Hoa Dương đỡ Trần Kính Tông uống nước. Sau đó còn bón cơm cho hắn ăn. Nàng cũng ăn cơm luôn ở chỗ hắn.

Cơm nước xong xuôi, Trần Kính Tông cảm thấy đầu ngứa ngáy nên bảo Hoa Dương gọi Phú Quý đến gội đầu giúp hắn.

Trần Kính Tông biết trên đầu mình dính cả máu của quân địch, kể cả Hoa Dương có chịu giúp hắn gôi đầu đi chăng nữa thì hắn cũng không nỡ bắt nàng động tay vào, khiến nàng khó chịu.

"Vậy thì để ta đi gặp Lăng soái.” Hoa Dương vẫn nhớ đến việc quan trọng cần phải làm. Sau khi Lăng Nhữ Thành đánh thắng trận, nàng thân là Trưởng Công chúa đi theo đoàn quân làm sao có thể mặc kệ không hỏi han gì được. Bao gồm cả tên Dự Vương mới bị bắt sống kia, nàng cũng phải đi gặp mặt một lần. Cái gì cần giữ thì giữ lại, cái gì không nên giữ nữa thì phải dứt khoát bỏ đi.

Trần Kính Tông nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra nói: “Quên mất nói chuyện này với nàng, Thích Cẩn cũng bị thương rồi.”

Hoa Dương gấp gáp hỏi: “Bị thương như thế nào?”

Trần Kính Tông: “Bị trúng một tên vào vai nhưng mà nhìn tinh thần vẫn tốt lắm. Chỉ bị đau một chút khi rút tên ra mà thôi. Bây giờ nàng đi gặp Lăng soái trước đi, đợi lúc nàng quay lại thì ta cũng chuẩn bị xong rồi, sau đó ta sẽ đi cùng nàng tới thăm huynh ấy. Để huynh ấy nhìn thấy ta có thể xuống đất đi lại được rồi, có lẽ huynh ấy sẽ yên tâm hơn chút, nếu không lại mất công lo lắng cho ta.”

Hoa Dương cũng cảm thấy để phu thê hai người cùng đi với nhau thì hợp lý hơn. Trong quân doanh đông người phức tạp. Kể cả là giữa biểu ca biểu muội với nhau đi nữa thì cũng nên tránh đi mấy lời đàm tiếu không đáng có. Hoa Dương không muốn có người nào đó nhìn thấy nàng đơn độc đi vào doanh trướng của biểu ca. Nhưng nàng cũng lo lắng không biết Trần Kính Tông có chống đỡ nổi hay không, hắn vừa mới hôn mê tỉnh dậy chưa được bao lâu.

Trần Kính Tông cười: “Ta vừa ngửi thấy tiên khí trên người nàng nên bây giờ giống y như người chưa từng bị thương luôn vậy.”

Phú Quý bưng nước đi vào.

Hoa Dương làm như không nghe thấy câu nói kia của Trần Kính Tông: “Vậy ta đi gặp Lăng soái trước.”

Ngô Nhuận, Châu Cát đang ở bên ngoài, chờ hộ tống Công chúa đi. Trên đường đi, Ngô Nhuận cuối cùng cũng bẩm báo cho Công chúa về việc Thích Cẩn bị thương.

Hoa Dương: “Ừm, việc này Phò mã đã nói cho ta nghe rồi.”

Ngô Nhuận nghe vậy, thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã không làm hỏng cơ hội hòa thuận giữa Phò mã và Công chúa. Nghe một chút cũng hiểu được Công chúa đã biết chuyện này rồi. Thế mà nàng vẫn chọn ở cạnh, chăm sóc Phò mã thêm một lát, bây giờ đi ra ngoài cũng là để làm chính sự. Nhìn những năm trước mà xem, Thích Cẩn không những không hề lấy được một chút tình cảm nào của Công chúa, mà đến cả tình cảm biểu ca biểu muội một năm gặp mặt nhau vài lần chắc cũng chẳng có bao nhiêu.

Hoa Dương ở trong trướng lớn của Lăng Nhữ Thành gần ba mươi phút. Sau đó nàng qua xem nơi Dự Vương bị nhốt, thuận tiện đi qua xem doanh trướng của Quách Kế Tiên.

Lần gần nhất mà Hoa Dương gặp Dự Vương là vào trung tuần tháng bay. Khi đó Dự Vương mập đến nỗi chỉ mỗi việc lên ngựa thôi cũng cần người đỡ mới lên được. Bây giờ mới chỉ mới ba tháng không gặp mà Dự Vương đã gầy đến độ chỉ còn bằng một nửa của ngày trước!

Không thể không nói, Dự Vương sau khi gầy đi cuối cùng nhìn qua cũng có nét trông giống nhi tử của Lâm quý phi hơn rồi.

“Muội muội, ta hối hận rồi, ta không nên tin lời chia rẽ của Cảnh Vương, không nên nghĩ rằng Hoàng thượng là Trần.....”

Sự thật chứng minh, mặc dù Dự Vương gầy đi rất nhiều, nhưng não thì vẫn cứ thế, không hơn trước được chút gì cả. Đến tên của Trần Kính Tông hắn ta cũng chưa thể nói ra hoàn chỉnh được đã bị người mà Lăng Nhữ Thành phái trông coi ngục tối nhét giẻ vào miệng.

Hoa Dương rất hài lòng với sự im lặng này của Dự Vương, nàng nói hết những lời cần nói sau đó thì đi thăm Quách Kế Tiên.

Trên tay chân Quách Kế Tiên đều được xích bằng những chiếc xích sắt to nặng. Mặc dù cùng là cảnh tù nhân như nhau, nhưng nhìn Quách Kế Tiên vẫn có thể thấy được cốt cách của một đại tướng quân.

Hoa Dương khinh bỉ Dự Vương, còn khi nhìn Quách Kế Tiên, mắt nàng lạnh như băng.

Nàng hận người này.

Vừa nãy khi ở chỗ Lăng Nhữ Thành, nàng đã hiểu rõ đầu đuôi của cuộc chiến ở sườn núi Bạch Hà.

Hóa ra ban đầu Quách Kế Tông muốn bắt sống Trần Kính Tông, mục đích là để ép triều đình lui quân.

Trần Kính Tông há lại là loại người dễ dàng đầu hàng nghe theo người khác như thế hay sao?

Hai người mà cả đời này hắn không muốn để lộ ra sự yếu đuối cho đối phương thấy nhất chính là nàng và bố chồng nàng. Càng là như vậy, hắn sẽ càng không để bản thân rơi vào tình trạng thảm hại đó.

Lăng Nhữ Thành là bạn cũ của bố chồng nàng. Chắc chắn kiếp trước bố chồng nàng biết rõ chân tướng sự việc, nhưng ông ấy giấu nàng. Ông chỉ nói trùng hợp là phản quân có mai phục một vạn quân ở sườn núi Bạch Hà, là do mệnh số của Trần Kính Tông và Đại Hưng Tả Vệ đã an bài như vậy nên mới đụng trúng quân mai phục.

Bố chồng không muốn nàng phải chịu quá nhiều nỗi đau từ cái chết của Trần Kính Tông, còn ông ấy thì chỉ sau một thời gian ngắn mà đau buồn đến bạc cả đầu.

Lúc đó bởi vì không biết nguyên do, nên đúng thật là Hoa Dương chỉ rơi lệ vì Trần Kính Tông còn trẻ mà chết yểu thôi.

Bây giờ, Hoa Dương biết hết mọi chuyện rồi, nàng cũng vui mừng vì bây giờ Trần Kính Tông vẫn còn sống, đang ở trong lều chờ nàng trở về. Nhưng đồng thời nàng cũng đau lòng thay cho Trần Kính Tông quật cường hy sinh ở kiếp trước.

“Lần mưu phản này, kể cả chủ mưu có là Dự Vương hay Cảnh Vương cũng đều như nhau cả, ngươi cũng đều là con dao sắc bén nhất trong tay bọn họ.”

“Trong lần dẹp loạn này, những tướng sĩ đã hy sinh đều là con dân của chúng ta. Rõ ràng bọn họ có thể đến biên quan bảo vệ quốc gia, nhưng mà chỉ vì dã tâm của các ngươi mà họ phải chết dưới chính lưỡi đao của chính đồng bào mình.”

"Quách Kế Tiên, không tính những chiến công và uy danh của ngươi trước đây. Từ nay về sau này, kể cả có là 10 năm, 100 năm, 1000 năm hay vạn năm đi chăng nữa, ngươi cũng không bao giờ còn xứng đáng với hai chữ “Tướng quân” nữa.”

Từ khi Hoa Dương bước vào, Quách Kế Tiên vẫn luôn cụp mắt nhìn xuống, nhưng khi nghe câu nói của nàng, cuối cùng hắn cũng ngẩng mặt lên nhìn vị Trưởng Công chúa mà trước kia hắn chưa từng để vào mắt này.

Nhưng Hoa Dương không thèm nhìn hắn mà xoay người rời đi.

Khi tấm mành trướng rơi xuống, bên trong bỗng nhiên truyền ra tiếng cười trào phúng của nam nhân, cười mãi cười mãi, cuối cùng tiếng cười chuyển thành tiếng khóc.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận chu đáo của Phú Quý, cuối cùng Trần Kính Tông cũng gội đầu sạch sẽ, còn đánh răng cẩn thận nữa.

“Phò mã, vết thương của người nghiêm trọng đến thế cơ à?” Phú Quý lo lắng hỏi.

Trần Kính Tông: “Để ta thử chém ngươi một đao xem sức lực thế nào nhé?”

Mặc dù hắn giả vờ hôn mê nhưng mà những vết thương do đao kiếm chém trên người đều là thật. Bị thương như vậy mà hắn nói không thấy đau chút nào thì hắn chính là thần tiên sống rồi.

Phú Quý nhìn chủ nhân như vậy rất đau lòng.

Trần Kính Tông: “Cút ra chỗ khác, dừng dùng ánh mắt buồn nôn đó để nhìn ta.”

Phú Quý:....

Hắn ta trưng ra bộ mặt tủi thân rồi lui ra ngoài.

Trần Kính Tông nằm nghiêng dựa vào lưng ghế, ánh mắt của hắn lạnh dần.

Vì nghĩ cho đại cục nên bây giờ hắn chưa thể làm gì Thích Cẩn cả. Nhưng Thích Cẩn đừng mơ có chuyện có thể khiến Hoa Dương lo lắng chăm sóc cho cái tên súc sinh giết hại đồng bào như y.

“Trưởng Công chúa, ngài đã trở về.”

Tiếng của Phú Quý vọng từ bên ngoài vào, Trần Kính Tông nghe vậy vội vàng thu lại cảm xúc.

Hoa Dương đứng bên ngoài doanh trướng một lúc mới đi vào.

Nàng tưởng rằng bản thân đã đủ bình tĩnh để đối mặt với Trần Kính Tông rồi, nhưng khi bước vào trong trướng, nhìn thấy Trần Kính Tông đang ngồi dựa vào ghế, Hoa Dương lại nhớ đến một Trần Kính Tông trong cuộc chiến đẫm máu trên sườn núi Bạch Hà trong kiếp trước. Một người khi mà đã cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực cũng không cách nào giết nổi một tên phản quân, người đó đã chọn cách tự sát cũng nhất định không chịu để bị bắt sống. Nàng nhớ về một Trần Tứ Lang như thế.

Trần Kính Tông đang định hỏi nàng làm gì mà đứng ngoài đó lâu đến vậy, hắn cũng không nghe thấy tiếng nàng nói chuyện với Phú Quý/ Nhưng chưa kịp hỏi thì hắn đã thấy vị Trưởng Công chúa ngày thường kiêu ngạo giờ đây đang đứng ngay cửa đột nhiên khóc lệ rơi như mưa.

Mặc dù nàng đã lập tức thả tấm mành che xuống nhưng hai hàng lệ vẫn rơi xuống, từng giọt từng giọt như đang rơi thẳng lên tim hắn.

Ngày trước hắn còn từng trông mong, một ngày nào đó vị tổ tông này có thể rơi lệ vì hắn. Bây giờ ngày này đến rồi, nhưng Trần Kính Tông không cảm thấy vui vẻ một chút nào cả.

Hắn thà rằng nàng luôn mang trên mình vẻ mặt cao ngạo, thà rằng nàng lúc nào cũng mang ánh mắt như giấu đao, giọng điệu lạnh nhạt xỉa xói cũng được, chứ hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ rơi lệ của nàng thêm lần nào nữa.

“Sao vậy? Ở bên ngoài nghe thấy chuyện gì không hay rồi?”

Trần Kính Tông đi đến kéo mành ra, tìm thấy cái người đang quay lưng khóc trộm. Hắn kéo nàng ôm vào lòng, bất đắc dĩ hỏi.

Bộ y phục sạch sẽ hắn vừa mới thay ra nhanh chóng bị Hoa Dương làm ướt một mảng lớn, cảm giác lành lạnh thấm vào tận ngực của Trần Kính Tông.

Hoa Dương tìm một lý do trả lời lại hắn: “Ta nghe nói phản quân muốn bắt sống chàng.”

Trần Kính Tông: “Chẳng phải là chúng vẫn chưa bắt được ta hay sao? Lão thái thái nhà chúng ta ở trên trời vẫn đang nhìn xuống kia kìa. Cũng chỉ có tiểu tiên nữ như nàng mới có thể chịu được lời phó thác của bà ấy thôi.”

Hoa Dương:...

Nàng phát hiện ra, bất luận dù cảm xúc của nàng có trầm trọng đến đâu đi chăng nữa thì Trần Kính Tông luôn có thể dùng vài ba câu nói cũng có thể khiến nàng không thể buồn được nữa.

Rõ ràng ban đầu là nàng đem lão thái thái ra để trêu đùa hắn. Bây giờ lại bị hắn mượn lý do này để an ủi lại nàng.

Nhưng mà đúng thật là Hoa Dương cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Khi nàng ngẩng đầu lên, Trần Kính Tông thấy hai tròng mắt nàng hồng hồng, còn trước ngực hắn thì xuất hiện hai vòng tròn ướt đẫm.

Trần Kính Tông cúi đầu nhìn nhìn, hắn vừa kéo kéo áo ngoài vừa oán giận nói: “Nàng khóc cũng giỏi thật đấy, khóc ướt một bên xong còn biết đổi qua bên khác khóc tiếp.”

Hoa Dương cũng nhìn nhìn hai vòng tròn buồn cười ở trước ngực hắn, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

Người đẹp như hoa mẫu đơn, quả nhiên khi cười vẫn là đẹp nhất.

Trần Kính Tông tiến lên một bước ôm lấy nàng muốn hôn một cái.

Hoa Dương kịp thời lấy tay chặn giữa 2 người, nàng nghiêng đầu nói: "Đây là doanh trướng của chàng, chàng thì có thể thay đổi y phục bất cứ lúc nào nhưng chàng đừng làm ướt y phục của ta.”

Nếu như hai người đứng sát lại một chỗ thì vết ướt kia trên người hắn chắc chắn sẽ dính ướt qua y phục của nàng mất.

Trần Kính Tông:....

“Sao nàng không chịu nói đạo lý thế, chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn là thế nào (*)?”

(*) Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn: chỉ người cậy quyền hoành hành, làm theo ý mình nhưng không cho người khác chút tự do nào cả.

Khóe miệng Hoa Dương hơi nhếch lên, bây giờ hắn mới biết điều này hay sao? Lúc nàng giở tính Công chúa ra thì tính khí cũng không dễ chiều chút nào đâu.

Trần Kính Tông tiện tay cởi áo ngoài ra, trung y bên trong cũng ướt thành 2 vòng tròn, hắn lại tiếp tục cởi.

Hắn cao hơn nàng rất nhiều, mặt Hoa Dương đúng đối diện ngay bộ ngực chi chít đầy vết thương của hắn.

Trần Kính Tông lo nàng nhìn chằm chằm ngực hắn một lúc lại khóc, nên hắn nhanh chóng đi vào bên trong thay y phục.

Hoa Dương đột nhiên kéo lấy tay hắn, đợi Trần Kính Tông đứng vững, nàng liền vòng tay ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng hôn xuống nụ hôn nhẹ như cánh hoa rơi lên từng vết thương trên ngực hắn.

Trần Kính Tông:.....

Khi Hoa Dương định tiếp tục hôn lên vết thương của hắn thì nàng chợt cảm thấy hắn lại bắt đầu không đàng hoàng rồi. Mặc dù ngoài miệng hắn không nói gì, nhưng hắn đã biểu hiện ra rồi, chứng cứ xác thực xuất hiện ngay trước mặt nàng.

Hoa Dương bỏ lại hắn mà bước ra ngoài trước, đi được hai bước nàng chợt nhớ ra chắc chắn bây giờ thần sắc của bản thân không ổn lắm, thế nên nàng chỉ đành tức giận quay lại bên trong.

Trần Kính Tông cũng không dám đi theo. Nếu bây giờ đi vào theo để nàng thấy, há chẳng phải thêm dầu vào lửa hay sao?

Trên bàn để một ly trà đã nguội, Trần Kính Tông uống ừng ực một hơi hết nửa chén trà. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn mới đi vào bên trong.

Hoa Dương bày ra bộ mặt khó chịu ngồi trên ghế

Trần Kính Tông ho nhẹ, sau đó lấy trung y từ trên giá tự mình mặc vào, mỗi khi mặc đụng vào vết thương hắn lại hít một hơi sâu.

Mỗi lần hắn xuýt xoa là mỗi lần sắc mặt Hoa Dương tốt hơn một chút, cuối cùng nàng bước lại gần giúp hắn mặc y phục.

Trần Kính Tông nhìn khóe mắt vẫn hồng hồng của nàng, nói: “Ta cũng không cố ý mà. Chuyện này giống như nàng ăn cay cần phải uống nước vậy, căn bản là không thể nhịn được.”

Hoa Dương: “Im miệng.”

Trần Kính Tông: “Nhân lúc trạng thái tinh thần của ta đang tốt, chúng ta đi thăm biểu ca của nàng đi.”

Hoa Dương lườm hắn một cái: “Đi nổi không?”

Trần Kính Tông: “Đi chậm một chút là được.”

Hoa Dương gật gật đầu, sau khi ra ngoài, nàng nhờ Châu Cát dìu Trần Kính Tông.

Châu Cát không nhìn thấy vết thương trên người Phò mã. Hắn tưởng rằng vết thương rất nghiêm trọng nên dùng cánh tay to lớn khỏe khoắn có lực của bản thân đỡ lấy nửa bên vai của Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông cứ thể chầm chậm đi cùng Hoa Dương đến bên ngoài doanh trướng của Thích Cẩn.

Thích Cẩn đang nằm ở trên giường. Y vừa nhổ tên, bị mất máu, nên lúc này sắc mặt trông còn khó coi hơn lúc mới được đưa về nữa.

Nghe người hầu thông báo có Trưởng Công chúa và Phò mã đến thăm mình. Thích Cẩn cười nhạt một tiếng rồi bảo người hầu nhanh chóng mời họ vào.

Phu thê hai người lần lượt từng người một vào trong doanh trướng.

Khi Hoa Dương nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Thích Cẩn, dù sao cũng là biểu huynh muội ruột thịt, trong lòng nàng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Hơn nữa, trong lòng Hoa Dương còn có một chút tự trách, bởi vì nàng không nhớ nổi kiếp trước biểu ca và Kim Ngô Tiền Vệ bị dính mai phục của quân phản loạn hay không. Nàng cũng không hề có ý định nghe ngóng chuyện này, mà nàng chỉ nhớ bố chồng nàng nói với nàng Trần Kính Tông đã ra đi như thế nào mà thôi. Sau đó nàng liền về phủ Công chúa để giữ chữ hiếu với phụ hoàng. Sau này trận chiến này trở thành điều cấm kỵ đối với nàng và Trần gia, không một ai còn chủ động nhắc đến nó trước mặt họ nữa.

“Biểu ca, vết thương của huynh thế nào rồi?”

Bởi vì từ cổ trở xuống của Thích Cẩn đều được đắp kín chăn, thế nên Hoa Dương không nhìn rõ tình trạng vết thương vì bị tên bắn của hắn.

Nhìn ánh mắt của nàng, Thích Cẩn hiểu ra nàng thật sự không hề biết rõ vết thương của y nặng như thế nào. Vậy thì khóe mắt hồng hồng kia của nàng chắc chắn cũng không phải do khóc vì lo lắng cho y rồi.

Thích Cẩn cười cười: “Vẫn ổn, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn, Phò mã sao rồi?”

Hoa Dương nhìn về phía Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông cũng cười cười: “Ta cũng...”

Đang nói dở thì thân hình cao lớn của hắn bỗng hơi chao đảo.

Hoa Dương vội vàng đỡ lấy hắn, hoảng hốt gọi Châu Cát vào. Nàng lo lắng Trần Kính Tông lại hôn mê thêm một lần nữa. Vậy thì chắc chắn với sức nàng không thể đỡ nổi hắn.

Châu Cát và người hầu của Thích Cẩn vội vàng xông vào.

Châu Cát kịp thời đỡ lấy Trần Kính Tông, tên người hầu biết điều liền lui ra ngoài.

Hoa Dương cũng không còn tâm trí nào để ở lại đây nữa, nàng nói với Thích Cẩn: “Biểu ca yên tâm dưỡng thương, ta đưa Phò mã trở về trước. Hôm khác ta lại đến thăm huynh.”

Thích Cẩn: “Được.”

Hoa Dương cùng Châu Cát mỗi người đỡ một bên trái phải, dìu Trần Kính Tông đi ra ngoài.

Tên người hầu lại đi vào chăm sóc cho Thích Cẩn, giúp Thích Cẩn kéo bớt chăn trên người xuống, lộ ra vai trái bị thương.

Lúc này tên người hầu mới phát hiện ra, vết thương trên vai chủ tử lại rách ra. Bây giờ đang thấm ra một mảng máu lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play