Biên quân anh dũng, Đóa Nhan thua trận, lúc này Nguyên Hựu Đế tiếp nhận cầu hoà của thủ lĩnh Đóa Nhan, không những có thể khiến Nguyên Hựu Đế nở mày nở mặt, mà còn có thể làm phấn chấn quân tâm dân tâm.

Nguyên Hựu Đế muốn tự mình đi, Thích Thái hậu cũng ủng hộ, chuyện này liền quyết định như thế.

Chỉ là việc đế vương xuất kinh là chuyện không thể coi thường, không phải nói đi thì đi, trên đường đi mặt nào cũng phải chuẩn bị chu toàn.

Những danh sách mười Kinh vệ đi cùng được định, Tả vệ Đại Hưng do Trần Kính Tông dẫn dắt đều có tên ở những vị trí đầu tiên.

Trần Kính Tông rất vui mừng, lần trước hắn đánh Dự Vương, nơi từng đi qua đều là vùng trung nguyên mà hắn sớm đã quen thuộc, đối thủ của hắn lại là đồng bào cùng chung huyết mạch, vừa vui vừa nặng nề, chí khí của hắn đặt ở việc đóng quân biên ải diệt trừ kẻ địch, bây giờ có có cơ hội đến Kế Châu, một trong những thành trấn quan trọng của Cửu biên, có cơ hội nhìn thấy phong thái của quân đội nhà Tần, người thông minh như Trần Kính Tông, ở trước mặt Hoa Dương cũng không giấu nổi sự kỳ vọng của hắn vào chuyến đi lần này.

Hoa Dương thần sắc như thường, như thể hắn đi xa hay không không liên quan gì đến nàng.

Trần Kính Tông ban đầu cũng không nghĩ nhiều, uống rượu ăn thức ăn, cho đến ban đêm nghỉ ngơi một chút, hắn mới bất giác nhận ra, lần này hắn đi Kế Châu, có khả năng tháng chín mới hồi kinh.

Kỳ thực nếu tính, một tháng cũng không dài, kể cả trong Vệ Sở, rất nhiều binh sĩ nơi khác quanh năm đều không thể gặp gia đình, lúc Trần Kính Tông một mình ở Lăng Châu, cũng không vì nhớ nhà ở kinh thành mà buồn lòng nhiều.

Nhưng hắn và Hoa Dương đã thành thân lâu như vậy, lần chia tay lâu nhất, là khi nàng đưa theo Ngô Nhuận và những người khác đến thăm hồ Động Đình ở Nhạc Dương!

"Ta rời đi lâu như vậy, nàng không vui sao?” Trần Kính Tông nắm chặt tay Trưởng công chúa.

Hoa Dương: "Chàng ở bên ngoài nửa năm, ta cũng không nói gì."

Trần Kính Tông hít một hơi thật sâu, cho dù hắn biết nàng có thể chỉ là mạnh miệng, nhưng lời này hắn cũng không thích nghe cho lắm.

Hai ngày nay Hoa Dương đến tháng, hắn cũng không làm gì.

Sau khi quấy rầy một lúc, Trần Kính Tông ôm nàng nói: "Ta sẽ viết thư cho nàng, ba ngày viết một lá thư.”

Hoa Dương: "Chàng không sợ bị đồng đội chê cười, ta sợ, Kế Châu xa như vậy, chàng nên toàn tâm toàn ý làm việc, bớt nghĩ lung tung đi."

Trần Kính Tông: "Những nữ tử khác hối hận không nên để phu quân tòng quân biên ải phong hầu, nàng lại nhẫn tâm vậy."

Hoa Dương: "Lần này bọn chàng chấp nhận Đoá Nhan đầu hàng, không cần phải đánh trận, đợi lúc thực sự cần đánh, thiếp nói với hoàng thượng một tiếng, bảo người không cho chàng xuất chiến, lúc đó chàng sẽ cảm nhận được sự mềm lòng của thiếp. "

Trần Kính Tông: "Đừng, thà nàng nhẫn tâm còn hơn, ta lập được nhiều công trạng, mới càng xứng đáng với nàng.”

Hoa Dương: “Đúng là kỳ lạ, chàng vậy mà còn có lúc cảm thấy không xứng với thiếp.”

Trần Kính Tông:...

Hắn ôm lấy mặt nàng, nếu thật sự muốn cãi nhau, chi bằng đổi cách khác.

Hai ngày sau, Hoa Dương tiến cung, dù sao đệ đệ ruột phải đi xa, người làm tỷ tỷ sao có thể không tới quan tâm hắn.

Trên khuôn mặt vẫn mang nét hồn nhiên của Nguyên Hựu Đế chỉ có vui vẻ phấn khích, đôi mắt của hắn sáng hơn bình thường một chút khi nhắc đến chuyến đi đến Kế Châu, giống như một con đại bàng non nớt sắp cất cánh ra khỏi lồng.

Hoa Dương lười biếng tựa vào giường mỹ nhân, nghịch cánh hoa hồng mới nở trong tay, lơ đễnh lắng nghe.

Nguyên Hựu Đế nhanh chóng phản ứng, quan tâm hỏi: "Tỷ tỷ có tâm sự gì sao?"

Hoa Dương lắc đầu, thở dài nói: “Không phải, chỉ là nghe đệ nhắc tới trường thành, pháo đài, thảo nguyên mênh mông, cả đời này ta cũng chưa chắc có thể nhìn thấy, cho nên tinh thần không phấn chấn nổi."

Mặc dù Nguyên Hựu Đế còn trẻ, đôi khi không thể hiểu một số chủ đề giữa mẫu hậu và tỷ tỷ của mình, nhưng lúc này lại ngay lập tức hiểu ý của tỷ tỷ, cười nói: Tỷ tỷ muốn biết rất đơn giản, lần này đi cùng đệ là được."

Hoa Dương mắt sáng lên, sau đó nhìn về phía cung Càn Thanh, lại tựa vào lưng ghế, khẽ giọng nói: Thật ra rất đơn giản, ta đã sớm mở miệng với đệ rồi, nhưng mẫu hậu sẽ không đồng ý."

Nguyên Hựu Đế suy nghĩ một lúc, nói: "Thế thì nói tỷ không nỡ xa phò mã?"

Hoa Dương cười khẽ: "Nói dối kiểu này, mẫu hậu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu."

Nguyên Hựu Đế: "Vậy thì nói là tỷ không yên tâm về đệ, phải đi cùng chăm sóc mới yên tâm."

Hoa Dương xoay đóa hoa trong tay, ánh mắt nở nụ cười nhìn đệ đệ: “Tỷ tỷ tuy rằng muốn đi Kế Châu thưởng ngoạn phong cảnh biên cương, nhưng thật ra cũng hơi lo lắng cho đệ, sợ đệ lần đầu đi xa, không quen với môi trường thời tiết bên ngoài."

Nguyên Hựu Đế: "Tỷ đi hành quân nửa năm không sao, đệ ngày ngày luyện võ, dù thế nào cũng mạnh mẽ hơn tỷ."

Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cũng là lúc lớn nhanh, năm ngoái Nguyên Hựu Đế đã cao hơn Hoa Dương rồi, bây giờ hai tỷ đệ đứng chung một chỗ, Hoa Dương chỉ cao đến tai của đệ đệ.

Phụ hoàng cao lớn, đợi đệ đệ trưởng thành, chắc sẽ không không thấp hơn Trần Kính Tông bao nhiêu.

Sau khi Nguyên Hựu Đế nói xong, thì thấy tỷ tỷ bắt đầu nhìn mình với ánh mắt của người nông dân ngắm nhìn hoa màu bội thu của mình.

Sắc mặt Nguyên Hựu Đế hơi đỏ lên, trong lòng ẩn chứa chút tự hào, trước đây tỷ tỷ luôn coi hắn như từ nhỏ, từ nay về sau, nên đổi thành hắn bảo vệ tỷ tỷ rồi, chuyện mẫu hậu không cho phép tỷ tỷ làm, hắn có thể giúp thay tỷ tỷ.

"Đi thôi, đệ cùng tỷ đi gặp mẫu hậu."

Hoa Dương cười nói: “Đệ giúp tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không muốn liên luỵ đệ, lát nữa trước mặt mẫu hậu, đệ chỉ cần nói ta không nỡ xa phò mã, vướng mắc không rõ với đệ, đệ không còn cách nào mới phải đồng ý."

Nguyên Hựu đế thầm nghĩ, phò mã ở bên cạnh tỷ tỷ, đúng là hữu dụng!

Hai tỷ đệ cùng trở về cung Càn Thanh.

Hoa Dương thấp thỏm cúi mắt ngồi bên cạnh Thích thái hậu, Nguyên Hựu Đế phụ trách nói hộ.

Thích thái hậu nhìn con trai, rồi nhìn con gái, không hỏi thêm câu nào, chỉ nói: “Đi thì đi đi, hai tỷ đệ các con tự chăm sóc lẫn nhau, đừng chơi bời lêu lổng ở bên ngoài.”

Cả hai tỷ đệ đều rất ngạc nhiên trước lời nói của mẫu hậu.

Thích thái hậu mỉm cười.

Có Trần Đình Nghiệm, Hà Thanh Hiền ở bên, bà không sợ các con gặp phải bất trắc gì.

Hoa Dương sắp đi Kế Châu, nàng dặn dò đệ đệ trước tiên không được để lộ, dù gì ngày xuất phát xe ngựa của nàng theo sau phía đệ đệ là được, không cần vì có nàng đi cùng mà để triều đình sắp xếp làm gì nữa.

Tâm nàng bình lặng như nước, các cung nữ bên cạnh nàng cả ngày khéo léo thu dọn hành lý, một khi phò mã gia trở về, bọn họ đều sẽ tự biết đường giữ kín miệng.

Trần Kính Tông trái lại trở thành người có tâm trạng phức tạp nhất trong phủ, vừa rất vui mừng có thể đi Kế Châu, vừa càng không nỡ vì ngày chia tay đang đến gần.

Điều khiến hắn phiền muộn nhất là, hắn không hề cảm thấy một chút quyến luyến nào của Hoa Dương, thậm chí sáng mai hắn sắp xuất phát hộ tống Hoàng đế, buổi tối Hoa Dương cũng vẫn vậy.

"Nàng chắc chắn đang giận ta."

Ngồi ở mép giường, Trần Kính Tông đau đầu nhìn Trưởng công chúa đang nằm quay mặt với hắn: “Tức giận đến nỗi khi ta vừa nhận được tin liền rất vui mừng."

Hoa Dương: "Không có."

Trần Kính Tông: "Vậy tại sao nàng lại lạnh nhạt với ta?"

Hoa Dương: “Sáng mai thiếp phải tiến cung tiễn đệ đệ, phải đi ngủ sớm.”

Trần Kính Tông vậy mà không thể phản bác.

Hắn lại nằm xuống, ôm lấy Hoa Dương, lần lượt hôn lên gáy nàng, mỗi một lần hôn giải thích một câu: “Ta không ở đây, nàng ở một mình buồn chán, có thể vào cung ở bên nương nương nhiều hơn, về đó ở mấy ngày cũng được, Uyển Nghi, Đại Lang cũng khá thích nàng."

Hoa Dương: "Ừm."

Trần Kính Tông: "Ngày nào ta cũng sẽ viết thư cho nàng, mười ngày gửi một lần."

Hoa Dương: "Thật sự không cần đâu."

Trần Kính Tông: "Ta không giống một số người nào đó, không có lương tâm."

Hoa Dương chỉ mỉm cười.

Trần Kính Tông ngủ trong ấm ức, nửa đêm tay thăm dò nàng hai lần, nhưng lần nào cũng đều bị Hoa Dương véo không thương tình, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Bình minh lên, Trần Kính Tông thức dậy, xuống giường uống một bát nước, lại chui vào trong chăn, ôm hôn Hoa Dương.

Hoa Dương trốn tránh, lại bị hắn dễ dàng giữ chặt, lúc nụ hôn kéo dài sắp sửa kết thúc, Trần Kính Tông lại chuyển sang tai nàng, cắn nhẹ một cái.

Hoa Dương hít vào một hơi, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

Trần Kính Tông nhìn nàng, nghẹn ngào nói: "Nàng đúng là không có lương tâm.

Hoa Dương xoay người, tiếp tục ngủ.

Trần Kính Tông nghịch mái tóc dài của nàng mấy lần, rồi phải sải bước rời đi.

Tiếng bước chân biến mất, Hoa Dương mới mở mắt ra lần nữa.

Bên ngoài kinh thành, các chỉ huy sử của mười Vệ Sở như Vũ Lâm Vệ, Tiền vệ Kim Ngô, Tả vệ Đại Hưng đều đã đông đủ, phía sau là hơn năm nghìn binh sĩ tinh nhuệ của các Vệ Sở.

Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng từ bầu trời chiếu xuống, đồ nghi trượng của đế vương cũng đã xuất hiện ở cổng thành, phía trước là hai đội Cẩm Y Vệ cưỡi tuấn mã, sau đó là lọng che nắng được nâng lên cao, sau đó là xe ngựa rộng rãi tựa như căn phòng có thể di chuyển của đế vương

Trần Kính Tông và những tướng sĩ khác cùng quỳ xuống.

Sau khi đại thái giám Tào Lễ hô to miễn lễ cho Nguyên Hựu Đế, tất cả tướng sĩ lại đứng dậy.

Trần Kính Tông trở mình lên ngựa, chuẩn bị xuất phát, năm mươi nghìn Kinh Vệ bọn họ sẽ vây vòng quanh xe ngựa của thánh thượng và các quan đại thần đi phía sau.

Ngay lúc rần Kính Tông quay đầu, lúc muốn hướng nhìn phủ Trưởng công chúa lần cuối, thì có một chiếc xe ngựa ra khỏi cổng thành.

Mà sự quen thuộc của Trần Kính Tông với chiếc xe này, còn hơn cả chiếc xe của phụ thân mình.

Trần Kính Tông nhìn cỗ xe với vẻ khó tin.

Các binh sĩ của Tả vệ Đại Hưng đều đang nhìn hắn, chú ý tới Chỉ huy sử đại nhân cứ nghiêng cổ, bọn họ lại nhìn theo hướng nhìn của Chỉ huy sử, còn có cái gì không sáng tỏ?

Có người cười đùa cợt: “Đại nhân ngày ngày hồi phủ còn nhìn chưa đủ sao, sao nhìn như đã mấy năm không gặp vậy?"

Tất cả tướng sĩ cười đùa.

Trần Kính Tông thầm cắn răng trong tiếng cười, coi như nàng có thể nhẫn nhịn giả bộ, sớm đã quyết định cùng đi xe, nhưng cứ khăng khăng lộ ra dáng vẻ lạnh nhạt rời xa hắn cũng không sao cả, hại hắn mấy đêm nay đều ngủ không ngon giấc!

Nắm chặt dây cương, Trần Kính Tông lạnh lùng nhìn tướng sĩ Vệ Sở phía sau: “Xuất phát!”

Tất cả tướng sĩ đồng thanh đáp rõ, khí thế rạo rực!

Hoa Dương ngồi ở trong xe ngựa, Triều Vân Triều Nguyệt lần lượt nằm ở trước khe cửa sổ, rất nhanh, Triều Vân vui vẻ nói với Trưởng công chúa: "Phò mã ở đâu vậy!"

Hoa Dương không lưu tâm: "Ngày nào cũng gặp, có gì hiếm thấy chứ."

Triều Vân: "Người không để ý, nhưng phò mã thì có đấy, vừa rồi liếc về phía bên đây rất lâu, bị tướng sĩ Vệ Sở cười đấy.”

Hoa Dương có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngơ ngác của Trần Kính Tông.

Đoàn xe dài dằng dặc bình lặng đi trên đường, đi được một canh giờ, đột nhiên có người gõ vào cửa sổ xe phía bên trái.

Triều Vân vén rèm, Hoa Dương liếc mắt nhìn, bắt gặp khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị của Trần Kính Tông, như thể hắn phụng mệnh Hoàng thượng tới, như thể hắn chỉ là một Chỉ huy sử bình thường, chứ không phải phò mã của nàng.

“Có chuyện gì sao?” Hoa Dương lại gần cửa sổ.

Rèm cửa chỉ vén lên một nửa, lộ ra dung mạo sáng chói xinh đẹp như hoa mẫu đơn của Trưởng công chúa, Trần Kính Tông nhìn thấy bờ môi dọc theo khoé mắt nàng, sau đó cúi người, thấp giọng nói: “Không có gì, tới xem người ngồi trong xe có phải là Trường công chúa điện hạ không.”

Quả nhiên lại không đoan trang, Hoa Dương lườm hắn: "Ngoại trừ ta, còn có thể là ai?"

Trần Kính Tông: “Cái đó cũng chưa chắc, có lẽ là một đóa hoa mẫu đơn nào đó trong vườn hoa phủ Trưởng công chúa cuối cùng đã luyện thành tinh, luôn nhớ đến ta, liền hoá thành dáng vẻ của người đến để gặp mặt.'

Hoa Dương vừa định hạ rèm xuống, Trần Kính Tông đột nhiên chặn tay nàng lại, mang theo một chút oán trách khó phân biệt thật giả nói: “Nhưng mà vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng này, ta liền biết người tới là Trưởng công chúa.”

Hoa Dương:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play