
Trở lại phủ Trưởng công chúa, Trần Kính Tông trước tiên đến điện Lưu Vân, đốt mảnh giấy nhỏ kia.
Hắn lại thay một chiếc áo choàng khác, đến gặp Hoa Dương lần nữa.
Hoa Dương quan sát ánh mắt hắn.
Trần Kính Tông: "Nàng coi ta giống như nàng à, động một tí là thích khóc nhè.”
Hoa Dương: "Vậy sao chàng lại đi lâu như vậy?"
Trần Kinh Tông: "Bọn họ sớm đã đi rồi, một mình ta cưỡi ngựa chạy một vòng ra ngoài."
Hoa Dương: "Vậy chàng thích cưỡi ngựa quá đấy, mỗi ngày cưỡi còn không đủ à."
Trần Kính Tông: "Hôm nay chạy ngựa rất thích, bình thường chạy vì những thứ khác."
Hoa Dương: …
Nếu như hắn lộ ra chút buồn bã nào, nàng còn có thể nói vài câu an ủi, nhưng thực tế chứng minh, trong đầu của Trần Kính Tông không hề có sợi dây đa sầu đa cảm, chỉ nghĩ đến mấy chuyện không đâu vào đâu.
Mặc dù hai huynh đệ nhà họ Trần đã sớm lên đường, nhưng triều đình vẫn chưa chính thức yêu cầu thực hiện chính sách mới.
Hầu hết bách tính đều không biết, bọn họ vẫn sống cuộc sống như trước đây, ở trong nhà khi trời lạnh, gió xuân bắt đầu ấm hơn, thiếu nam thiếu nữ cũng sẽ kết gian ra ngoài đạp thanh.
Sáng ngày mười tám tháng ba, Hoa Dương cùng Trần Kính Tông vào cung từ sớm, sau đó cùng đệ đệ xuất thành, nghênh đón hai mươi mốt vị vương chư hầu.
Trong số hai mươi mốt vị vương chư hầu này, có người thái ấp gần kinh thành, chẳng hạn như Lỗ Vương ở Sơn Đông, Đại Vương ở Sơn Tây. Có người thái ấp cách xa kinh thành, chẳng hạn như Thục Vương ở Tứ Xuyên, Tần Vương ở Tây An. Các vương gia đến trước đều ở trong dịch quán Phòng Sơn, có đồ ăn thức uống ngon cung phụng, người người cùng nhau tề tựu vào kinh.
Mà hai mươi mốt vị vương chư hầu này, có người là ông bà của tỷ đệ Hoa Dương, có người là cậu, có người cùng thế hệ, cũng có người tuy lớn tuổi, nhưng cũng gọi hai tỷ đệ là thúc thúc cô cô, tóm lại một mớ hỗn độn.
Thích thái hậu sớm đã chép những mối quan hệ này vào cuốn sổ nhỏ, Hoa Dương lấy một bản, Trần Kính Tông cũng lấy một bản, đến chạng vạng tối, hai phu thê mặt đối mặt đọc thuộc lòng, lúc thuộc xong rồi luôn kiểm tra lẫn nhau, bây giờ sớm đã thuộc làu làu như đọc kinh.
Lúc bực bội nhất khi đọc thuộc, Trần Kính Tông khua môi múa mép: “Nhân gian đều là nữ tử gả vào nhà chồng, phải nhớ rõ đến một đống thân thích họ hàng nhà chồng nào là thất đại cô bát đại di, ta làm phò mã của nàng, còn tưởng thân thích thoải mái hơn nhiều, không ngờ năm nay tới một đám đại vương gia ai cũng không thể đắc tội, nếu là người yếu gan, e là cũng không dám gặp mặt."
Hoa Dương: "Không thể đắc tội? Ban đầu ai chạy tới phủ Tương Vương, ngay cả thế tử cũng dám đánh?"
Trần Kính Tông: "Ta lúc đó chỉ là cáo đội lốt hổ, được nhờ từ nàng.
Hoa Dương: "Bây giờ chàng cũng có thể được nhờ tiếp.”
Ngụ ý là, bất kể vị vương chư hầu nào, đến trước mặt Trưởng công chúa đều phải cúi đầu.
Đứng ở ngoài cửa thành lúc này, nhìn hai mươi mốt cỗ chiến xa chư hầu hùng hổ đi tới, Trần Kinh Tông lại nhìn hai tỷ đệ Hoa Dương đứng sóng vai trước cổng thành.
Nguyên Hựu Đế mười sáu tuổi mặc một chiếc long bào màu đỏ thẫm, cao lớn rắn rỏi, đã cao hơn hầu hết các quan văn. Ra đời không bao lâu liền trở thành thái tử, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cốt khí cao quý trong hoàng cung, đừng nhìn khuôn mặt còn có chút trẻ con của Nguyên Hựu Đế, uy nghiêm nơi khoé mắt sớm đã không kém cạnh với tiên đế năm đó, về mặt này, hai tỷ đệ giống hệt nhau.
Hoa Dương hôm nay cũng ăn mặc rất đẹp, hồng y kim châm, dung mạo phi phàm.
Các đại thần văn võ do những cụ lão đứng đầu đứng ở sau lưng hai tỷ đệ, nhỏ giọng nói chuyện, bình tĩnh không gợn sóng, giống như nhiều vương chư hầu vào kinh như vậy cũng không phải chuyện gì to tát.
Nguyên Hựu Đế, Trưởng công chúa có cốt khí sẵn có, nhóm Kinh quan này, đặc biệt là nội các, thì lại ủng hộ bọn họ không cần sợ sự tự tin của các vương chư hầu này.
Đoàn xe cuối cùng dừng lại cách trăm bước, tất cả các vương chư hầu nhanh chóng xuống xe, chạy chậm tới trước mặt Nguyên Hựu đế, bất kể vai vế thứ bậc, lúc này đều cung kính quỳ xuống.
Sớm đã có các cung nhân phục vụ ở dịch quán Phòng Sơn đã báo cáo với cung điện về đặc điểm ngoại hình như chiều cao, vóc dáng… của các vị vương chư hầu, Nguyên Hựu Đế nhìn một lượt, cũng có thể thấy rõ.
Cùng là vương chư hầu, địa vị cũng khác nhau, giống như chín vương gia trấn thủ biên cương được tổ tiên sắc phong năm đó, càng được kính trọng hơn.
Đương nhiên, chín vương gia trấn thủ biên cương năm đó, một vị trở thành thủy tổ, một vị Phổ Vương năm ngoái vừa bị phế truất, bây giờ chỉ còn lại bảy vị, ngay ngắn quỳ ở hàng thứ nhất. Trong số đó, ông lão râu tóc bạc phơ đang quỳ ở giữa, chính là Tần Vương ở Tây An phủ, ông nội của hai tỷ đệ.
"Chư vương miễn lễ."
Nguyên Hựu Đế cười nói, nói xong liền tự tay đỡ Tần Vương đứng dậy, quan tâm nói: “Tần Vương thái công đã tám mươi hai tuổi, một đường bôn ba, sức khoẻ còn ổn không?”
Tần Vương cúi lưng, ngẩng đầu nhìn hoàng đế trẻ tuổi trước mặt, nước mắt lưng tròng: "Khỏe, đời này ta có thể được nhìn thấy hoàng thượng, không có bệnh tật gì hết"
Nguyên Hựu Đế:...
Sao nước mắt lại tuôn rơi dễ dàng như vậy?
- So với những lão hồ ly này, đạo hạnh của hắn vẫn còn kém xa!