Hoa Dương chợt nhớ lại ngày nàng rơi xuống nước, Trần Kính Tông có nói bên tai nàng một câu.

Hắn nói: “Nếu nàng thật lòng thương ta thì sẽ không nhảy xuống hồ băng giữa trời đông.”

Thật ra khi đó Hoa Dương tưởng hắn trách nàng lỗ mãng, giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã nhìn thấu nàng từ khi ấy.

Kế hoạch của nàng thoạt nhìn thì vô cùng trót lọt, thật ra vẫn có sơ hở. Giống như lời Trần Kính Tông nói, nàng không phải kẻ mạo hiểm vì ham chơi.

Lần duy nhất nàng muốn chơi, chính là hồi còn ở Lăng Châu, Trần Kính Tông đưa đám nhỏ ra chỗ dòng suối sau nhà nghịch nước, khi ấy Hoa Dương cũng đi, nhưng đó là vì suối không nguy hiểm, không giống với hồ băng.

Trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu, sơ hở này không quá rõ ràng, bởi vì hai người vẫn coi nàng như đứa trẻ, thỉnh thoảng nàng muốn chơi cũng là chuyện bình thường.

Trần Kính Tông lại là người bên gối, là Phò mã ngủ chung cùng nàng mấy trăm đêm. Nếu tính ra, phụ hoàng và mẫu hậu lúc nào cũng bận rộn, còn không ở bên cạnh nàng lâu thế.

Gương mặt hắn quá lạnh lùng, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén.

Hoa Dương theo bản năng lảng tránh, trên mặt cũng không cho là đúng: “Chàng suy nghĩ nhiều quá, vô duyên vô cớ sao ta phải giả bệnh.”

Trần Kính Tông cười lạnh: “Đương nhiên là nàng có cớ rồi, giả bệnh sẽ được ở lại trong cung, hai tháng không cần gặp ta.”

Hoa Dương nhíu mày.

Trần Kính Tông đứng lên, nhìn từ trên cao xuống, gương mặt càng lạnh lùng hơn: “Thật ra nàng không cần làm vậy đâu. Chỉ cần nàng nói một tiếng, ta sẽ về Vệ Sở ở. Ta không phải kiểu ham mê nữ sắc, cũng không thèm làm khó người khác, càng không cần nàng dùng thủ đoạn tự tra tấn mình này để trốn tránh ta.”

Hoa Dương căng thẳng, nàng không ngờ Trần Kính Tông lại hiểu lầm như vậy.

Thấy Trần Kính Tông chuẩn bị bước ra khỏi giường, Hoa Dương giận dữ nói: “Chàng đứng lại đó!”

Trần Kính Tông dừng lại, đưa lưng về phía nàng.

Hoa Dương lườm hắn: “Chàng đúng là gây rối vô cớ, nếu ta ghét chàng như thế, sao trước đây còn dung túng cho chàng?”

Những lời hắn nói đúng là vô lương tâm, xa không nói, chỉ riêng khoảng thời gian nghỉ đông kia, đêm nào hai người họ chẳng triền miên. Chính hắn nếm đủ ngon ngọt, sao vẫn còn nghĩ nàng như vậy?

Trần Kính Tông quay lại, nhìn nàng hỏi: “Vậy nàng có dám nói, đêm ấy nàng không cố tình rơi xuống nước, không cố ý ăn vạ trong cung không?”

Hoa Dương muốn phủ nhận, Trần Kính Tông cười nhẹ: “Nàng dùng mạng lão già, hay dùng mạng ta thề cũng được. Chỉ cần nàng dám thề, sau này nàng nói gì ta cũng tin.”

Hoa Dương: “…”

Nàng cụp mắt.

Trần Kính Tông: “Nếu nàng không thể cho ta một lời giải thích hợp lý, vậy ta sẽ cho rằng nàng đang trốn tránh ta. Nàng yên tâm, giờ ta đi, không chủ động xuất hiện trước mặt nàng nữa đâu.”

Hoa Dương yên lặng ngắm nhìn bông mẫu đơn thêu trên gấm Tứ Xuyên.

Nàng không muốn Trần Kính Tông đi, không muốn nghe hắn nói những lời quyết tuyệt như vậy.

Đời trước nàng từng nghe một lần, sau đó nàng không hề đáp lại, rồi sau đó nữa, hắn không bao giờ trở về nữa.

Chỉ cách nhau vài bước chân như thế, trong ánh mắt nặng nề của Trần Kính Tông, bóng hình nàng in trên đấy.

Công chúa ngày nào như vầng trăng tròn, giờ gầy đến nỗi mặt không còn chút thịt.

Nàng quật cường mím môi, viền mắt dần đỏ lên.

Rõ ràng là nàng đang tra tấn hắn, sao nàng lại bày ra vẻ mặt như bị hắn bắt nạt.

Trần Kính Tông tức đến bật cười: “Chết nàng còn không sợ, nàng sợ nói thật ư?”

Hoa Dương quay mặt, lạnh lùng nói: “Ta vẫn sợ chết lắm.”

Trần Kính Tông: “Nếu nàng sợ chết, sao còn nhảy xuống hồ băng? Sức khỏe của nàng thế nào bản thân nàng không rõ sao, dám làm liều nguy hiểm như vậy?”

Hắn nói câu này, gần như là gào lên.

Hoa Dương bình tĩnh lại, bởi cuối cùng nàng cũng hiểu, không phải Trần Kính Tông không quan tâm đến nàng, mà vì biết rõ nàng giả vờ, biết nàng tự tra tấn bản thân nên mới giận dữ đến thế.

Hoa Dương cười nhẹ, lòng bàn tay vuốt vẻ lên hình thêu mẫu đơn quen thuộc, bình tĩnh nói: “Ta không mạo hiểm. Ta vẫn đang đợi chàng, đợi chàng đến ta mới nhảy.”

Trần Kính Tông: “…”

Lửa giận đang bùng cháy trong lòng hắn chợt bị câu nói của nàng đè xuống.

Hắn đi tới, ngồi xuống mép giường, cởi giày đi vào, ôm nàng từ phía sau.

“Vì sao phải làm như vậy?”

Hoa Dương im lặng.

Trần Kính Tông không giục nàng, chỉ chờ nàng tự lên tiếng. Hoa Dương không thể nói chuyện đời trước cho bất cứ ai.

Đệ đệ tất nhiên là không. Còn mẫu hậu, nói cho bà, Hoa Dương sợ bà quản giáo đệ đệ chặt hơn, gây tác dụng ngược.

Bên phía Trần gia càng không thể nói, nàng sợ con tim gây dựng dân giàu nước mạnh của cha chồng nguội mất, sợ Trần Kính Tông hận thù.

Để khiến Trần Kính Tông tin tưởng Tề Thị tham ô, Hoa Dương bịa ra lão thái thái tới báo mộng. Thế nhưng lão thái thái Trần gia chỉ có thể quan tâm đến người Trần gia, không thể dùng sang phụ hoàng được. Nàng cũng không thể bịa ra cái cớ Hoàng gia gia về báo mộng, Trần Kính Tông không phải người ngu, chỉ một lão thái thái Trần gia hắn còn tin, thêm Hoàng gia gia nữa thì lừa ai chứ?

“Vì phụ hoàng.”

Một lúc sau, Hoa Dương cười khổ, đưa ra một lý do khiến hắn tin được: “Lúc trước ta từng nghe mẫu hậu nói, phụ hoàng định tuyển tú năm tới.”

“Mẫu hậu rộng rãi, không để bụng mấy chuyện này từ lâu rồi. Ta cũng không sợ tú nữ tranh sủng với mẫu hậu, những sức khỏe phụ hoàng quá kém. Ta sợ phụ hoàng không biết tiết chế, khiến sức khỏe hao mòn. Dù sao ông cũng có tuổi rồi, đâu còn trẻ trung như hồi đó nữa.”

“Thế nhưng ta không thể khuyên phụ hoàng thẳng thắn, đành phải sắp xếp khổ nhục kế như vậy. May sao nó có tác dụng, năm nay chắc hẳn phụ hoàng sẽ không tuyển tú nữa.”

Nàng vui mừng, Trần Kính Tông lại thấy nàng ngố: “Năm nay không tuyển thì năm sau lại tuyển, chẳng lẽ nàng định năm nào cũng cống nửa cái mạng đi à?”

Hoa Dương: “Năm sau thì để năm sau nói, ít nhất thì năm nay hậu cung không có thêm người mới.”

Trần Kính Tông cau mày: “Biện pháp của nàng chỉ trị ngọn mà không trị gốc.”

Hoa Dương quay lại nhìn hắn, hỏi: “Chàng có cách gì trị tận gốc ư?”

Trần Kính Tông: “…”

Nếu lão già dám nuôi một đám mỹ nhân túng dục thương thân, khiến mẫu thân đau lòng, chắc hắn sẽ đập lão một trận. Đại ca, tam ca sẽ dùng ba tấc lưỡi không xương của bọn họ mắng lão già không kịp vuốt mặt làm người.

Cảnh Thuận Đế thì sao, các đại thần sẽ uyển chuyển khuyên can, can không được thì trình sổ lên mắng, nhẹ thì mất chức, nặng mất mạng.

Chủ động khuyên nhủ không được…

Thật ra Trần Kính Tông nghĩ được một cách, nhìn Hoa Dương, hắn chột dạ nói: “Ta chỉ muốn tốt cho Hoàng Thượng thôi, nàng đừng có tố giác ta đấy.”

Hoa Dương: “Chàng nói thử xem.”

Trần Kính Tông ho khan, thì thầm vào tai nàng: “Nghe nói ngài ấy thích uống thuốc, vậy kiếm viên nào khiến đàn ông không cửng được, bảo đảm ngài ấy xẹp luôn, từ đây sống lâu trăm tuổi.”

Hoa Dương huých hắn: “Chàng nói nghe đơn giản thế, thuốc đấy giờ tìm đâu ra, rồi cho phụ hoàng uống kiểu gì? Ai dám nhận việc này? Phụ hoàng dùng thuốc, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị lộ thôi. Nếu điêu tra nghiêm túc, không biết bao nhiêu người trong cung bị liên lụy. Rồi lỡ tra được ra chúng ta, ta chắc vẫn sống được, nhưng cả nhà chàng phải đi gặp lão thái thái đấy.”

Trước khi nói ra, Trần Kính Tông đã nghĩ tới, biện pháp này đúng là biện pháp tốt nhất, nhưng để làm được thì quá khó, quá mạo hiểm.

Hoa Dương cũng không thất vọng, bởi nàng cũng đã nghĩ đủ cách, không có cách nào toàn vẹn cả.

So với việc động một chút là liên lụy tới tính mạng mấy chục, mấy trăm, thậm chí là cả nghìn người, nàng bị cảm là cái giá nhỏ nhất rồi.

“Sang năm rồi lại tính, ít nhất là nửa năm tiếp theo ta không cần phải lo cho người nữa.” Hoa Dương nhẹ nhõm nói.

Trần Kính Tông nhìn đôi tay nàng đang để trước ngực, hắn nắm một bên cổ tay.

Đêm đêm, hắn thích nhất là nắm lấy đôi cổ tay nàng, thích nhìn nàng như đóa mẫu đơn dập dờn trong mưa gió.

Bây giờ nhìn lại, cổ tay nàng sắp gầy thành da bọc xương.

“Việc này ta sẽ nghĩ cách cùng nàng, nhưng bất kể kế hoạch cuối cùng là gì, nàng không được tự làm hại bản thân nữa.”

Hoa Dương nhìn cánh tay rắn chắc của hắn, nhớ lại vẻ lạnh lùng của hắn trong xe: “Sao nào, giờ chê ta không đủ đẹp, chướng mắt chàng đúng không?”

Trần Kính Tông đột nhiên nắm chặt tay nàng, nhưng vẫn kịp thu lực lại trước khi làm nàng đau: “Lương tâm nàng bị chó ăn rồi.”

Hoa Dương: “Như nhau, như nhau thôi. Ta ốm đến vậy, cả nhà đều thương ta, chỉ có chàng là quay ra dỗi.”

Trần Kính Tông: “Có tin ta nói cho bọn họ biết nàng giả vờ không, để bọn họ coi nàng như Công chúa ngốc?”

Hoa Dương lườm hắn.

Trần Kính Tông ôm mặt nàng, hôn mạnh lên.

Cả người Hoa Dương gầy gò, sức lực không có, chẳng mấy chốc đã ỉu xìu trong lòng hắn.

Còn tay Trần Kính Tông, bất kể sờ đến chỗ nào trên người nàng đều thấy trơ xương.

Hắn không hôn nổi nữa, hỏi nàng đã sống thế nào trong hai tháng qua.

Hoa Dương tủi thân, nàng khổ như thế, nhưng đến cả người thân nhất như phụ hoàng, mẫu hậu cũng không thể nói.

Trần Kính Tông là người duy nhất biết sự thật, nàng cũng chỉ có thể kể khổ với hắn.

“Có hôm đói quá không ngủ được, chẳng cần phải giả vờ bị bóng đè mất ngủ. Có lẽ Ngô Nhuận nhìn ra ta đói, kêu phòng bếp làm rất nhiều đồ ăn ngon, thế nhưng ta phải gầy, chỉ đành yếu ớt nằm trên giường giả vờ không có hứng ăn.”

“Còn có mấy đêm, ta buồn ngủ lắm ấy, kiểu sắp đứng ngủ được rồi, nhưng lại sợ ngủ nhiều thì hôm sau tinh thần tỉnh táo, nên phải cố giữ cho bản thân không được ngủ.”

Trần Kính Tông yên lặng nghe, chờ nàng nói nói xong, hắn phun hai chữ: “Đáng lắm!”

Hoa Dương đánh hắn, đôi tay nhỏ mềm mại đánh vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân chẳng khác gì gãi ngứa.

Trần Kính Tông đang định nói gì đó thì bụng nàng réo lên.

Hoa Dương thấy hơi xấu hổ.

Trần Kính Tông: “Để ta bảo nhà bếp chuẩn bị cơm, nàng muốn ăn gì?”

Hoa Dương muốn ăn rất nhiều thứ. Nàng ép mình làm mỹ nhân ốm yếu suốt hai tháng, thật ra ngày nào nàng cũng đủ sức ăn hết một con trâu.

Trần Kính Tông nhớ tới lão già nhà mình.

Lần đó lão già được Lý thái y chẩn trị, khoảng một tháng gì đó không ăn uống ngon miệng, nhìn phải gầy đi năm, sáu cân. Về sau ông ăn uống lại bình thường, chỉ tầm mười ngày là về như cũ, vì vậy đây là đói nên gầy, không phải bệnh gì nghiêm trọng.

Phùng công công đứng nấu ăn dưới bếp, biết Công chúa đói bụng, hắn làm một phần hoành thánh nhỏ đã gói sẵn trước. Phần nhân thịt trong mỗi chiếc hoành thánh đều không nhiều, nhưng lại rất tươi ngon. Những chiếc hoành thánh vỏ mỏng trôi dập dềnh trong làn nước dùng thơm ngào ngạt, là mùi vị mà Hoa Dương thích nhất.

Trần Kính Tông ngồi một bên, nhìn nàng ăn ngon lành.

Ăn xong hoành thánh, các món khác cũng được bưng lên.

Công chúa ngày thường kiêu ngạo hay để ý, hôm nay tuy không tới nỗi ăn ngấu nghiến, nhưng cũng bớt vài phần ưu nhã.

Trần Kính Tông lên tiếng khuyên nàng: “Nàng đói lâu như thế, ăn bảy phần no thôi, đừng để no quá lại bệnh.”

Hoa Dương liếc hắn, chỉ vào đôi đũa hắn chưa chạm vào: “Chàng cũng ăn đi, mẫu hậu thương chàng gầy đi đấy.”

Trần Kính Tông: “Nương nương đau lòng, thế Công chúa có đau lòng không?”

Hoa Dương chớp mắt không đáp, chỉ kẹp một viên chua cay nhỏ tầm quả anh đào cho vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ.

Trần Kính Tông xùy cười, duỗi tay chuyển món đó về phía mình, không chừa cho nàng miếng nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play