Cuộc diễn tập mà Tần Nguyên Đường chuẩn bị kéo dài tổng cộng bảy ngày, mỗi ngày là một chiến trường và lối đánh khác nhau.

Gần trưa, diễn tập thành bị tấn công chính thức kết thúc.

Nguyên Hựu Đế hết sức hài lòng về những gì được xem hôm nay. Lúc xuống khỏi Trường Thành, Hoàng đế bảo Trần Đình Giám đi bên trái, Tần Nguyên Đường đi bên phải, đủ thấy Hoàng đế coi trọng Tần Nguyên Đường thế nào.

Còn Hoa Dương, nàng mượn cớ lưu luyến cảnh đẹp trên tường thành để nán lại trên đó thêm một lát.

Nguyên nhân thực sự thật ra là do nàng trèo lên Trường Thành đã mệt lắm rồi, đứng yên một chỗ thì còn tạm chịu đựng được nhưng nếu phải đi xuống thì hai bắp chân lập tức nhũn ra, không thể tự đi một mình nổi.

Nguyên Hựu Đế hiểu rất rõ tỷ tỷ của mình, chu đáo sắp xếp Trần Kính Tông ở lại với nàng.

Thấy đoàn người vua tôi đã đi xuống phong hoả đài phía dưới, Trần Kính Tông cầm chặt cổ tay của Trưởng công chúa, kéo nàng vào trong lầu, ghì nàng lên tường, nghiến răng hỏi: “Tướng quân mặc giáp bạc uy vũ còn ta thì không giỏi bằng người ta à?”

Hoa Dương không tin hắn không hiểu ý của nàng nên không nói gì, chỉ liếc nhìn về phía cửa ra vào, từ góc này, chỉ có thể nhìn thấy một vùng núi non trùng điệp và hoang mạc vùng biên ải, chắc hẳn không ai có thể nhìn thấy bọn họ ở trong Trấn Viễn Lâu.

Trần Kính Tông xoay mặt nàng nhìn thẳng về phía mình, trước khi nàng nhíu mày, hắn lập tức hôn nàng.

Ban đầu Hoa Dương chỉ ngầm đồng ý, sau đó dần dần không còn kiểm soát nổi tình hình, ngẩng cao chiếc cổ mảnh mai, vòng hai tay ôm áo bào quanh eo hắn.

Tựa như một đóa mẫu đơn yêu kiều, cực kỳ biếng nhác yêu thích những giọt mưa trong lành từ trên trời rơi xuống nhưng lại không chịu chủ động chào đón, phải đợi tới khi giọt nước mưa giở trò xấu, cố ý dụ mẫu đơn vươn nhành hoa ra, mẫu đơn mới chịu bung nở hoàn toàn dưới cơn mưa, để mặc cho nước mưa tưới đẫm từng cánh hoa của nàng.

Trưởng công chúa chưa từng nói bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, ngay cả lời thì thầm dịu dàng cũng keo kiệt không chịu nói nhưng Trần Kính Tông vẫn cảm nhận được tình cảm của nàng.

Nếu không có tình cảm thì sao bông mẫu đơn cao quý, thanh tao lại chịu để một phàm nhân mặc sức hái về nhấm nháp?

Nếu không có tình cảm thì Trưởng công chúa thận trọng, uy nghiêm sao lại lén thâu hoan với hắn trên Trường Thành giữa thanh thiên bạch nhật?

Câu chuyện tướng quân giáp bạc Tần đại công tử chỉ là lòng tốt của Trưởng công chúa quan tâm ông cụ của Tần gia nên diễn vậy mà thôi, phò mã hắn đây chính là cái cớ mà Trưởng công chúa đã quen dùng.

Lúc ấy có nhiều người xung quanh như vậy, tại sao nàng lại không mượn danh nghĩa của ai khác?

Bởi vì chỉ có hắn là phò mã của nàng, là người nhà của nàng, nếu là người nhà thì Trần Kính Tông bằng lòng cho nàng lợi dụng, bằng lòng diễn cùng với nàng.

“Đúng là ta bị thương thật nhưng chắc chắn vết thương của hắn ta còn nặng hơn ta nhiều.”

Tuy bằng lòng cho nàng lợi dụng nhưng có một số việc Trần Kính Tông vẫn phải nói cho rõ ràng.

Môi hai người mới vừa tách ra, Hoa Dương vừa mở mắt ra thì hắn đã nói ngay câu này, trong khi mắt hẵng còn nhắm nghiền.

Hoa Dương không biết hắn ghen thật hay cố ý mượn chuyện này để đùa giỡn thiếu đứng đắn, nếu như là ghen thật thì máu ghen không khỏi quá mạnh, quá ngang ngược, không chỉ ghen với cha chồng và hai huynh mà ngay cả những ông cụ rõ ràng không thể khiến nàng rung động như Tăng Các lão, Lữ Các lão, Hà Các lão, thậm chí ngay cả sớm Chu lang thời Tam quốc đã hóa thành tro từ lâu hắn cũng ghen được.

Chỉ có điều, mặc dù chỉ là diễn nhưng vừa rồi Hoa Dương khen Tần Kỷ mà lại chê hắn ngay trước mặt mọi người quả thực đã làm tổn thương thể diện của hắn, cho dù Hoa Dương hiểu hơn ai hết, hắn hoàn toàn không để tâm chuyện này, không phải vì da mặt của hắn dày mà là vì hắn có tấm lòng rộng lượng, không để ý những chuyện nhỏ nhặt này.

“Xét về oai hùng thì chàng và hắn ta ngang nhau nhưng so về ngoại hình thì chàng hơn một bậc.”

Hoa Dương cụp mắt nhìn xuống, nói một cách công bằng.

Tần Kỷ khôi ngô theo kiểu đường hoàng, lẫm liệt còn Trần Kính Tông tuấn tú theo kiểu dễ hớp hồn nữ tử.

Thực ra, cả ba huynh đệ của Trần gia đều như vậy, chỉ có điều Trần Bá Tông quá nghiêm túc, Trần Kính Tông quá bướng bỉnh, duy chỉ có Trần Hiếu Tông là ấm áp, hay cười, thực sự hợp với bốn chữ “Hồ ly mặt ngọc”.

Trần Kính Tông ấn ngón tay lên khóe môi nàng: “Chỉ hơn một bậc thôi sao?”

Hoa Dương lườm hắn, không thể khen hắn được, khen một tấc là hắn lại đòi một thước.

Môi của nàng vẫn còn ướt át lấp lánh ánh nước, Trần Kính Tông ngắm nhìn, trong lòng nảy ý xấu, hôn vành tai nàng, hỏi: “Nàng có mang theo chén hoa sen không?”

Hoa Dương lạnh giọng: “Không mang.”

Trần Kính Tông hôn cổ nàng, bàn tay phải vân vê vành tai bên kia như thể mê hoặc và lấy lòng: “Bao giờ xuống dưới, bảo nha hoàn ngâm một cái nhé?”

Hoa Dương không hé răng.

Trần Kính Tông biết ngay là nàng có chuẩn bị, có lẽ nàng không mong nhớ chuyện này nhưng nàng biết hắn sẽ muốn nên cũng bằng lòng cho hắn toại nguyện.

Đây chính là tình cảm nàng dành cho hắn.

...

Trường Thành dốc đứng, Trần Kính Tông dìu Hoa Dương đi từng bước một, xuống đến nơi, hai người mới thấy Triều Vân đứng bên cạnh một chiếc kiệu mềm.

“Hoàng thượng sai người chuẩn bị.” Triều Vân đỡ lấy tay Trưởng công chúa từ tay phò mã, vừa cười vừa giải thích.

Hoa Dương ấm lòng, bên cạnh đệ đệ có nhiều đại thần như vậy nhưng vẫn nhớ chăm sóc cho tỷ tỷ.

Trần Kính Tông hộ tống nàng về doanh trướng của Trưởng công chúa rồi mới qua bên chỗ Nguyên Hựu Đế dự tiệc.

Lần này, hai huynh đệ Tần Kỷ, Tần Luật ngồi bàn đối diện với hắn.

Trần Kính Tông trừng mắt nhìn Tần Kỷ mấy lần.

Tần Kỷ không hiểu nguyên nhân, đã mấy ngày trôi qua kể từ lần hai người hòa nhau hôm ấy, mấy lần trước gặp mặt, phò mã gia vẫn rất hòa nhã, sao bỗng nhiên hôm nay lại nhìn hắn ta như thể nhìn kẻ thù?

Nguyên Hựu Đế trông thấy, cảm thấy khá buồn cười, mặc dù phò mã rất trung hậu, thật thà trước mặt tỷ tỷ nhưng hễ đã ghen thì nóng nảy hệt như tính tình của hắn vậy.

Tần Nguyên Đường hết nhìn phò mã rồi lại nhìn nhi tử nhà mình, trong lòng có phần buồn bực, xét về độ anh tuấn thì phò mã hơn xa nhi tử nhà ông ấy, hoàn toàn không cần phải để tâm chuyện này mới phải.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Nguyên Đường lập tức kể cho trưởng tử biết chuyện Trưởng công chúa đã nói gì ở trên Trường Thành, đồng thời dặn dò dạo này trưởng tử phải chú ý một chút, cố gắng cách Trưởng công chúa thật xa để tránh chuyện trở nên phức tạp.

Tần Kỷ:...

Tần Luật trêu huynh trưởng: “Cũng không đến mức Trưởng công chúa để mắt đại ca chứ?”

Tần Nguyên Đường: “Đương nhiên là không rồi nhưng nếu nàng nhìn đại ca con nhiều thì phò mã sẽ ghi thù, phò mã không vui thì liệu Trần Các lão có vui không?”

Mặc dù, mặt ngoài cha con Trần gia xung khắc như nước với lửa nhưng bản thân Tần Nguyên Đường cũng là phụ thân nên biết phụ thân nào cũng thương con mình.

Tần Kỷ thở dài: “Biết vậy thì đáng ra hôm đó nên để Nhị đệ luận bàn với phò mã mới phải, nếu vậy thì đã chẳng có nhiều chuyện thế này rồi.”

Tần Luật: “Huynh nói vậy là sao? Thương pháp của đệ đâu thua kém huynh, nếu đệ đánh với phò mã thì bét nhất cũng phải hòa!”

Tần Nguyên Đường: “Muốn đánh thì đi ra ngoài mà đánh, ta phải đi nghỉ một lát.”

Ông ấy mệt lắm rồi, phải lấy lòng cả Hoàng đế và Thủ phụ, lại còn phải đề phòng tên nào thối miệng nói ra những thứ đại để như “Tần gia quân”, mới có nửa ngày mà ông ấy mệt mỏi còn hơn luyện binh nửa năm!

...

Hoa Dương nằm trong doanh trướng ngủ bù, ngủ thẳng một mạch tới tận hoàng hôn, khi nàng tỉnh dậy, hai chân nặng như rót chì.

Đệ đệ mời nàng qua đó dùng bữa tối, Hoa Dương mượn cớ đi hóng gió bị cảm lạnh để từ chối.

Tiểu thái giám chuyển lại lời của Trưởng công chúa, Nguyên Hựu Đế nghe xong lập tức sai người mang cơm tối qua cho tỷ tỷ, còn mình thì dẫn Trần Kính Tông tới thăm tỷ tỷ.

Thích Cẩn vốn cũng đang ở đó nhưng phen này không tiện đi cùng nên chủ động ra về.

Lúc Hoàng thượng và phò mã tới, Hoa Dương đang ngồi dựa người vào đầu giường, Triều Vân và Triều Nguyệt ngồi hai bên trái phải bóp chân cho nàng.

Không có người ngoài ở đây, Hoa Dương cũng đang mặc quần áo chỉnh tề nên không bảo bọn nha hoàn ngừng lại, chỉ bất mãn quở trách Trần Kính Tông: “Tất cả là tại chàng đòi đi xem mặt trời mọc đó.”

Trần Kính Tông muốn nói lại thôi.

Nguyên Hựu Đế nói giúp cho phò mã: “Tỷ tỷ quên rồi sao, rõ ràng là tỷ tỷ khăng khăng muốn tự mình leo lên…”

Mới nói được nửa câu, thấy tỷ tỷ nhíu mày, Nguyên Hựu Đế lập tức đổi giọng trách móc phò mã: “Nói tóm lại, tất cả là tại ngươi không chăm sóc tốt cho tỷ tỷ.”

Trần Kính Tông:...

Triều Vân, Triều Nguyệt bật cười thành tiếng làm dịu bầu không khí.

Tào Lễ cho người đưa bữa tối tới.

Hoa Dương không thể ngồi ăn trên giường, bọn nha hoàn phải dìu nàng, Trần Kính Tông thấy nàng đi lại vất vả như người tàn phế, mặc kệ Nguyên Hựu Đế đang ở đây vậy bước tới, bế bổng nàng lên, không cho nàng từ chối, sau đó đặt nàng ngồi vào bàn.

Nguyên Hựu Đế còn tưởng tỷ tỷ của mình sẽ thẹn thùng, không ngờ tỷ tỷ lại tỏ ra hết sức đương nhiên, có thể thấy bình thường phò mã cũng thường xuyên làm trâu làm ngựa cho tỷ tỷ như vậy.

Lúc dùng bữa, Trần Kính Tông chỉ yên lặng gắp thức ăn ăn cơm.

Hoa Dương nói chuyện phiếm với đệ đệ: “Đệ đệ nghĩ gì về buổi diễn tập hôm nay?”

Nguyên Hựu Đế cảm khái nói: “Nếu tướng sĩ Vệ Sở ta đều anh dũng như Tần gia quân thì có thể lấy được toàn bộ thảo nguyên dễ như trở bàn tay.”

Hoa Dương cau mày nói: “Biểu ca lỡ lời thôi, sao đệ đệ cũng gọi là Tần gia quân?”

Nguyên Hựu Đế cười nói: “Chỉ là cách gọi thôi mà, triều ta có rất nhiều đại tướng, luận về quân công cá nhân có rất nhiều người lập được nhiều chiến công hơn Tần Nguyên Đường nhưng quân đội trong tay bọn họ lại không dũng mãnh bằng quân đội của Tần Nguyên Đường, đến mức quân địch chỉ nghe danh Tần gia quân thôi đã sợ kinh hôn táng đảm, chứng tỏ Tần Nguyên Đường quả thực rất giỏi huấn luyện binh sĩ. Bình cường thì nước mạnh, ta chỉ hận không thể có thêm vài Tần gia quân, Lý gia quân, Lăng gia quân nữa.”

Lúc ở trên tường thành, khi Thích Cẩn nhắc đến Tần gia quân, đúng là Nguyên Hựu Đế có phần không vui nhưng xem xong bài diễn tập, nhìn hai dải đất bên trong và bên ngoài Trường Thành, Nguyên Hựu Đế không còn để bụng chuyện này nữa. Tần Nguyên Đường xứng đáng được lưu tiếng thơm muôn đời, không kể đến chuyện Trần Đình Giám sẵn lòng chiếu cố cho Tần Nguyên Đường, chỉ cần Tần Nguyên Đường luôn trung thành với triều đình thì Nguyên Hựu Đế cũng luôn sẵn sàng trọng dụng ông ấy.

Trong mắt Hoa Dương, khuôn mặt của đệ đệ vẫn còn non nớt nhưng ánh mắt lại ngập tràn khí khái hào hùng.

Hoa Dương tin tưởng, hiện tại, đệ đệ thực sự quý mến Tần Nguyên Đường nhưng bên cạnh Hoàng đế có rất nhiều người, Hoàng đế có thể sẽ thay đổi suy nghĩ bất kỳ lúc nào. Nếu như có một ngày, có người nhân lúc đệ đệ không vui buộc tội Tần Nguyên Đường, đệ đệ nhất thời kích động muốn xử lý Tần Nguyên Đường, chỉ cần mở miệng là sẽ lập tức trở thành khẩu dụ, thánh chỉ, khó lòng cứu vãn.

Gần vua như gần cọp là vậy.

Nàng không nói gì về Tần Nguyên Đường, chỉ đưa ánh mắt mang đôi phần trêu ghẹo nhìn về phía phò mã đang cắm đầu ăn cơm, cười nói: “Có khi sẽ có Trần gia quân thì sao?”

Nguyên Hựu Đế nhìn theo hướng tỷ tỷ nhìn, trông thấy phò mã bưng bát cơm sững sờ, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn từ từ ửng đỏ.

Hoàng đế đoán ra có chuyện gì đó ở đây bèn hỏi tỷ tỷ: “Vậy nghĩa là sao?”

Hoa Dương bèn thuật lại lời tuyên bố hùng hồn của Trần Kính Tông ở trên tường thành: “Phò mã nói, tới khi chàng trở thành ông cụ, có lẽ chàng đã giúp chúng ta giành lại toàn bộ đất đai bên ngoài biên ải rồi.”

Với tuổi tác và chiến tích của Trần Kính Tông, quả thực lời này có phần ngông cuồng.

Nguyên Hựu Đế cũng đang ở độ tuổi trẻ trung, ngông cuồng, chí hướng của phò mã mà tỷ tỷ xem thường lại rất được lòng Nguyên Hựu Đế. Chẳng mấy khi Hoàng đế mới nghiêm túc phê bình tỷ tỷ: “Thân thủ của phò mã không thua gì Tần Kỷ, sau này chắc chắn sẽ trở thành một đại tướng, nếu tướng lĩnh không có hùng tâm tráng chí giành lại giang sơn, yếu đuối như vậy sao có thể làm tướng quân được? Chỉ cần tỷ phu dám nói ra câu này là đã đủ để trẫm tin dùng hắn rồi. Trái lại, tỷ tỷ không nên thường xuyên xem thường phò mã mới phải.”

Hoa Dương kinh ngạc nhìn đệ đệ, nụ cười trên mặt dần tắt dần, chuyển sang giận dỗi và tủi thân.

Huynh đệ tỷ muội trên đời này hiếm có ca ca nào lại tỏ ra yếu thế trước mặt đệ đệ, muội muội nhưng nếu là tỷ tỷ thì chuyện làm nũng với đệ đệ cao lớn hơn mình lại là chuyện bình thường.

Vẻ mặt tủi thân của Hoa Dương lúc này là một kiểu làm nũng của nàng.

Nguyên Hựu Đế vừa nói nặng lời xong lập tức mềm lòng.

Trần Kính Tông kịp thời nói đỡ cho Hoa Dương: “Hoàng thượng chớ trách Trưởng công chúa, đúng là thần quá ngông cuồng, chờ bao giờ thần thực sự lập được chiến công này, nhắc lại câu này, có lẽ khi ấy Trưởng công chúa sẽ tin.”

Nguyên Hựu Đế liếc trộm tỷ tỷ.

Hoa Dương xụ mặt để đũa xuống, ra lệnh tiễn khách: “Ta ăn xong rồi, tỷ phu và tiểu cữu tử hai người mới là người một nhà, hai người đi ra ngoài ăn đi, kẻo lại bị ta làm mất hứng nói chuyện.”

Nguyên Hựu Đế:...

Thật quá ngang ngược!

Trần Kính Tông liên tục nháy mắt với Hoàng đế, cung kính dẫn thiếu niên lang đi ra ngoài.

Ra khỏi doanh trướng, Trần Kính Tông thở phào nhẹ nhõm, nói với Nguyên Hựu Đế bằng giọng của người từng trải: “Lúc tâm trạng của Trưởng công chúa không vui thì phải chiều theo ý nàng, nói lý chẳng có tác dụng gì đâu, có nói nàng cũng không nghe.”

Nguyên Hựu Đế: “Tỷ tỷ giận cá chém thớt với cả trẫm hay sao?”

Trần Kính Tông: “Không phải, Trưởng công chúa thích ngài nhất, Hoàng thượng không cần phải lo lắng, đợi lát nữa thần lại qua bên này chịu đòn nhận tội với Trưởng công chúa, chắc hẳn sáng mai Trưởng công chúa sẽ nguôi giận.”

Nguyên Hựu Đế thương hại vỗ vai hắn: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play