[ZHIHU] TÔI XẾP CA CHO CÁC KIM CHỦ (P1)
Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân 

Tôi mắc một căn bệnh đó là chỉ biết nói thật.

Tại buổi họp báo, phóng viên trêu đùa: “Gần đây tài nguyên của cô Lương tốt như vậy, cư dân mạng đồn đoán sau lưng có một kim chủ.”

Tôi cắn răng, không thể kiểm soát được đầu lưỡi của mình: “Không phải một người.”

Phóng viên: ?

Tôi đau khổ nhắm mắt lại: Trước kia có 3, bây giờ chỉ còn 2.

Phóng viên: ?

1.

Quay cảnh đánh nhau khiến đầu óc tôi cũng bị đánh hỏng luôn.

Dây bảo hộ trục trặc, khiến tôi rơi xuống từ độ cao 1 mét.

Vết thương không nặng nhưng tôi ngất xỉu vì bị dọa sợ.

Tỉnh lại lần nữa, một đống máy quay lớn nhỏ đang hướng về phía tôi.

Quản lý đang giơ một tấm biển nhỏ phía sau máy quay:

“Đang phát trực tiếp. Tỏ vẻ đáng thương(*)! Theo hình tượng một người kính nghiệp!”
*gốc là bán thảm

Ôi, bài này tôi biết.

Tôi nặn ra hai giọt nước mắt, ra nét mặt yếu đuối đáng thương lại vờ mạnh mẽ, chỉ ba giây đã vẽ ra kịch bản trong đầu.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Mình ổn…”

(tiếng ho khan, ho đến đứt hơi khản tiếng)

“Mình không muốn chiếm quá nhiều tài nguyên công cộng…Khụ khụ khụ…Mong mọi người không cần lo lắng cho mình nữa, mình chắc chắn sẽ không làm chậm tiến độ quay phim, công việc là ưu tiên hàng đầu…”

(lau nước mắt, nở nụ cười kiên cường nhưng khiến người ta mến yêu)

Kết quả, lại mở miệng nói:

“Ôi, lại lăng xê à.”

“Nào, mau lại đây quay vết thương nhỏ 3mm của em đi, chậm nữa thì một phút sau nó sẽ lành đấy.”

Quản lý:…

Kể từ lúc đó tôi phát hiện ra đầu lưỡi linh hoạt của tôi không nghe lời.

2.

Họp báo.

Phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra.

Cả hội trường lặng ngắt như tờ.

Quản lý ở bên ngoài hội trường đã gục ngã.

Mà tôi, vẫn còn thao thao bất tuyệt đọc bình luận của cư dân mạng trên màn hình lớn.

“À đúng rồi, tài nguyên của mình đều là ba người họ cho.”

“À đúng rồi, ba người họ không biết đến sự tồn tại của nhau.”

“À đúng đúng đúng, gần đây, năng lực quản lý thời gian của mình rất tốt.”

“Còn quản lý thế nào? Sáng gặp một người, trưa gặp một người, tối gặp một người thôi.”

“Ngày lễ thì để xếp 3 người 3 ca.”



Trong hội trường yên tĩnh, cuối cùng cũng có một phóng viên yếu ớt giơ tay lên:

“Chẳng lẽ, chuyện này có thể nói sao?”

Tôi rất đau khổ, hai mắt ngấn lệ: “Có lẽ…không thể nói.”

Trong góc, quản lý đã sùi bọt mép, “Bảo vệ…bảo vệ…mau lôi cô ta ra ngoài cho tôi.”

MC đang khiếp sợ cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, vội vàng cứu nguy:

“Cô Lương nói đùa thú vị quá haha, sau đây chúng ta hỏi đôi điều liên quan đến nữ phụ, cô Trình.”

Máy quay tập trung vào Trình Nhã bên cạnh tôi.

Các phóng viên rõ ràng không mấy hứng thú với cô ta, tốp năm tốp ba giơ tay đặt câu hỏi:

“Cô Trình có thể trả lời một chút về tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Trình Nhã nở nụ cười thương hiệu dễ thương của mình, đôi mắt to tròn, trong veo ngây thơ vô số tội:

“Người ta đẹp tự nhiên mà~”

Tôi gắng sức che miệng lại, giọng nói vẫn phát ra từ kẽ ngón tay:

“Úi chà, đẹp tự nhiên? Cô được bệnh viện thẩm mỹ đỡ đẻ à?”

Trình Nhã: ?

Phóng viên:…

Nhân viên bảo vệ cuối cùng cũng đi lên.

Mỗi người một cánh tay bắt lấy thân thể yếu đuối, không thể tự lo liệu của tôi.

Các phóng viên bắt đầu điên cuồng đặt câu hỏi:

“Mời cô Trình trả lời về những tin đồn tình ái lần nữa?”

Hỏi Trình Nhã, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi – người đang bị mang đi.

Trình Nhã cắn môi: “Tôi và anh Lý chỉ là bạn bè bình thường, từ trước đến nay tôi chưa từng yêu ai…”

Giọng điệu mệt mỏi của tôi từ phía xa lọt vào trong ống kính trực tiếp.

“Đúng thế, bọn họ có một đứa con…”

“Có một đứa con…”

“Con…”

 Giọng nói hãy còn vương vấn nơi rường nhà, ba ngày không dứt
(Nguyên văn: 余音绕梁, 三日不绝 (dư âm tiếng hát hãy còn vương vấn nơi rường nhà, ba ngày không dứt) (1) có nguồn gốc từ một câu chuyện trong Liệt Tử 列子. Đàn lấy “nhiễu lương” làm tên, đủ thấy đặc điểm về âm sắc của đàn này, đương nhiên dư âm không dứt.)
Trên sân khấu vang lên tiếng “loảng xoảng.”

Lại một người bất tỉnh nhân sự.

3.

Hình tượng “tiểu bạch hoa”* vất vả gìn giữ suốt mấy năm nay đã sụp đổ tan tành.

*tiểu bạch hoa: Chỉ một người dáng vẻ yếu đuối, khổ sở đáng thương, xinh đẹp như hoa, nhưng hở một chút là rơi nước mắt 

Top 10 được tìm kiếm nhiều nhất đều là tôi.

# ngôi sao nữ đang nổi tiếng phát điên ngay tại chỗ

# Ba kim chủ

# Lương Lạc Lạc: người đẹp điên cuồng

# Lương Lạc Lạc: Bậc thầy quản lý thời gian.

# Lương Lạc Lạc: xếp ca cho các kim chủ vào ngày lễ

# Lương Lạc Lạc: Cô được bệnh viện thẩm mỹ đỡ đẻ à?

# Đúng thế, bọn họ có một đứa con



4.

Chỉ sợ thế giới xinh đẹp này không giữ được tôi.

Chuyện tìm kim chủ trong giới giải trí không phải quá phổ biến.

Tôi ư, không có điểm mạnh gì, chỉ có hai ưu điểm:

Thứ nhất là rất xinh đẹp.

Thứ hai là năng lực quản lý thời gian rất tốt.

Vậy nên khi những sao nữ khác một lòng đi theo một vị kim chủ, tôi tìm một mạch ba người.

Một người có tiền, một người có quyền, một người có tài nguyên.

Tôi ấy à, mục tiêu rất rõ ràng.

Phụ nữ, phải cần có sự nghiệp.

Đàn ông chỉ là bàn đạp trên con đường thành công thôi.

Ba người đàn ông có ngay ba cái bàn đạp.

Điều này có nghĩa là:

Tốc độ gặp may x3.

Tốc độ tăng số dư trong thẻ ngân hàng x3.

Tốc độ giàu có sớm được tự do bao nuôi tiểu thịt tươi x3.

Chậc, ngon ăn quá.

Khi lựa chọn kim chủ, tôi giữ tiêu chuẩn đạo đức khá cao:

Không chọn người đã kết hôn, không chọn người có bạn gái.

Chỉ chọn những người được nhiều oanh oanh yến yến(*) vây quanh.

(*)nhiều bạn gái.

Anh chơi đường anh, tôi chơi đường tôi.

Anh ta ham muốn vẻ đẹp của tôi, tôi ham muốn tài nguyên của anh ta.

Đều là người trưởng thành, ai cũng có toan tính riêng, không ai nợ ai.

Trong kế hoạch của tôi, ba người này phải mãi mãi là ba đường thẳng song song, vĩnh viễn không giao nhau.

Cho đến ngày nào đó bọn họ chơi chán rồi đá tôi, hoặc khi tôi nổi tiếng thì sẽ đá họ, đường song song mới đến điểm dừng.

Kết quả, bà nó chứ, đầu óc tôi đột nhiên bị hỏng.

Đội nón xanh cho ba ông nội đó ngay trước công chúng.

Ba đường thẳng song song quấn thành một mớ dây rối tung.

Tôi đùa quá trớn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play