Không biết phải bao giờ Trần Kính Tông mới tỉnh, hôm nay Nguyên Hựu Đế còn có việc, Hoa Dương bảo đệ đệ đi lo công chuyện của mình trước: “Đệ dẫn cả Trần Các lão và Tần Đại tướng quân đi luôn đi, bọn họ ở lại đây cũng chẳng ích gì, lúc này ta không muốn gặp bọn họ.”
Nguyên Hựu Đế thấu hiểu: “Vậy bọn đệ đi trước đây, nếu như phò mã tỉnh lại, tỷ tỷ phải lập tức sai người báo tin cho ta biết đấy.”
Hoa Dương gật đầu rồi sau đó lại gọi giật đệ đệ mới đi được hai bước lại, quan tâm hỏi han: “Đệ không bị dọa sợ chứ? Đây là lần đầu đệ thấy cảnh này mà.”
Nguyên Hựu Đế đỏ mặt: “Ta không phải là trẻ con.”
Mắt Hoa Dương rưng rưng lệ, nàng dịu dàng nói: “Dù đệ cao hơn tỷ một cái đầu thì trong lòng ta, đệ mãi mãi là đệ đệ.”
Nguyên Hựu Đế vừa giận tỷ tỷ coi thường mình vừa ấm lòng vì sự dịu dàng của tỷ tỷ, đứng buồn bực một lát rồi nhanh chân rời khỏi đây.
Cùng với sự xuất hiện của Hoàng đế, ngoài sân vang lên tiếng ồn ào, đám quan chức tháp tùng quan tâm hỏi han xem tình hình vết thương của phò mã thế nào, sau đó tiếng ồn nhanh chóng lắng lại.
Hoa Dương đi vòng qua bức bình phong, xem thái y bôi thuốc cho Trần Kính Tông.
Máu đã ngừng lại, vết thương cũng được rắc một lớp thuốc bột, thái y băng bó cho phò mã rất cẩn thận, quấn băng gạc vòng qua cổ của phò mã một vòng.
Làm xong, thái y quay đầu lại, khom người nói với Trưởng công chúa: “Trưởng công chúa không cần phải lo lắng, phò mã còn trẻ lại khỏe mạnh, tĩnh dưỡng hơn một tháng là sẽ khỏi hẳn.”
Hoa Dương: “Làm phiền ngài, ngài đi nghỉ đi, có chuyện gì ta sẽ gọi.”
Thái y cáo lui, dặn dò Triều Vân, Triều Nguyệt, Phú Quý đứng bên ngoài cách chăm sóc.
Thấy thái y cũng đã đi rồi, Hoa Dương ngồi xuống bên giường.
Mặc dù băng gạc đã che vết thương của Trần Kính Tông lại nhưng chỗ vết thương vẫn thấm máu đỏ ra băng gạc.
Mũi thương dài như vậy, nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ đâm xuyên vai Trần Kính Tông hoặc là nếu như lúc Trần Kính Tông tiếp chiêu không nhắm chuẩn, mũi thương có thể sẽ đâm lệch vào chỗ yếu hại của hắn!
Trần Kính Tông lặng lẽ mở mắt ra, đúng lúc trông thấy đôi mắt rưng rưng lệ của nàng. Bị hắn nhìn thấy, nàng lại vội vàng xoay người đi.
Trần Kính Tông bị thương ở vai nên không tiện cử động cánh tay kẻo làm miệng vết thương nứt ra, hắn để xuôi cánh tay dọc theo thân giường rồi di chuyển sang ngang, nhích tới gần người nàng, chạm nhẹ đầu ngón tay vào chân nàng, nói khẽ: “Nàng biết thừa là ta giả vờ rồi, sao còn khóc?”
Hoa Dương không nói gì.
Trần Kính Tông tự nói ra mục đích bản thân: “Ta nghe thấy nàng nói với ông cụ rằng, ta là người của nàng, còn thân thiết với nàng hơn với ông ấy.”
Hắn nói vậy, cảm giác chua xót trong lòng Hoa Dương dần lắng lại, nàng liếc hắn một cái nhưng chẳng biết phải nói gì.
Trần Kính Tông nắm chặt tay của nàng: “Được rồi, không nói những chuyện khác, chỉ riêng vụ nàng quát ông cụ một trận thôi thì trò khổ nhục kế này của ta đã đáng giá lắm rồi.”
Hoa Dương lườm hắn: “Chàng im lặng đi.”
Trần Kính Tông lại càng muốn nói: “Lúc đó là nàng giả vờ hay giận thật vậy?”
Hoa Dương im lặng.
Đáng lẽ ra chỉ là diễn thôi, nàng biết rõ cha chồng là người như thế nào, không riêng gì cha chồng, dù là người lớn nhà nào gặp tình huống đó cũng đều sẽ khuyên Tần Nguyên Đường như vậy. Thế nhưng, Hoa Dương biết, rõ ràng Trần Kính Tông không cần phải bị thương như vậy, hắn làm vậy là vì chiếu theo kế hoạch của nàng, vì cha chồng và toàn bộ Trần gia nên mới phải chịu nguy hiểm.
Người không biết không có tội nhưng cha chồng nói như vậy, Hoa Dương vẫn thấy có một ngọn lửa không tên thiêu đốt trong lòng mình, chính nàng cũng không biết câu trách móc ấy có mấy phần là thật, mấy phần là diễn.
Trần Kính Tông lại dỗ nàng: “Ta đã quen rồi, không chỉ ta mà Đại ca và Tam ca cũng bị ông ấy đối xử như vậy, chẳng qua không ai biết mà thôi.”
Hoa Dương cầm tay hắn: “Chàng đừng cử động, coi chừng đụng tới vết thương.”
Trần Kính Tông: “Đại tướng quân đâm một nhát làm ta đau chết nửa con người.”
Hoa Dương bất giác quan sát vết thương của hắn.
Trần Kính Tông: “Nàng mau mau độ cho ta một tiên khí đi, ta sẽ hết đau ngay.”
Hoa Dương:...
Trần Kính Tông dùng tay trái chỉ vào miệng mình.
Đôi mắt sáng của hắn mang theo ý đùa cợt, rõ ràng là hắn định nhân lúc nàng mềm lòng để chiếm lợi nhưng vết thương của hắn là thật, hắn chảy rất nhiều máu, mặt trắng bệch.
Hoa Dương đưa tay che mắt hắn lại, hàng mi của hắn chớp chớp mấy cái rồi ngoan ngoãn nhắm lại.
Hoa Dương cúi người xuống, nhẹ nhàng in lên môi của hắn.
Trần Kính Tông đang định mở miệng, Hoa Dương lại lùi về, nhìn hắn chăm chú: “Yên tâm dưỡng thương đi, đừng tơ tưởng những chuyện khác.”
Trần Kính Tông thở dài: “Lúc cần ta giúp thì nhiệt tình, không cần ta nữa thì thờ ơ, đêm đó ở quân doanh rõ ràng nàng không hề như vậy.”
Hoa Dương trừng mắt liếc hắn một cái.
...
Trần Kính Tông giả vờ ngủ một canh giờ rồi dậy, tin tức được lan truyền, Nguyên Hựu Đế và mọi người lại tới thăm.
Hoa Dương vẫn giận chó đánh mèo cau có với Tần Nguyên Đường.
Trái lại, Trần Kính Tông rất phóng khoáng, nhận hết lỗi về mình, tươi cười niềm nở với Tần Nguyên Đường, còn nói, đợi bao giờ hắn bình thường, lại xin được Tần Nguyên Đường chỉ bảo thương pháp cho.
Tần Nguyên Đường nghĩ thầm, cho dù ông ấy không làm Tổng binh nữa cũng sẽ không luận bàn với Trần Kính Tông!
Người đã tỉnh lại, tinh thần cũng tươi tỉnh, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí mới vừa dễ chịu trở lại thì Trần Kính Tông đột nhiên chuyển mắt nhìn chằm chằm ông cụ nhà mình mấy lần rồi bảo với Hoa Dương: “Ngài sắp xếp người khiêng ta về bên kia đi, ở chỗ này khiến toàn thân ta khó chịu.”
Trần Đình Giám cụp mắt, không rõ đang nghĩ gì.
Hoa Dương gọi người đi chuẩn bị ván gỗ để khiêng.
Nguyên Hựu Đế nhìn đôi cha con hễ gặp mặt là lại cãi nhau này, nghĩ bụng, phò mã đang phải dưỡng thương, cách xa Trần Đình Giám một chút cũng trợ giúp hồi phục về mặt tinh thần.
Thế là, bốn tiểu thái giám đồng tâm hiệp lực nâng phò mã đặt lên tấm ván gỗ, sau đó, ngay trước mặt Trần Các lão, khiêng phò mã không muốn dưỡng thương ở chỗ thân phụ về chỗ ở tạm thời của Trưởng công chúa.
Buổi trưa, các quan viên ăn tiệc với Nguyên Hựu Đế, sau khi tiệc tan, mọi người ai về nhà nấy.
Phủ Tổng binh, Tần Nguyên Đường về đến nhà, ngồi thừ người trên chiếc ghế thái sư, gác gáy lên lưng ghế, mặt lộ rõ vẻ phiền muộn.
Tần Kỷ ra hiệu cho toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài rồi mới an ủi cha ruột: “Phụ thân đừng nóng ruột, con thấy Trần Các lão và phò mã đều không trách tội ngài đâu.”
Tần Nguyên Đường nhìn nhi tử, cười “xùy” một tiếng: “Lúc đó đang ở ngay trước mặt mọi người, chẳng lẽ bọn họ có thể giở trò ngang ngược được hay sao? Còn trong lòng bọn họ nghĩ thế nào thì chỉ có mình bọn họ biết mà thôi.”
Có ngu mới tin lời chót lưỡi đầu môi là thật.
Tần Luật: “Vết thương nhỏ như thế, bọn họ không xấu hổ hay sao mà còn so đo? Nếu là tướng sĩ trên chiến trường thì làm gì có ai để tâm chứ.”
Tần Nguyên Đường: “Đó là Thủ phụ, là phò mã, con không thể đối xử với họ như tướng sĩ bình thường được.”
Tần Nguyên Đường cau mày, trong đầu đã tưởng tượng ra, chẳng bao lâu sau khi hồi kinh, Trần Các lão sẽ mượn cớ gì đó để đối phó với mình, ít nhất cũng phải giáng chức mới hả giận.
Đại tướng quân tự cho rằng bản thân đã nhìn thấu quan trường, sao có thể bị dăm ba câu của hai nhi tử trẻ tuổi thuyết phục được?
Tần Nguyên Đường không có tâm trạng nghỉ trưa, đến buổi chiều vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì đi theo Hoàng thượng.
Cuối cùng ông ấy cũng chịu đựng được đến lúc hoàng hôn, Nguyên Hựu Đế đi nghỉ, Tần Nguyên Đường lui ra ngoài cùng với các quan viên, sau đó ông ấy giữ Trần Đình Giám lại, thành khẩn nói: “Mạt tướng muốn đi thăm phò mã, không biết có thể nhờ Các lão dẫn đường hay không?”
Phò mã bị ông ây làm bị thương, hôm nay mới là ngày đầu tiên, về tình về lý, ông ấy đều phải đi một chuyến.
Chúng quan viên đồng loạt nhìn về phía Thủ phụ đại nhân.
Trần Đình Giám nói có phần tự giễu: “Ta thường hay bất hòa với phò mã, nếu ta đi cùng với ông, chỉ e hắn sẽ giận chó đánh mèo lây sang ông, Đại tướng quân nên đi một mình thì hơn.”
Nói xong, Trần Đình Giám sải bước bỏ đi.
Chúng quan viên:...
Có vẻ cũng có lý!
Đám quan viên đứng hóng chuyện xong nhanh chóng tản đi.
Tần Kỷ: “Phụ thân, con đi với cha.”
Phò mã vốn ghen tuông vì trưởng tử Trưởng công chúa ưu ái, Tần Nguyên Đường nào dám dẫn trưởng tử theo, tiểu nhi tử cũng có ngoại hình ưa nhìn, dẫn đi theo cũng dễ xảy ra chuyện.
Cuối cùng, Tần Nguyên Đường xua tay, bảo các con về dịch quán chờ, ông ấy gọi một vị cung nhân dẫn đường, cung kính tới biệt viện nơi Trưởng công chúa đang ở tạm.
Biệt viện được chia làm nhà trước, nhà sau, vì đoán sẽ có quan viên tới thăm nên Trần Kính Tông nằm ở nhà trước.
Hoa Dương đang ngồi bên giường nói chuyện với Trần Kính Tông, nghe Triều Vân vào báo Tần Đại tướng quân muốn thăm phò mã, hai phu thê đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý.
“Mời Đại tướng quân vào.”
Triều Vân ra ngoài chuyển lời.
Trần Kính Tông nhìn Trưởng công chúa chuyển qua ngồi đoan trang phía đuôi giường, hỏi: “Ta nằm thôi là được hay còn cần phải nói gì?”
Hoa Dương: “Chàng hàn huyên còn ta sẽ nói chuyện chính.”
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tần Đại tướng quân cao lớn đi sau lưng Triều Vân, thân hình nhỏ nhắn của Triều Vân khiến ông ấy trông như một vị thần gác cửa, chỉ có điều, vì phạm lỗi nên vị thần này có vẻ khá câu nệ, giảm bớt không ít uy phong.
Thực ra Tần Nguyên Đường không sợ Trần Kính Tông, ông ấy sợ là sợ Trưởng công chúa nhìn là biết không phải hạng dễ trêu chọc kia!
Nghe nói năm xưa, Tương Vương nay đã bị phế bị ấm đầu nên mới chòng ghẹo Trưởng công chúa, sau đó bị Trưởng công chúa quất luôn một roi không chút nể nang, quất roi thôi vẫn chưa đủ để nguôi giận, Trưởng công chúa còn thay mặt dân chúng Lăng Châu viết thư cho tiên đế tố cáo tội của Tương Vương, dẫn tới Tương Vương bị phế, Trưởng công chúa còn được tiên đế ban cho roi Đả Vương!
Roi Đả Vương có quyền đánh cả Vương gia, huống hồ gì là đánh một Đại tướng quân như ông ấy!
Tiến vào nội thất, Tần Nguyên Đường trông thấy Trưởng công chúa ngồi bên giường, đẹp thì có đẹp nhưng thái độ uy nghiêm không cho pháp làm trái lời ấy thực sự đáng sợ!
Tần Nguyên Đường hoàn toàn không kịp nhìn rõ xem rốt cuộc trông Trưởng công chúa như thế nào, lập tức cụp mắt xuống, cung kính hành lễ: “Mạt tướng bái kiến Trưởng công chúa.”
Hoa Dương: “Lui ra đi.”
Tần Nguyên Đường:...
Ông ấy vừa mới đến, Trưởng công chúa đã đuổi ông ấy đi, chẳng lẽ Trưởng công chúa không hoan nghênh ông ấy tới vậy sao?
May mắn thay, sau lưng ông ấy vang lên giọng nói êm ái của Triều Vân: “Dạ.”
Trái tim của Tần Nguyên Đường bị ba chữ của Trưởng công chúa tung lên trời cao lập tức rơi vèo xuống.
“Đại tướng quân miễn lễ.”
Tần Nguyên Đường thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người lên, lo lắng nhìn phò mã đang vui vẻ nằm trên giường: “Tình hình vết thương của phò mã thế nào rồi?”
Trần Kính Tông cười nói: “Chỉ là chút vết thương da thịt thôi, chắc hẳn Đại tướng quân còn hiểu rõ hơn ta nhiều, chỉ cần tĩnh dưỡng là được, không có gì nghiêm trọng, ngài cũng không cần phải đặc biệt tới thăm ta nữa, kẻo người khác nghe thấy lại nghĩ ta yếu ớt.”
Tần Nguyên Đường nghĩ thầm, đúng là ngươi yếu ớt thật chứ còn gì, Hoàng thượng là yếu ớt nhất, Trưởng công chúa yếu nhì còn ngươi, nhi tử của Thủ phụ thì yếu ba!
Dù trong lòng thầm lẩm bẩm nhưng ngoài mặt Đại tướng quân vẫn rất thành khẩn: “Tất cả là lỗi của mạt tướng, tuổi đã cao, phò mã khiêm tốn mời ta chỉ giáo, ta gặp được kỳ phùng địch thủ nên quên giữ chừng mực, chỉ muốn ép phò mã nhận thua, nếu như ta chú ý hơn thì phò mã đã không phải chịu khổ như thế này rồi.”
Trần Kính Tông:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT