Trần Kính Tông nhìn Trưởng công chúa vẫn còn ngồi ở bên giường, trêu chọc nói: “Nàng còn không trở về phòng nghỉ ngơi đi, hay là muốn ở lại đây chăm sóc ta cả đêm?”
Hoa Dương không có ý định này, nàng không biết chăm sóc người khác, ở lại đây chỉ tổ khiến Trần Kính Tông không thể an tâm tĩnh dưỡng.
Nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa.
Trần Kính Tông: “Đi ngủ đi, nếu ông cụ muốn tới thì đã tới từ lâu rồi.”
Giọng điệu hờ hững ấy của hắn khiến Hoa Dương nghe mà khó chịu trong lòng.
Trần Kính Tông từ từ nắm chặt tay của nàng, nhìn khuôn mặt rầu rĩ của nàng, hỏi: “Nàng đau lòng vì ta bị thương như vậy mà ông cụ không tới thăm ta hay đau lòng vì rõ ràng ông cụ quan tâm ta nhưng lại bị chúng ta bắt tay với nhau làm khó dễ, thành ra sợ không dám tới?”
Hoa Dương không nói.
Trần Kính Tông: “Nàng xem đi, nàng còn chê ta hay ghen với ông cụ, ông ấy chẳng cần làm gì hết, chỉ mới phải nghe nàng quở trách một chút thôi, nàng đã đau lòng cho ông ấy rồi, còn ta, lần nào cũng phải chảy máu mới giành được chút lòng thương xót của nàng.”
Trên người hắn có vết thương, Hoa Dương không muốn cãi nhau với hắn vào lúc này, nàng bình tĩnh đáp: “Phụ thân lớn tuổi rồi, bình thường luôn dốc lòng lo chuyện quốc gia, đúng là ông ấy là một người cha nghiêm khắc nhưng nếu như ông ấy không quan tâm chàng thì trước đây đã chẳng bận rộn như vậy rồi vẫn còn dành thời gian đích thân dạy bảo chàng, yêu cho roi cho vọt, phụ thân là người như vậy. Ông ấy chưa từng khen chàng nhưng đó là do vấn đề lễ giáo, người khác khen chàng, ông ấy là cha lại càng cần phải tự chê con mình.”
Đời trước, trong mắt Hoa Dương, cha chồng gần như là một người hoàn hảo.
Đời này, nàng phát hiện ra cha chồng cũng có một vài vấn đề nhỏ nhưng cha chồng đã dốc hết tâm huyết cho triều đình, đây là điều không cần phải bàn cãi, cho nên Hoa Dương hi vọng ngoài chuyện quốc gia đại sự, ông cụ không cần phải bận lòng vì chuyện gia đình nhưng hôm nay nàng lại quở trách cha chồng một câu. Để chuyển về bên này ở, tiện nói chuyện với Tần Đại tướng quân, Trần Kính Tông cũng cố ý làm cha chồng mất mặt trước mặt mọi người, khiến cho cha con ruột thịt mà như thể kẻ thù, Hoa Dương sợ ông cụ buồn.
Trần Kính Tông: “Ta lại không biết tính ông ấy hay sao? Yên tâm đi, ông ấy lăn lộn chốn quan trường cả đời đã tu thành cáo già rồi, chẳng qua giờ địa vị cao rồi nên mới không buồn phỏng đoán lòng người, ngang ngược làm theo ý mình mà thôi, dù sao ai cũng phải nghe theo lời ông ấy cả. Tuy nhiên, cáo già thì vẫn là cáo già. Chắc lúc này ông ấy đã đoán ra chúng ta đang âm mưu làm chuyện gì rồi nên không đến nỗi buồn bã, trằn trọc đâu.”
Hoa Dương nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Có phải chàng cũng rất khâm phục lão nhân gia không?”
Trần Kính Tông trừng mắt: “Ta không hận ông ấy là ông ấy đã phải thắp hương cầu nguyện liệt tổ liệt tông Trần gia rồi, lại còn mong ta khâm phục ông ấy sao? Mơ đi!”
Hoa Dương cười.
Trần Kính Tông: “Nàng cười gì vậy?”
Hoa Dương vỗ tay hắn, đứng lên nói: “Không có gì, nếu phụ thân không tới, vậy ta cũng không cần phải ở lại đây nữa, chàng đi nghỉ đi.”
Trần Kính Tông túm được ngón tay nhỏ của nàng, Hoa Dương sợ hắn làm gì đụng tới vết thương nên buộc phải ngồi xuống.
Trần Kính Tông nghiến răng: “Nàng cố ý chọc giận ta đúng không? Ông cụ không đến thì nàng không cần ở lại đây nữa nghĩa là sao?”
Hoa Dương: “Chàng biết là ta cố ý thì có để tâm làm gì?”
Trần Kính Tông: “Cố ý cũng không được, đêm nay nàng không giúp ta vui vẻ thì đừng hòng đi đâu cả.”
Hoa Dương nhìn hắn, đột nhiên giơ tay trái lên, ống tay áo rộng màu đỏ như một đám mây nhẹ che khuất nửa bên mặt của phò mã gia.
Chỉ có điều, ống tay áo của Trưởng công chúa làm bằng tơ lụa thượng đẳng nhất, dù cách hai lớp vải, Trần Kính Tông vẫn thấp thoáng nhìn thấy bóng nàng, thấy nàng từ từ cúi người xuống.
Lần này, gần như ngay khi nàng dán môi mình lên môi hắn, Trần Kính Tông lập tức mở to miệng, đồng thời tay trái chữ chặt gáy nàng, không cho phép nàng chỉ hôn phớt một cái rồi thôi.
Hoa Dương sợ đè lên vết thương ở vai của hắn nên chống người bằng khuỷu tay trái.
Trần Kính Tông hôn tới khi nàng sắp không chịu nổi nữa mới hài lòng thả nàng ra nhưng vẫn nắm chặt tay của nàng.
Hoa Dương trừng hắn: “Chàng vẫn chưa vui vẻ sao?”
Trần Kính Tông nói đầy ẩn ý: “Trong lòng vui vẻ rồi nhưng chỗ khác lại không thoải mái.”
Hoa Dương nhìn theo hướng hắn nhìn, chỉ nhìn thoáng qua thấy chiếc bóng mơ hồ rồi lập tức đẩy hắn ra, nhanh chân đi vòng qua bình phong.
Trần Kính Tông thấy nàng đứng ở bên kia bình phòng một lát, có lẽ là đợi mặt hết đỏ rồi mới rời đi.
Trưởng công chúa vừa đi, Phú Quý vào, đau lòng ra mặt nhìn phò mã nhà mình.
Trần Kính Tông không cần sự đau lòng của hắn ta: “Tắt đèn đi, ta muốn ngủ.”
Phú Quý:...
Lúc Tứ gia chưa kết hôn, hắn thường xuyên nói cười với hắn ta nhưng từ lúc Tứ gia làm phò mã, dành trọn trái tim cho Trưởng công chúa thì hắn ta chẳng là gì nữa!
Mặc dù vậy, Phú Quý vẫn trải chăn nằm cạnh giường của phò mã đề phòng ban đêm phò mã cần người chăm sóc.
Biệt viện của Thủ phụ, Trần Đình Giám vẫn đang chong đèn đêm khuya đọc tấu chương của các nơi gửi từ kinh thành tới.
Lão nô Lưu thúc hầu hạ ông ấy hơn bốn mươi năm vào khuyên: “Các lão, sắp canh hai rồi, ngài đi nghỉ sớm một chút đi, mai còn phải đi theo Hoàng thượng, không có tinh thần sao được?”
Trần Đình Giám nói mà không ngẩng đầu lên: “Ta đọc thêm một cái nữa thôi.”
Lưu thúc lắc đầu, đặt chậu đồng đựng nước ấm xuống cạnh giường.
Nước rửa chân đã được bê tới rồi, Trần Đình Giám chỉ có thể đọc thêm một bản tấu nữa rồi về giường.
Lưu thúc ngồi xuống rửa chân cho ông ấy, nói chuyện như thể tự nói một mình: “Không biết bây giờ phò mã thế nào rồi, chảy nhiều máu như vậy, nô tài nhìn thôi cũng thấy đau cả vai.”
Lưu thúc: “Ngài cứ mạnh miệng, trong lòng khéo lại thương phò mã hơn ai hết.”
Trần Đình Giám: “Nó không coi ta là cha, sao ta phải thương nó?”
Lưu thúc: “Ngài đúng là càng có tuổi càng bướng bỉnh, trước kia ngài cãi nhau với phu nhân, cuối cùng ngài đều cúi đầu chịu thua trước.”
Trần Đình Giám cười “xùy” một tiếng, tỏ ý, nhi tử sao có thể sánh bằng thê tử chứ?
Chỉ có điều, trước đây bận rộn cả ngày trời, buổi tối đặt lưng xuống giường là Trần Các lão có thể ngủ ngay nhưng đêm nay, ông ấy nằm thật lâu vẫn rất tỉnh táo, cuối cùng, không biết mãi tới lúc nào mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Trần Đình Giám đang ăn sáng thì Lưu thúc đi từ bên ngoài vào bẩm báo: “Các lão, nghe nói Tần Đại tướng quân tới từ sáng tinh mơ, mang theo hai thùng quà to tới chờ để vào thăm phò mã.”
Hôm qua xảy ra chuyện bất ngờ, Tần Đại tướng quân lại liên tục đi theo bên cạnh Hoàng thượng, không thể làm tròn lễ tiết nên hôm nay tới thăm bệnh nhân thì đương nhiên phải chuẩn bị quà rồi.
Trần Đình Giám nhíu mày, chỉ có điều Tần Nguyên Đường đã xách quà tới rồi, ông ấy cũng không tiện nói gì, cứ coi như không biết.
Tin tức này cũng truyền đến tai Nguyên Hựu Đế.
Đây là đạo lí đối nhân xử thế cơ bản nhất, Nguyên Hựu Đế không để tâm, chỉ hỏi Tào Lễ: “Trần Các lão đã đi thăm lần nào chưa?”
Tào Lễ: “Thưa, chưa ạ.”
Nguyên Hựu Đế lắc đầu, lão đầu thật nóng tính, quả nhiên là có nhiều con trai nên chẳng có gì phải nâng niu. Nếu như hắn ta bị thương nặng như vậy, phụ hoàng ở dưới suối vàng biết tin có khi sẽ sốt ruột đến mức đội mồ sống lại.
Ăn sáng xong, Nguyên Hựu Đế đi cùng Tào Lễ tới thăm tỷ phu đáng thương không được cha ruột thăm nom.
Trần Kính Tông đã thay thuốc mới, đang dùng cơm, ngồi dựa vào đầu giường, Phú Quý bưng bát cơm đút cho hắn.
Nguyên Hựu Đế thắc mắc hỏi: “Sao tỷ tỷ không ở đây?”
Trần Kính Tông nuốt miếng cơm rồi giải thích: “Hôm qua, Trưởng công chúa sợ hãi quá mức nên có lẽ buổi tối ngủ không ngon giấc, giờ vẫn đang ngủ bù.”
Nguyên Hựu Đế:...
Được thôi, tỷ tỷ còn vô tư hơn cả Trần Các lão, không ngờ hắn ta lại là người quan tâm tỷ phu nhất!
Nguyên Hựu Đế: “Đại tướng quân ở bên ngoài cầu kiến, ngươi biết chứ?”
Trần Kính Tông rầu rĩ nói: “Thần biết chứ nhưng không được Trưởng công chúa đồng ý, thần không dám tự tiện mời Đại tướng quân vào, thần sai người đi khuyên Đại tướng quân rồi nhưng Đại tướng quân vẫn không chịu về cho.”
Nguyên Hựu Đế:...
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, không bao lâu sau, Trưởng công chúa ăn vận lộng lẫy thong thả tới muộn, bước vào phòng, chào hỏi Nguyên Hựu Đế trước tiên: “Sao Hoàng thượng tới sớm vậy? Đã dùng cơm chưa?”
Nguyên Hựu Đế nhìn ánh nắng sáng trưng ngoài cửa sổ nhưng không dám nói gì, quay qua trò chuyện với tỷ tỷ, lại nhắc đến Tần Nguyên Đường: “Tỷ tỷ, Đại tướng quân thành tâm như vậy, tỷ mau mời người ta vào đi.”
Hoa Dương nể mặt đệ đệ, cho người đi mời ông ấy vào.
Tần Nguyên Đường mặc quan phục Tổng binh, dáng dấp uy phong lẫm liệt, thế nhưng khi gặp được ba vị quý nhân, trông ông ấy vẫn sợ sệt y như hôm qua.
Hoa Dương nhìn đệ đệ, lãnh đạm nói: “Đại tướng quân không cần như thế, phò mã đã nói rồi, là tự hắn làm việc thiếu suy nghĩ, không liên quan gì tới Đại tướng quân.”
Tần Nguyên Đường cười làm hòa: “Dù sao đi nữa, phò mã cũng bị thương dưới mũi thương của mạt tướng, mạt tướng đặc biệt chuẩn bị cho phò mã một chút thuốc bổ, chỉ mong phò mã sớm ngày bình phục.”
Hoa Dương gật đầu, việc này xem như kết thúc ở đây.
Hai ngày nay, Trần Kính Tông không thể đi bất kỳ đâu, Nguyên Hựu Đế ngồi một lát rồi định ra về.
Tần Nguyên Đường vội vàng đuổi theo, ra đến bên ngoài, Tần Nguyên Đường len lén liếc nhìn Nguyên Hựu Đế.
Nguyên Hựu Đế cười nói: “Đại tướng quân có việc gì chăng?”
Tần Nguyên Đường nghe xong, quỳ phịch xuống trước mặt Nguyên Hựu Đế: “Hoàng thượng, mạt tướng thật sự không cố ý làm phò mã bị thương!”
Nguyên Hựu Đế: “Đương nhiên trẫm biết, trẫm đâu trách tội ngươi, Đại tướng quân mau đứng lên đi.”
Tần Nguyên Đường không đứng dậy, tỏ vẻ như thể đang bị kẻ thù truy sát mà chỉ có Nguyên Hựu Đế trước mặt mới có thể cứu mình vậy: “Hoàng thượng thánh minh nhưng mạt tướng thấy Trưởng công chúa, Trần Các lão đều vẫn còn giận mạt tướng, dù sao ít nhiều gì Trưởng công chúa cũng đã nhận quà của mạt tướng rồi, còn Trần Các lão thì ngay cả gặp mặt mạt tướng thôi cũng không chịu, rõ ràng là vẫn ghi hận trong lòng, nếu như Trần Các lão chỉ tỏ thái độ với mạt tướng thôi thì mạt tướng cũng ráng chịu đựng cho qua, mạt tướng chỉ sợ Trần Các lão, Trần Các lão về kinh rồi sẽ làm khó dễ mạt tướng…”
Càng nói, giọng Tần Nguyên Đường càng nhỏ lại, vẻ mặt cũng hết sức ấm ức.
Nguyên Hựu Đế:...
Hắn ta thực sự không ngờ Tần Đại tướng quân có thể khiến giặc Oa, Tác-ta, Đóa Nhan nghe tin đã sợ mất mật lại là một người như vậy.
Nguyên Hựu Đế thoáng dừng lại, quan tâm chỉ đường dẫn lối cho Tần Nguyên Đường: “Vậy ngươi cũng chuẩn bị quà cho Trần Các lão xem.”
Tần Nguyên Đường phát sầu: “Mạt tướng không biết ông ấy thích gì, trước đây mạt tướng từng tặng mỹ nhân, thuốc bổ quý cho ông ấy nhưng ông ấy đều trả lại, còn mắng mạt tướng một trận, mạt tướng đành phải tặng chút quà đặc sản để tỏ lòng thành nhưng sau chuyện ngày hôm qua thì mạt tướng đã hiểu rồi, quà không đáng tiền thì không có tác dụng gì cả nhưng vừa rồi mạt tướng đã hiếu kính quà đáng tiền cho Trưởng công chúa hết rồi, mạt tướng thực sự không biết phải tặng gì cho Trần Các lão.”
Nguyên Hựu Đế dường như mãi giờ mới biết chuyện này, kinh ngạc hỏi: “Ngươi từng tặng mỹ nhân cho Trần Các lão sao?”
Tần Nguyên Đường đỏ mặt, nhìn hai bên một chút, khẽ nói: “Mạt tướng vốn chống giặc Oa ở Đông Nam, Trần Các lão tiến cử thần đến Kế Trấn làm Tổng binh, mạt tướng nghĩ, Trần Các lão đề bạt mạt tướng chắc chắn là muốn được nhận về chút gì đó nên…”
Nguyên Hựu Đế cười nói: “Đại tướng quân nghĩ nhiều rồi, tiên sinh đức độ, thấy nhân tài thì dùng, tuyệt đối không phải vì tư lợi.”
Tần Nguyên Đường: “Vâng, Trần Các lão đức độ nhưng bây giờ mạt tướng đâm phò mã một nhát, ngoài miệng ông ấy không để tâm nhưng chắc chắn trong lòng vẫn hận mạt tướng! Hoàng thượng, mạt tướng không sợ mất chức nhưng mạt tướng sợ quân Tác-ta, Đóa Nhan sẽ lại đến xâm chiếm, không phải mạt tướng xem thường các võ tướng khác nhưng mạt tướng muốn đích thân thay Hoàng thượng bảo vệ Kế Trấn thì mạt tướng mới yên tâm! Mạt tướng muốn tiếp tục luyện binh cho Hoàng thượng, xây dựng Trường Thành ngày càng kiên cố hơn, chế tạo vũ khí tốt hơn, mạt tướng chỉ có một mong ước này, xin Hoàng thượng giúp cho!”
Nói xong, ông ấy dập đầu trước Nguyên Hựu Đế.
Nguyên Hựu Đế đã được tận mắt nhìn thấy Tần Nguyên Đường đốc thúc xây Trường Thành, thấy Tần Nguyên Đường thao luyện trăm nghìn tinh binh, thấy sức mạnh vượt trội của doanh xa, đại pháo.
Trần Đình Giám quý người tài, Nguyên Hựu Đế cũng quý người tài!
Hắn ta nâng Tần Nguyên Đường đứng dậy bằng cả hai tay, hứa hẹn: “Đại tướng quân yên tâm, chỉ cần ngươi trung thành với trẫm, trung thành với triều đình, trẫm sẽ để ngươi trấn thủ Kế Trấn.”
Tần Nguyên Đường vui mừng: “Có lời này của ngài thì sau này mạt tướng không còn gì phải lo lắng nữa, không cần phải vắt óc nghĩ xem tặng quà gì cho ai nữa!”
Nguyên Hựu Đế cười.
Đợi vua tôi hai người trở lại biệt viện của Nguyên Hựu Đế, Trần Đình Giám và các Các lão cùng với Tổng đốc Kế Liêu Lưu Tiết, Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ Lưu Thủ đã đợi một lúc lâu.
Hà Thanh Hiền: “Hoàng thượng, không biết tình hình vết thương của phò mã thế nào rồi?”
Nguyên Hựu Đế cười nói: “Khá hơn rồi, chư vị không cần phải lo lắng.”
Trần Đình Giám nhìn về phía Tần Nguyên Đường.
Những người khác cũng đều yên lặng quan sát Trần Đình Giám, Tần Nguyên Đường.
Ban đầu, Tần Nguyên Đường hơi chột dạ một chút nhưng rồi nghĩ tới chuyện gì đó, ông ấy lại ngẩng đầu ưỡn ngực trở lại, đứng sau lưng Nguyên Hựu Đế như pho tượng thần canh cửa.
Rõ ràng, Tần Đại tướng quân đã nhận được sự ủng hộ của Hoàng thượng nên không còn sợ Trần Các lão nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT