ZHIHU] TÔI XẾP CA CHO CÁC KIM CHỦ (P6) - HOÀN
Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân

18.

Hồ Tri Minh đã tính từ trước, ngồi trên chiếc ghế cao.

Anh ta vừa được stylist chỉnh lại trang điểm, tóc tai vừa bận rộn mà vẫn thong dong nhìn tôi:

“Cô Lương, lát nữa phải nói như thế nào, trong lòng cô hẳn đã rõ ràng rồi chứ?”

Tôi cười: “Rất rõ.”

Anh ta cười hài lòng: “Nói rồi mà, cô Lương chắc chắn rất thông minh.”

Tôi nghiêng đầu, chẳng buồn để ý đến gã.

Anh ta ký hợp đồng hẳn phải biết, chỉ cần lời tôi nói là thật, tôi không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào, không cần phải chịu bất kỳ tổn thất nào cho anh ta.

Máy quay vừa mở, Hồ Tri Minh mặc một chiếc áo lông trắng mềm mại, khôi phục hình tượng công tử điềm đạm, thiện lương, nhẹ nhàng trên màn ảnh.

Thật khiến người ta mắc ói.

Tôi nói phần mở đầu và giới thiệu ngắn gọn về chương trình, rồi nhìn Hồ Tri Minh.

“Xin chào quý vị khán giả cùng các bạn thân mến, tôi là Hồ Tri Minh.”

Anh ta cười ấm áp như gió xuân, dường như không phải là gã đàn ông ngậm thuốc lá nói muốn xuống địa ngục cùng tôi.

“Tôi đến chương trình này cũng là vạn bất dĩ.”

“Dạo gần đây, trên mạng có rất nhiều tin đồn liên quan đến tôi.”

“Mặc dù tôi đã phát văn bản thanh minh, nhưng vẫn có một số antifan, không chịu buông tha, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống và công việc của tôi.”

“Vậy nên, ở đây, tôi muốn nhân cơ hội này, trịnh trọng tuyên bố, tất cả tin đồn bao gồm hiep dam tập thể, hút mai thúy, đều là…”

“Thật.”

Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng tiếp lời.

Nụ cười dương dương tự đắc của gã ta phút chốc cứng đờ trên mặt, nghiêng đầu hung dữ nhìn tôi, “Cô nói gì cơ?”

Tôi mỉm cười, ra hiệu cho đạo diễn chiếu từng chứng cứ mà tôi thu thập được lên màn hình lớn: “Tôi nói rồi, tất cả là sự thật.”

Anh ta mím chặt môi, ánh mắt đỏ ngầu nhìn tôi giống như nhìn con mồi.

Trên màn hình lớn vẫn đang tiếp tục chiếu.

Anh ta đứng dậy, hét lớn về phía máy quay: “Mẹ mày, tắt ngay cho bố!”

Không ai quan tâm đến anh ta.

Tôi đứng dậy: “Anh Hồ, anh phải đọc kỹ hợp đồng.”

“Trong hợp đồng đã viết rõ, vì đề cao độ tin cậy của chương trình, 

“Chương trình của chúng tôi chỉ ghi hình một lần, thời lượng không cố định, hơn nữa, tuyệt đối không chắp vá, biên tập.”

“Cô quá ngao mạn.”

Hắn ta phát điên nhào về phía tôi.

Trong khán phòng, hai bóng người lao về phía này.

Nhưng mà ở phía sau đã có người ôm tôi vào lòng, che chở tôi sau lưng, một tiếng rên vang lên, Hồ Tri Minh đã ngã chỏng vó trên sân khấu.

Hô hấp của tôi không ổn định, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mạnh mẽ của Giang Dật Xuyên.

Tôi lẩm bẩm: “Anh tới rồi.”

Hồ Tri Minh nằm xiêu vẹo trên đất, gương mặt không thể tin nổi: “Giang tổng?!!”

Quay đến đây, tôi cảm thấy dừng được rồi.

Tôi nhìn về phía nhân viên công tác: “Bây giờ có thể dừng rồi.”

Bộ mặt xấu xa của kẻ ác đã được phơi bày, mười mấy phút ngắn ngủi, không cần dài hơn.

Bằng chứng sẽ đồng thời được cập nhật trên trang weibo chính thức của chương trình khi video được phát ra.

Hồ Tri Minh, toang rồi.

Trong lòng tôi khẽ nói, các cô gái, tôi đã báo thù cho các bạn.

Hồ Tri Minh nửa nằm trên mặt đất, thở hổn hển, đã sớm không còn dáng vẻ bình tĩnh như hồi nãy.

“Giám đốc Giang, tôi cũng đang trả thù giúp anh.”

Giang Đật Xuyên lạnh lùng nhìn Hồ Tri Minh, nghiến răng nói: “Tự cho mình là thông minh.”

19.

Sóng gió lắng xuống.

Chuyện nghiêm trọng hơn so với những gì tôi nghĩ, bởi vì chuyện này liên quan đến cảnh sát.

Bọn họ đã trực tiếp dẫn Hồ Tri Minh đi.

“Em đúng là không muốn sống nữa.”

Giang Dật Xuyên hung hăng ném lại hai câu, sắc mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo sửa lại tay áo, không muốn nhiều lời với tôi.

Đang lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột nhiên dán vào cổ tôi.

Tôi nhìn xuống, không biết tự lúc nào sợi dây chuyền ngọc thạch kia đã lộ ra khỏi cổ áo sơ mi của tôi, tôi vội vàng nhét vào.

Anh đưa tay ra và nắm lấy cổ tay tôi.

Ánh mắt dường như rất khó tin nhìn chằm chằm sợi dây chuyền đó.

Hồi lâu, anh ấy khó hiểu nói:

“Bác sĩ nói em mắc một căn bệnh,

“Chỉ có thể nói sự thật.”

Trong lòng tôi hoảng sợ, hóa ra anh ấy đã biết tôi đến khoa não ở bệnh viện.

Tôi cụp mắt: “Vâng.”

Lại hồi lâu nữa, cuối cùng anh cũng nói, giọng điệu hơi run run: 

“Vậy anh có đôi lời, 

“Muốn hỏi em.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi mắt ấy vẫn đẹp như vậy, từ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã cảm thấy thật quen thuộc.

“Em,

“Có chút xíu nào,

“Rung động với anh không?”

Tay phải của anh ấy đang nắm tay tôi đang hơi run lên một cách khó nhận thấy.

Người ngoài không thấy được nhưng tôi cảm nhận rất rõ ràng.

Tôi biết tôi không có cách nào lừa dối anh, vì vậy chỉ có thể cười với anh như lần đầu tiên gặp nhau.

“Có, em rung động.”

Ánh mắt anh ấy phút chốc sáng lên, giọng nói càng không trôi chảy: “Thế…”

Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, không đợi anh hỏi đã tiếp lời.

“Đúng, chỉ với anh.

“Vậy nên anh cũng phải nói cho em biết, trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa.”

Hàng mi dài của anh ấy run run: “Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau.”

“Lương Lạc Lạc.

“Tên thật hay.”

Anh cười nói ra những lời này.

Phút chốc, tôi nhớ tới 10 năm trước, có cậu thiếu niên đã từng nói câu này với tôi.

Hóa ra là anh, hóa ra là anh!

20.

10 năm trước, tôi mới bước chân vào giới giải trí.

Khi đó tôi mới 14 tuổi, gia đình đang thiếu tiền.

Mẹ tôi sờ gương mặt tôi cười rất dịu dàng nhưng cả người tôi dựng tóc gáy.

“Cũng may, đã sinh cho con một gương mặt xinh đẹp.”

“Từ nay về sau, gia đình mình sẽ dựa vào nó.”

Bà ấy đưa tôi đi thử vai, một đống nam nữ tụ tập trong phòng họp, tôi nhút nhát đứng trên sân khấu, bị yêu cầu biểu diễn tài năng ngay tại chỗ.

Trời ơi, tôi không có tí kinh nghiệm nào, ngoại trừ gương mặt thì không có sở trường gì hết.

Thế là chỉ có thể đứng sững trên sân khấu.

Dưới sân khấu có người không ngừng giễu cợt: “Đồ nhát cáy, không ra gì cả.”

Đạo diễn cười một tiếng: “Cô bé à, cháu không hợp với vai này, đi xuống đi.”

Tôi rất sợ.

Cừ về như vậy sẽ được trận đòn no từ mẹ.

Lúc này, tôi nghe được một giọng nói trong trẻo mà kiên định vang lên từ phía cuối chiếc bàn hội nghị dài: “Lương Lạc Lạc, tên rất hay.”

Tôi ngẩng đầu lên.

Trong phòng họp yên tĩnh, lời nói của thiếu niên này lại có sức nặng.

Đạo diễn quan sát bầu không khí: “Cậu chủ, ý cậu là, cô bé này có thể được?”

Tôi tràn đầy mong đợi nhìn anh.

Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói, một người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh đã cười nói:

“Dật Xuyên còn nhỏ, lời em ấy nói không tính.”

Mặt mũi của người đàn ông này và cậu bé vừa nãy rất giống nhau, nhưng lời nói rõ ràng có sức nặng hơn.

Anh ta kiêu căng nhướng mày, thậm chí không thèm nhìn cậu bé bên cạnh.

Đạo diễn nhấp môi: “Lương Lạc Lạc, cháu về đi, vai diễn này…không hợp với cháu.”

Sự hào hứng vừa trỗi dậy đã tụt xuống.

Trước khi đi, tôi nhìn xuống cậu thiếu niên ngồi cuối bàn đã nói chuyện giúp tôi, anh ấy cụp mắt không rõ sắc mặt.

Gió đông lạnh thấu xương, tôi quấn chặt áo khoác ngoài, đứng trong gió lạnh không dám về nhà.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, quay đầu lại là chàng trai vừa nãy.

Anh ấy đuổi kịp, vành mắt ửng đỏ kiên định nói với tôi:

“Em đừng khóc, vai diễn này chắc chắn là của em.”

Ma xui quỷ khiến tôi bèn tin anh.

Vì để bày tỏ sự cảm ơn, tôi móc sạch túi áo, chỉ có 6 tệ, tôi xấu hổ nhìn anh:

“Nếu không em mời anh ăn một tô mì thịt bò nhé.”

Chàng trai sững sờ, nở nụ cười: “Được.”

Sau này, tôi thật sự có được vai diễn đó, tránh được trận đòn của mẹ, trời xui đất khiến bước vào giới giải trí, độc lập kinh tế, không cần nhìn sắc mặt của bố mẹ nữa.

Tôi không biết anh ấy đã làm thế nào, cũng không gặp lại anh.

Tên và gương mặt của anh ấy dần phai nhạt đi trong ký ức của tôi.

Nhưng tôi vẫn nhớ, ở trong phòng họp toàn tiếng cười nhạo, anh ấy đã từng kiên định, dịu dàng giải vây cho tôi.

“Lương Lạc Lạc, tên rất hay.”

21.

Đã rất lâu rồi tôi không khóc lóc suồng sã như vậy.

Trong giới này, không tin vào nước mắt.

Nhân viên công tác trong đoàn phim đã thức thời rời đi.

Giang Dật Xuyên dịu dàng lau nước mắt cho tôi.

Cố Ngôn Chu và Âu Trạch đứng nhìn từ xa dưới ánh đèn sau sân khấu.

Đôi mắt đẫm lệ, mờ nhòa, tôi thấy Âu Trạch rời đi đưa lưng về phía tôi phóng khoáng vẫy tay một cái.

“Chị ơi, cha nội này đi đây.”

Giọng điệu cà lơ phất phơ cùng với nụ cười hơi khoa trương:

“Đừng tin mấy lời nói bậy em nói với chị, lừa chị cả đó.”

“Em chưa hè động lòng đâu.”

“Chị…chúc chị hạnh phúc.”

Bóng dáng cậu ấy biến mất ở cuối trường quay.

Cố Ngôn Chu nặng nề đi về phía chúng tôi, đôi mắt đỏ au: “Lạc Lạc, sao là anh ta mà không phải là anh.”

Tôi lau nước mắt, ngẩng mặt lên: “Cố Ngôn Chu, chi bằng anh tự hỏi bản thân mình, người anh yêu là Tiểu Nghệ đã rời đi hay là tôi ngay trước mặt anh?”

Đôi mắt anh ta đột nhiên mở to: “Em…biết hết rồi.”

Tôi lạnh lùng: “Đúng, ngay từ đầu tôi đã biết.”

Anh ta sững sờ mấy giây, bắt đầu cười gượng: “Nhưng Lạc Lạc, người anh yêu bây giờ, thật sự là em.”

“Nhưng tôi không yêu anh.”

22.

Thật ra tôi không thấy áy náy với Cố Ngôn Chu.

Bởi vì tôi có thể ở cạnh anh ta, chẳng qua là vì, tôi là người thay thế.

Là thái tử duy nhất của giải trí Thành Hoa, mấy scandal của anh ta đã sớm lan truyền rộng rãi.

Bên người lúc nào cũng oanh oanh yến yến, trong lòng thì có ánh trăng sáng yêu 10 năm.

Từ chỗ chị Chu, tôi nhìn thấy ảnh của “ánh trăng sáng” của anh ta.

Rất xinh đẹp, rất giống tôi.

Đáng tiếc đã bị anh ta làm tổn thương.

Cô ấy lên máy bay mà không thèm ngoảnh đầu lại, tôi ngồi trong góc sân bay, lẳng lặng nhìn Cố Ngôn Chu hồn bay phách lạc.

Đêm đó, tôi “vô tình gặp được” anh ta tại một hội sở tư nhân.

Đôi mắt say lờ đờ mơ màng hét to với tôi: “Tiểu Nghệ.”

Sau đó rất nhiều lần, anh ta say trước mặt tôi, khẽ lẩm bẩm: “Tiểu Nghệ, đừng đi được không.”

“Tiểu Nghệ, em biết rõ anh và mấy người phụ nữ kia chỉ là gặp dịp thì chơi.”

“Tiểu Nghệ, anh sẽ cắt đứt liên lạc với mấy người phụ nữ kia, em đừng tức giận với anh được không.”



Tên lừa đảo này.

Ngay cả say cũng nói láo.

Từ trước đến nay anh ta chưa hề cắt đứt liên lạc với mấy người phụ nữ kia.

Mỗi lần tôi lặng lẽ nhìn thấy dáng vẻ say rượu của anh ta, sau đó nói trong lòng: “Tiểu Nghệ, đi thật tốt.”

Và anh ta gục đầu vào vai tôi:

“Tiểu Nghệ, anh tìm được một người phụ nữ rất giống em.”

“Cái gì anh không thể cho em, anh đều cho cô ấy.”

“Nhưng đáng tiếc, cô ta không phải là em.”

“Cô ta vĩnh viễn không sánh bằng em, Tiểu Nghệ.”

. . .

Sự áy náy của anh ta với Tiểu Nghệ đã trở thành công cụ của tôi.

Nếu như có cơ hội thử vai mà tôi muốn, tôi sẽ thay một chiếc váy trắng, giống hệt cô gái trong bức ảnh.

Anh ta luôn ngẩn người trong giây lát, sau đó vâng lời răm rắp.

Tôi cũng biết mình đã thắng.

Trong ảnh, cô gái mặc váy trắng nở nụ cười điềm tĩnh hẳn cũng đã từng thẹn thùng nghiêng mặt sang một bên nói mấy câu giống thế.

Quyết định rời khỏi anh ta là sau một lần anh ta sốt cao.

Tôi duy trì nguyên tắc quản lý thời gian hiệu quả nhất, khi quay phim tôi thấy kẽ hở của Giang Dật Xuyên bèn đi chăm sóc anh ta.

Anh ta sốt cao liên tục, mơ màng gọi: “Lạc Lạc.”

Tôi chợt thất thần, đột nhiên ý thức được gần đây mấy người phụ nữ bên cạnh anh ta, hình như đã dần cắt đứt liên lạc với từng người một.

Mà thời gian anh ta ở cạnh tôi càng ngày càng lâu, khi xa nhau thì càng ngày càng lưu luyến, bịn rịn.

Tay tôi xách hộp đồ ăn run run, khiến cháo trong hộp đồ ăn tôi mua văng khắp sàn.

Cô bảo mẫu luống cuống đi tới dọn dẹp, tôi giúp cô lau dọn sàn nhà, sau đó mỉm cười: “Cô ơi, phiền cô đừng nói là cháu tới nhé.”

Anh ta khỏi bệnh, chuyện đầu tiên làm là lấy nhẫn kim cương đi tìm tôi.

“Lạc Lạc, trong lúc bị ốm, anh đã suy nghĩ rõ ràng một số chuyện.”

“Anh nghĩ, em là người quan trọng nhất với anh.”

“Lạc Lạc, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Giọng anh ta run run, quỳ một chân trên đất.

Tôi nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người con gái khác.

Cô gái ấy mặc chiếc váy trắng, khoảnh khắc quay đầu bước lên máy bay, nước mắt mới tuôn trào như vỡ đê.

Cố Ngôn Chu không nhìn thấy những giọt nước mắt đó, nhưng tôi thì có.

Tôi rất muốn hỏi anh ta, anh đã từng thích một cô gái khác như vậy, thích đến nỗi gọi tên cô ấy khi say.

Nhưng anh đối với cô ấy là thế nào?

Thật lòng trong miệng anh, rốt cuộc có mấy phần?

Tôi tiếp cận anh là vì tài nguyên.

Anh cho phép tôi tiếp cận anh, cũng chỉ xem tôi như là công cụ để giảm bớt cảm giác tội lỗi.

Chúng ta coi nhau như công cụ, không cần nói những chuyện khác.

Vậy nên tôi đẩy chiếc nhẫn của anh ta ra, khách sáo lùi về phía sau một bước:

“Chúng ta, không thể có tình cảm.”

23.

“Vậy nên bây giờ chỉ có anh.”

Giang Dật Xuyên nhìn tôi.

Thật ra thì tôi muốn nói cho anh biết, vẫn luôn chỉ có anh.

Trước khi đầu óc tôi tỉnh táo, cơ thể tôi đã sớm đưa ra câu trả lời.

Tôi vẫn nhớ những lời Âu Trạch nói với tôi trước khi rời đi vào đêm đó: “Chị à, em chưa bao giờ hôn chị, bởi vì mỗi lần đến gần chị, vẻ mặt của chị rõ ràng nói cho em biết, chị rất kháng cự.”

Nói đến đây, cậu ấy nhìn về phía xa xa, khẽ mỉm cười, “Nhưng mà, khi anh ta hôn chị, chị sẽ không tránh.”

Cậu ta đang nói đến khi ở bệnh viện tư nhân nhà họ Giang, Gian Dật Xuyên cúi người về phía tôi, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hóa ra cậu đã thấy.

Lúc đó, tôi dường như chịu sự đả kích lớn, thấy rõ được lòng mình.



Tôi nhìn Giang Dật Xuyên:

“Em đã xử lý người bên cạnh em, anh cũng phải xử lý người cạnh mình.”

“Trong tìm cảm, em muốn công bằng.”

Anh sững sờ mấy giây, dường như bất lực lại dường như có thâm ý khác, cười: “Được, anh đồng ý.”

Sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Bỗng chốc tôi chợt nhận ra điều gì đó.

Tôi thoát khỏi vòng tay anh, giọng nói run run: “Bên cạnh anh, không có người phụ nữ khác phải không.”

Anh cười: “Lạc Lạc thật thông minh.”

“Chị Chu nhờ người hỏi thăm, chính anh bảo người ta nói cho chị ấy, cạnh anh lúc nào cũng có phụ nữ.”

“Anh nhớ em nhiều năm như thế nhưng em chẳng hề nhớ anh.”

“Dù sao cũng phải để anh trả thù.”

“Kết quả em lợi hại hơn, đội cho anh hai cái mũ xanh.”

Anh cau mày.

Tôi đỏ mặt: “Lúc ấy, không phải cho rằng manh ai nấy chơi sao.”

“Vả lại…”

Tôi chưa nói xong anh đã khẽ cười: “Anh biết, bọn họ chỉ là túi tiền của em, em không động lòng.”

Tôi nhìn anh ấy.

Anh cười: “Âu Trạch đã nói với anh.”

“Cậu ta nói em đối với anh rất khác.”

“Chỉ là lúc đó anh không tin, nghĩ rằng anh cũng chỉ là một trong các túi tiền của em.”

“Càng không tin mấy chuyện hoang đường khác mà cậu ta nói.”

“Bây giờ thì sao? Tin chưa?”

Anh ấy lại ôm tôi vào lòng: “Tin rồi.”

“Anh thật sự, chỉ động lòng với em.”

“Thế này là được rồi, Lạc Lạc.”

Tôi yên tâm rúc vào lòng anh, trong đầu tôi lại nhớ tới lời nói trong trẻo, dịu dàng của chàng trai trẻ:

“Lương Lạc Lạc, tên rất hay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play