Đại tướng quân Tần Nguyên Đường có hai người con trai, trưởng tử Tần Kỷ hai mươi bảy tuổi, thứ tử Tần Luật mới vừa tròn hai mươi.

Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Tần Kỷ và Tần Luật đều có vóc dáng rắn rỏi, đã lập được chiến công từ khi tuổi đời còn rất trẻ, xem chừng sau này đời con sẽ còn tài năng hơn đời cha.

Trần Đình Giám thực lòng quý mến hai chàng trai trẻ của Tần gia. Quan văn được tuyển chọn thông qua rất nhiều vòng khoa cử, năm nào cũng có vô số hạt giống tốt đang chờ được triều đình tuyển chọn nhưng một vị tướng lĩnh đích thực thì khó có thể tuyển chọn thông qua vài trận khảo thí. Mặc dù triều đình cũng tổ chức khoa cử võ nhưng người có công phu giỏi chưa chắc đã có thể điều binh khiển tướng, người đọc thuộc binh pháp làu làu đến khi ra chiến trường có khi lại lúng túng như tục ngữ vẫn thường gọi đấy là đàm binh trên giấy.

Trần Đình Giám cố ý để hai huynh đệ Tần gia ngồi bên cạnh Tần Nguyên Đường, gần với Nguyên Hựu Đế và năm vị Các lão.

Trong lúc trò chuyện, Trần Đình Giám vuốt chòm râu dài, cười khen huynh đệ Tần gia vài câu.

Kết quả, hễ Trần Đình Giám khen một câu, Tần Nguyên Đường lại lập tức khen Trần Kính Tông một câu, khen rằng, chiến công phò mã lập được khi bình định Dự Vương tạo phản ngay đến ông ấy ở Kế Châu cũng vẫn nghe danh!

Trần Đình Giám:...

Ông ấy thật sự không cần Tần Nguyên Đường phải làm như thế, cứ như thể ông ấy đang gợi chuyện để người ta khen lão Tứ nhà ông ấy vậy!

Đúng như Tôn thị từng nói, kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Trần Đình Giám vẫn luôn được mọi người xung quanh khen ngợi. Hồi ông ấy còn trẻ, mọi người khen ngợi bản thân ông ấy. Tới khi chức quan của ông ấy càng ngày càng cao, các đồng liêu không chỉ khen ông ấy mà cả trưởng tử, tam tử của ông ấy cũng được khen. Trần Đình Giám đã quen với chuyện này rồi nên rất thản nhiên. Ấy nhưng, chỉ riêng hiện tại, Tần Nguyên Đường đường đường là một chiến thần, vậy mà lại luôn miệng khen không ngớt lời tên tiểu tử miệng còn hơi sữa chỉ mới đánh trận một lần của nhà ông ấy, Trần Đình Giám không khỏi cảm thấy đỏ mặt thay nhi tử và đỏ mặt cho chính mình!

May mà bảy ngày đi đường ròng rã không nghỉ khiến sắc mặt của Thủ phụ đại nhân cũng tiều tụy, nhợt nhạt hơn bình thường nên dù ông ấy có đỏ mặt cũng ít ai có thể nhận ra.

Tần Nguyên Đường khen một thôi một hồi, tự cho rằng mình đã tâng bốc thể diện cho Thủ phụ đủ rồi, cuối cùng cũng dừng lại.

Trần Đình Giám xua tay, tỏ ý bất đắc dĩ như thể “chuyện không đáng nhắc tới”. Ông ấy không dám khiêm tốn nữa, sợ lỡ mình khiêm tốn một câu, Tần Nguyên Đường lại khen lão Tứ mười câu.

Nguyên Hựu Đế mỉm cười, thong thả dùng bữa.

Hà Thanh Hiền nhìn Tần Nguyên Đường rồi lại nhìn Trần Đình Giám, đột nhiên cười bảo: “Nghe hai người nói suông như vậy khó có thể biết tiểu tướng của nhà nào giỏi hơn, chi bằng sau bữa tiệc bảo bọn họ tỷ thí thử xem sao, cho ta được mở rộng tầm mắt xem thử công phu giỏi giang của người trẻ tuổi được không?”

Trần Đình Giám, Tần Nguyên Đường đồng thời nhìn về phía ông ấy.

Không đợi hai người mở miệng, Nguyên Hựu Đế đã đứng ra làm chủ, nói: “Trẫm cũng có ý này.”

Nói rồi, Hoàng đế nhìn về phía Trần Kính Tông ngồi đằng xa cách mấy bàn tiệc: “Phò mã có dám tỷ thí với huynh đệ Tần gia không?”

Trần Kính Tông đang uống rượu với đồng liêu ngồi bên cạnh, nghe vậy để chén rượu xuống, đứng dậy, rời khỏi bàn tiệc, nhìn thẳng về phía hai huynh đệ Tần gia ngồi sóng vai nhau: “Dám thì dám nhưng Tần nhị công tử còn nhỏ quá, ta chỉ so tài với Tần đại công tử thôi.”

Tần Luật tỏ ý không vui, hắn ta đã hai mươi tuổi rồi, “còn nhỏ quá” là thế nào? Chẳng có nam nhân nào thích nghe người khác nhận xét như vậy về mình.

Tần Kỷ đứng dậy, chắp tay chào Trần Kính Tông: “Nếu vậy thì xin phò mã chỉ giáo cho.”

Trần Kính Tông thi lễ đáp lại, sau khi được Nguyên Hựu Đế cho phép, hai người ngồi xuống tiếp tục uống rượu.

Mọi người đều đã ăn uống no nê, cuộc tỷ thí của hai người trở thành màn kịch quan trọng được tất cả trông đợi.

Trần Đình Giám nói với lão Tứ nhà mình bằng giọng răn dạy: “Ngươi tự kiêu rằng thương pháp của mình ghê gớm lắm, hôm nay cho ngươi được mở mang tầm mắt, biết thế nào là núi này cao còn có núi khác cao hơn, người này giỏi còn có người khác giỏi hơn.”

Tần Nguyên Đường lập tức nói: “Các lão nói vậy sai rồi, sao khuyển tử có thể so được với phò mã chứ.”

Trần Đình Giám:...

Kể ra thì, Trần Đình Giám làm việc ở kinh thành, Tần Nguyên Đường thì hết ở miền duyên hải lại qua chốn biên thùy, tóm lại, hầu như hai người chỉ trao đổi với nhau qua thư, ít khi có cơ hội trực tiếp trao đổi với nhau.

Trong thư, Tần Nguyên Đường tỏ thái độ hết sức cung kính với ông ấy, tự xưng mình là “môn hạ khuyển mã”, năm nào cũng đều gửi tặng ông ấy một chút quà, ban đầu Tần Nguyên Đường tặng vàng bạc châu báu, bị Trần Đình Giám trả lại và nghiêm khắc phê bình một phen, Tần Nguyên Đường bèn đổi sang tặng một số đặc sản hiếm có của địa phương. Trần Đình Giám là người thông minh, ông ấy đoán ra Tần Nguyên Đường muốn tìm chỗ dựa trong triều, nếu như ông ấy tiếp tục từ chối thì e là Tần Nguyên Đường sẽ dồn tâm trí tiếp tục tìm phe phái cho mình, trễ nãi chuyện quân vụ.

Bởi vậy, Trần Đình Giám nhận quà đặc sản địa phương của Tần Nguyên Đường, không ngừng dặn dò Tần Nguyên Đường chuyên tâm luyện binh, củng cố biên ải, không cần quan tâm những chuyện khác.

Mối quan hệ của hai người họ là vậy, sâu đậm thì không sâu đậm nhưng sơ sài thì cũng không sơ sài, dù sao Trần Đình Giám cũng hết sức quý mến Tần Nguyên Đường.

Thế nhưng, tại sao đến khi gặp mặt, Tần Nguyên Đường lại nói năng, cư xử như vậy? Đúng là làm ông ấy đau đầu.

Trần Đình Giám lặng lẽ nhìn Hà Thanh Hiền một cái, ông ấy thà rằng ngày nào cũng đối chọi với Hà Thanh Hiền còn hơn là bị Tần Nguyên Đường nịnh bợ như thế.

Hà Thanh Hiền có vẻ khá hả hê, vừa vuốt râu vừa ngồi xem trò vui, ai bảo Trần Đình Giám thích làm Thủ phụ chứ, bị người ta tâng bốc cũng là một trong những cái hay của chức Thủ phụ đấy.

Trần Đình Giám không tiếp lời Tần Nguyên Đường, Tần Nguyên Đường bèn dặn dò nhi tử Tần Kỷ nhà mình khiêm tốn quan sát thương pháp của phò mã.

Tần Kỷ khiêm nhường đáp: “Dạ.”

Trần Kính Tông hừ một tiếng thật mạnh.

Trước mặt bao nhiêu người, nhi tử lại thất lễ như thế, Trần Đình Giám nổi nóng, nói với Tần Kỷ: “Ngươi cứ thoải mái dốc toàn bộ bản lĩnh ra dạy cho nó một bài học.”

Tần Kỷ cười gượng: “Các lão đề cao vãn bối quá.”

Trần Kính Tông không nhịn được nói: “Rốt cuộc là ngươi luận bàn thương pháp với ta hay là luận bàn mồm mép với ông ấy?”

Trần Đình Giám:...

Trần Kính Tông quay người đi ra sân.

Tần Kỷ bật cười, hành lễ với Nguyên Hựu Đế rồi cũng đi theo Trần Kính Tông.

Nguyên Hựu Đế dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài hiên.

Trong tay Trần Kính Tông và Tần Kỷ đều có một cây trường thương bằng gỗ mà binh lính thường dùng, hai người bằng tuổi nhau, vóc dáng tương tự nhau nhưng một người lộ rõ nhuệ khí, một người chín chắn, kín đáo.

Nếu đánh nhau thật thì đương nhiên Trần Kính Tông muốn thắng. Tần Kỷ muốn giữ thể diện cho Trần Các lão nên chỉ mong đừng thua lộ liễu, quá nhanh để tránh làm tổn hại tới danh tiếng của thương pháp Tần gia.

Kế hoạch của Tần Kỷ là dùng sáu phần mười công lực.

Tuy nhiên, ngay khi bắt đầu giao thủ, Tần Kỷ lập tức cảm nhận được thương pháp sắc bén của Trần Kính Tông và sức mạnh cuồn cuộn truyền từ thân thương tới, Tần Kỷ kinh ngạc nhận ra, vị phò mã này không phải chỉ có hư danh, hưởng ké tiếng tăm của Trần Các lão, nếu như hắn ta không dốc toàn lực để ứng phó thì có nguy cơ sẽ thua trong vòng mười chiêu.

Gặp được kỳ phùng địch thủ, Tần Kỷ không sợ, trái lại còn cảm thấy vui mừng, nghiêm túc đánh với Trần Kính Tông.

Hai vị quan võ trẻ tuổi lại cao ráo, khôi ngô, ai cũng tay dài, chân dài, bật nhảy, dịch chuyển mạnh mẽ như hùm như hổ, tung chiêu lưu loát, nhanh nhẹn, không hề giở thủ đoạn gian trá, hai cây trường thương như hai con rồng cùng tranh nhau một hạt châu, mọi người hoa mắt theo dõi, không dám chớp mắt lấy một lần, chỉ sợ bỏ lỡ mất thời khắc quan trọng quyết định thắng thua.

Không biết sau bao nhiêu hồi giao đấu, cuối cùng Trần Kính Tông tung người nhảy lên cao, lăm lăm cây trường thương trong tay giáng thẳng về phía Tần Kỷ, Tần Kỷ không kịp né tránh, bắt buộc phải giơ thương lên để đỡ, thế rồi, “cạch” một tiếng vang giòn, hai cây thương đồng thời gãy làm đôi! Nửa cây thương của Trần Kính Tông đập mạnh xuống mặt đất, Tần Kỷ lùi lại mấy bước liền, né tránh mũi thương gãy của Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông thu thương về đứng thẳng, tiếc nuối nhìn cây thương gãy trong tay.

Tần Kỷ cũng dừng lại, ném hai khúc thương gãy đi, chắp tay nói với Trần Kính Tông: “Thương pháp của phò mã rất hay, hạ quan cam lòng nhận thua.”

Trần Kính Tông không cảm kích, trái lại còn lạnh lùng nói: “Hòa là hòa, có cơ hội, chúng ta lại đấu thêm một trận nữa.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Nguyên Hựu Đế.

Tâm trạng của Nguyên Hựu Đế rất tốt, Hoàng đế không muốn Trần Kính Tông thắng nhờ Tần Kỷ cố ý nhường nhưng cũng không muốn tỷ phu của mình không giỏi bằng người ta, bị Tần Kỷ đánh bại, cứ đánh thỏa thích sảng khoái như thế này xem mới sướng.

“Mọi người đi đường vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi đã, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”

“Vâng!”

...

Các quan viên tiễn Nguyên Hựu Đế tới dịch quán, tận mắt nhìn thấy Nguyên Hựu Đế bước vào biệt viện của mình, bấy giờ Trần Đình Giám và các quan ở kinh thành đi cùng tới đây mới tản ra.

Trần Đình Giám nhìn về phía lão Tứ nhà mình, không ngờ Hà Thanh Hiền lại qua hỏi chuyện hắn trước: “Vừa rồi so tài, phò mã có bị thương không?”

Hai tiểu tướng này đúng là điên, không ngờ bọn họ lại thực sự đánh nhau thật, nện mạnh thân thương dài như vậy vào vai và lưng chắc hẳn đau không thua gì bị phạt roi.

Trần Kính Tông lắc đầu, thấy ông cụ nhà mình cũng lại đây, hắn thản nhiên nói: “Các lão đi thong thả, hạ quan xin phép đi trước đây.”

Nói rồi, hắn nhanh chân bỏ đi.

Những người khác cũng đều đã tản đi gần hết. Hà Thanh Hiền vừa đi vừa trêu chọc Trần Đình Giám: “Nếu không phải ngoại hình phò mã giống ông, khéo ta lại tưởng hắn là con nuôi ông nhặt được ở ngoài đường về mất. Sao ông có thể dạy ra được công phu giỏi như vậy chứ.”

Trần Đình Giám: “Tổ phụ của ta võ nghệ cao cường, lão Tứ kế thừa thiên phú của ông cụ nhà ta.”

Hà Thanh Hiền: “Giờ thì ông dám khen rồi à? Sao vừa rồi chỉ chăm chăm khen mỗi hai tiểu tử của Tần gia thôi vậy? May mà Tần tướng quân cũng khen phò mã, chứ không chắc phò mà buồn lòng lắm.”

Trần Đình Giám đang định mở miệng thì chợt trông thấy Tần Nguyên Đường đứng chờ ở cửa nguyệt, thấy ông ấy ra, mắt Tần Nguyên Đường sáng lên, rõ ràng là có gì đó muốn nói riêng với ông ấy.

Trần Đình Giám cười, nói nhỏ với Hà Thanh Hiền: “Lát nữa ông nhớ nói là ông với ta vẫn còn việc phải bàn với nhau nhé.”

Hà Thanh Hiền cười, không nói gì.

Thế là, Trần Đình Giám đuổi được Tần Nguyên Đường đi, không hề nói riêng với Tần Nguyên Đường câu nào.

Về phía Trần Kính Tông, hắn về chỗ của Hoa Dương.

Hoa Dương ngâm mình thư giãn xong, ngủ trưa một lát sắp dậy thì bị động tĩnh Trần Kính Tông vào phòng đánh thức, nàng vén bức rèm lụa lên, mặt đối mặt với Trần Kính Tông vừa mới đi vòng qua tấm bình phong.

Không đợi Hoa Dương mở miệng, Trần Kính Tông lập tức cởi áo ngoài ra.

Sắc mặt của hắn không có vẻ gì là muốn làm chuyện ấy. Hoa Dương hờ hững nhìn hắn, cho tới khi Trần Kính Tông lộ ra lồng ngực rắn chắc, cường tráng, quay người lại, vắt áo ngoài lên trên tấm bình phong, hai vết bầm đỏ ở vai trái và sau lưng hắn lộ ra rõ mồn một trước mắt Hoa Dương.

Hoa Dương biến sắc: “Ai làm chàng bị thương vậy?”

Trần Kính Tông tức giận nói: “Ông già nhà ta.”

Hoa Dương:...

Trần Kính Tông làm gì mà lại khiến cha chồng nàng cầm gậy đánh nhi tử vào một ngày như ngày hôm nay?

Nói đi cũng phải nói lại, cha chồng nàng thư sinh như thế liệu có khỏe đến mức có thể đánh Trần Kính Tông ra nông nỗi này không?

Hoa Dương bất giác hoài nghi tính thật giả của câu trả lời này.

Trần Kính Tông bước tới, treo rèm lụa vướng víu lên hai bên, cúi đầu nhìn vết bầm trên cánh tay, hỏi nàng: “Nàng có thuốc không?”

Hoa Dương gọi Triều Nguyệt.

Nha hoàn sắp vào phòng, Trần Kính Tông nằm sấp xuống phần giường sau lưng nàng, tiện tay kéo chăn lên che lưng lại.

Chỉ có điều, hắn đắp không kỹ nên lộ ra một đoạn eo nhỏ, Hoa Dương che lại giúp hắn.

Triều Nguyệt nhanh chóng tìm ra cao thuốc giúp làm tan các vết máu bầm, cúi đầu đưa nó cho Trưởng công chúa, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

Cửa vừa được đóng lại, Trần Kính Tông lập tức hất chăn ra, quay đầu qua nhìn nàng: “Vết thương nằm ở trên lưng, liệu có thể phiền Trưởng công chúa giúp ta một chút được không?”

Hoa Dương nhìn vết bầm gần như chạy dọc cả tấm lưng của hắn, cau mày hỏi: “Chàng trả lời trước đi đã, rốt cuộc làm sao mà chàng lại bị thương?”

Trần Kính Tông bèn thêm mắm thêm muối oán trách ông cụ một hồi, nếu không phải tại ông cụ lắm miệng khen huynh đệ Tần gia thì đã chẳng có chuyện này.

Hoa Dương yên lặng nghe, cầm khăn ướt lau phần lưng bị đánh của hắn, sau đó bắt đầu thoa thuốc.

Cảm giác mát lạnh dìu dịu chạm vào vết thương, Trần Kính Tông rên đau một tiếng.

Âm thanh ấy thực sự khiến người ta không khỏi nghĩ lệch lạc, Hoa Dương khựng người lại, thấy hắn vẫn nằm sấp người đàng hoàng, quay mặt về phía đầu giường, nàng mới thoa thuốc tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play