Sáng sớm hôm sau, ngoại trừ đầu có chút choáng váng thì cái gì Giản Dịch cũng đều không nhớ rõ. Chuyện tối hôm qua vừa nháo lại vừa mượn rượu làm càn, mọi chuyện đều đã quên hết không còn một mảnh. Nếu không có ai nhắc lại thì cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng cố tình......

Khách sạn? Giản Dịch phát hiện bản thân và Vân Hân không phải ngủ ở trong nhà mà là ở trên giường trong khách sạn, trên người nàng cũng không có mặc cái gì, Vân Hân cũng thế, hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ.

Ở đại não hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, Giản Dịch loáng thoáng nhớ được một chút là tối hôm qua bốn người đã nói sẽ ở cùng nhau cả đêm, nhưng lúc sau thì bản thân mình giống như đã uống say, sau đó liền ngủ rồi?

Giản Dịch còn tưởng rằng bản thân mình uống say chỉ ngủ mà thôi, này cũng quá mức khiêm tốn đi...

"Tỉnh?" Vân Hân vừa mở mắt nhìn thấy mặt của Giản Dịch liền cười không ngừng, toàn bộ thân mình đều cười đến run. Cảnh tượng tối hôm qua còn hiện rõ lên trước mặt, Vân Hân xoa đầu nàng "Như thế nào lại ngốc nghếch thế......"

"Em làm sao vậy......" Giản Dịch dùng tay vuốt mặt mình, cho rằng trên mặt có cái gì làm Vân Hân vẫn luôn cười như vậy.

Tối hôm qua thấy Giản Dịch uống say, mọi người liền không đi tăng hai nữa mà tính trực tiếp đi về nhà. Nhưng khi Giản Dịch uống say được gọi là một người vô lại, ai cũng không cho chạm vào, chỉ dán trên người Vân Hân, miệng lại nói ra những lời xấu hổ một hai đòi thân mật. Hai người Trì Gia và Cảnh Nhuế cũng đều kéo không được.

Tất cả mọi người đều uống rượu nên không thể lái xe, hơn nữa là đêm ba mươi tết, chờ bắt được xe thì đã có thể trực tiếp đi bộ về nhà. Đừng nhìn thân hình Giản Dịch nhỏ nhắn như vậy nhưng khi uống say thì lại rất nặng. Cứ như vậy mà ở trước mặt mọi người làm ầm ĩ cũng không phải là biện pháp, chỉ có thể tìm khách sạn gần đấy mà thuê phòng.

"Vân Hân, muốn hôn...... hôn......" Dọc theo đường đi Giản Dịch đều bày ra bộ dáng không biết xấu hổ. Bên đường thì liền bày ra bộ dạng lưu manh trêu ghẹo người, vào đến thang máy trong khách sạn vẫn còn không thành thật, Vân Hân ôm đều ôm không được.

"Nhìn đứa nhỏ này nóng vội......" Cảnh Nhuế ở một bên hỗ trợ đỡ người, đều nhịn không được mà chế giễu, còn cùng Giản Dịch nói "Đừng nóng vội, lập tức liền đến."

Trì Gia ở một bên vội vàng vui sướng khi người gặp họa mà quay một cái video ngắn, không rảnh tới hỗ trợ.

Giản Dịch cũng chính là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ*, tới phòng khách sạn rồi, ôm hôn Vân Hân đến chóng mặt, mệt nhọc, cũng là Vân Hân giúp nàng tắm.

*tiếng sấm to hạt mưa nhỏ: giống như có tiếng mà không có miếng. (không làm ăn được gì:")

"Tối hôm qua em uống say, không thể uống còn uống nhiều như vậy......" Vân Hân nghĩ xem ra về sau, thời điểm chỉ có hai người các nàng ở bên nhau mới có thể cho Giản Dịch uống rượu.

"Thật sao? Phải không......" Giản Dịch ngượng ngùng mà cười cười "Em cứ như vậy, uống say liền muốn ngủ, em...... em không có làm gì quá phận đi?''

Cũng không có quá phận, chính là nói một trăm lần lời "Em yêu chị", năm mươi mấy lần "Muốn thân mật", hai mươi mấy lần muốn cưỡng hôn Vân Hân.1

"Ha ha ha......" Vân Hân vẫn là nhịn không được, cố nén cười "Còn tốt, không phải rất quá phận......"

Nói xong lại cười một trận.

"Vậy...... Vậy chị cười cái gì?"

Thời điểm Vân Hân lấy di động ra, Giản Dịch liền hoàn toàn hiểu rõ cô đang cười cái gì. Tối hôm qua Trì Gia đã gửi cho nàng mười mấy cái tin chưa đọc, nàng vừa thấy mười mấy video ngắn, liền click mở cái thứ nhất.

Sau đó......

"Vân Hân! Em yêu chị!"

"Muốn thân mật......"

"Em hiện tại liền muốn......"

Nàng còn nhìn thấy bản thân mình trực tiếp tách chân ra ngồi trên đùi Vân Hân, giống "sói đói" mà hôn tới hôn lui trên cổ Vân Hân, cùng lúc đó trong video còn truyền đến tiếng cười to của Trì Gia.

Trời a, cái này không phải mình đi...... Giản Dịch dại ra mà nhìn chằm chằm màn hình, nội tâm đã là gió nổi mây phun. Nàng chỉ nhìn đến một phần ba, mặt liền đỏ bừng mà tắt video, sau đó giống như con đà điểu chui vào phía dưới gối chống đỡ mặt. Về sau làm sao nàng còn có thể đi gặp người......

*gió nổi mây phun: kiểu như đã nổi bão.

Mấy cái video còn lại cũng không cần nhìn, phỏng chừng cũng là như thế này thậm chí càng không có lễ tiết. Giản Dịch đem đầu mình giấu dưới gối, trong miệng vẫn luôn thẹn thùng mà hừ hừ.

Vân Hân lấy di động Giản Dịch, tiếp tục mở video phía dưới mà xem, âm thanh còn lớn hơn. Giản Dịch lại nghe được tiếng cười của Vân Hân, khuôn mặt chôn dưới gối càng ngày càng đỏ.

Vân Hân đem điện thoại để xuống, muốn đi lấy gối trên đầu nàng ra nhưng Giản Dịch lại gắt gao túm chặt lấy không buông tay. Vân Hân nhẹ nhàng đẩy thân thể nhỏ bé của nàng "Được, chị không cười, em mau ra đây."

"Trì Gia......" Hiện tại Giản Dịch hận không gì sánh nổi nhất chính là Trì Gia. Vốn dĩ chuyện đã như thế rồi vậy mà nàng lại còn quay video lại. Ghi lại thì ghi lại, nàng chỉ cần giữ lại coi mà len lén cười mình cũng được, vì sao lại còn chia sẻ cho mình.

"Tiểu Dịch......" Vân Hân lấy cái gối kia ném qua một bên, lật thân thể của nàng lại rồi xoa huyệt thái dương cho nàng "Đầu còn đau sao?"

"Đau......" Vừa mới lấy gối đầu ra thì càng cảm thấy choáng váng, phải nỗ lực quên hết chuyện tối qua mới được, càng nghĩ càng không có mặt mũi. Về sau Vân Hân lại nói nàng ngốc, nàng liền ngoan ngoãn thừa nhận đi, không cần phản bác. Tối hôm qua đức hạnh như vậy, bản thân mình nhìn cũng cảm thấy mất mặt.

"Đừng nhúc nhích, chị xoa bóp cho em."

Tối hôm qua sau khi Trì Gia gửi mấy cái video mà mình quay cho Giản Dịch, trong thời gian ngắn không dám chạm mặt Giản Dịch nên lôi kéo Cảnh Nhuế đi chơi khắp nơi ở thành phố S để quen thuộc hoàn cảnh nơi đây trước.

Lần này về nhà, Giản Dịch cũng không hoàn toàn nhàn rỗi, còn học từ mẹ nàng nấu vài món ăn. Sau khi từng có kinh nghiệm vài lần xuống bếp, tiếp tục học liền nhanh hơn rất nhiều, lại là học một biết mười cho nên nấu thêm vài món ăn cũng không thành vấn đề.

Nấu ăn cũng có khả năng gây nghiện, đặc biệt sau khi nghe được Vân Hân nói ăn rất ngon. Giản Dịch ngày càng hăng hái, hận không thể một ngày ba bữa cơm đều do chính mình xuống bếp nấu.

Vân Hân thích thanh đạm, dạ dày lại không tốt cho nên khi về nhà Giản Dịch cố ý học cách nấu canh. Tuy rằng không có thiên phú gì nhưng lại có đủ kiên nhẫn. Nhìn vào nồi canh cá trích đậu hủ nấu thành màu trắng, miễn bàn lúc ấy có bao nhiêu cảm giác thành tựu.

Nhà ăn tràn đầy mùi hương, Vân Hân ngồi ở bên cạnh bàn ăn nhìn Giản Dịch ở trong phòng bếp dọn dẹp. Một thời gian không gặp, giống như lại tiến bộ không ít. Mỗi ngày cũng sẽ không bưng cháo đậu đỏ cùng xương sườn nấu canh cho Vân Hân uống hoài, còn biết thay đổi đa dạng.

Lúc này có người gõ cửa, Giản Dịch bỏ cái thìa trong tay xuống rồi lau tay, còn tưởng rằng là Trì Gia bọn họ đã trở lại nên đang chuẩn bị đi mở cửa.

"Chị đi mở cửa." Vân Hân đứng lên.

"Ngao ô ~ ngao ô ~" cửa vừa mở ra, Whisky chui vào trước, không hiểu sao rất hưng phấn.

"Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến đây?" Vân Hân cầm túi xách thay cho Dương San.

"Gia hỏa này làm ầm ĩ quá, mẹ quản không được nên đến đây đem trả cho con." Dương San chỉ Whisky, vừa đổi giày vừa oán trách trong miệng "Nếu mẹ không tới, phỏng chừng con đã quên người mẹ này đi."

Giản Dịch mới vừa đem đồ ăn dọn lên trên bàn liền nhìn thấy Whisky tiến vào nhà ăn, quấn quanh chân mình mà vẫy đuôi "Tiểu Uy?" Trong lòng buồn bực sao Whisky đột nhiên trở về.

"Vân Hân, có thể ăn cơm......" Giản Dịch đi đến phòng khách, trên người còn đeo tạp dề, sau đó liền nhìn thấy bên cạnh Vân Hân còn có người khác.

"Tiểu Dịch, đây là mẹ chị."

"A...... A di khỏe~"

Mẹ của Vân Hân... muốn ngất a, Giản Dịch đột nhiên có loại cảm giác "Bị gia trưởng bắt gặp". Nhận xét sơ bộ, Vân Hân hẳn là lớn lên giống mẹ, đặc biệt là cái mũi. Khi Dương San còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân, khó trách Vân Hân đẹp như vậy. Bởi vì bảo dưỡng tốt, Dương San thoạt nhìn còn rất trẻ, mặc dù năm tháng sẽ làm nhan sắc trở nên già đi nhưng khí chất sẽ không dễ dàng biến mất.

"Đây là Tiểu Dịch, đúng không?" Lần trước ở bệnh viện Dương San có lặng lẽ gặp qua nhưng chưa đánh giá cẩn thận. Lúc này vừa thấy mặt, ánh mắt liền trực tiếp dừng lại ở trên người Giản Dịch, dù sao cũng là đối tượng của con gái bà.

"Mẹ......" Vân Hân có ý tứ là để Dương San đừng nhìn chằm chằm đánh giá người ta, da mặt Giản Dịch rất mỏng.

"Còn có thể nấu cơm? Những năm gần đây những cô gái chịu khó xuống bếp nấu cơm đã không còn nhiều lắm...... Vừa lúc a di còn chưa có ăn cơm, cho a di nếm thử tay nghề của con." Thật ra Dương San rất chủ động.

"Con chỉ biết làm một chút......" Trong lòng Giản Dịch rất luống cuống. Nàng mới vừa học nấu ăn, kĩ năng của bản thân không phải là không biết "Được ạ, a di mau ngồi, con đi châm trà cho người."

Nói như vậy, Giản Dịch lại cảm thấy có chút gì đó không đúng. Đây rõ ràng là nhà Vân Hân, vì sao khiến cho mình cảm thấy giống như chủ nhà, giống như hoàn toàn vào vai nữ chủ nhân.

"Mẹ chị rất dễ ở chung, em không cần khẩn trương." Trong phòng bếp, Vân Hân thấp giọng nói với Giản Dịch.

"A di biết quan hệ... chúng ta sao?"

"Ừ."

Trên bàn cơm, Giản Dịch có loại cảm giác thân cận quen thuộc, các phương diện tình huống đều bị hỏi một lần.

"Canh này nấu cũng không tệ lắm." Dương San uống một ngụm canh, buông muỗng trong tay "Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"

"22......" Nghĩ đến đã qua sinh nhật thứ hai mươi hai của mình, Giản Dịch lập tức sửa lại "23." Như vậy có thể hay không khiến cho tuổi tác của nàng và Vân Hân chênh lệch nhau không quá lớn.

"Ba mẹ con làm nghề gì?"

"Ba con là nhân viên ở ngân hàng, mẹ con là biên tập báo xã.''

"Con với Tiểu Hân làm sao quen biết?"

"Chúng con......"

"Vậy đã ở bên nhau bao lâu?"

Dương San hỏi cái gì Giản Dịch liền đáp cái nấy, tiêu chuẩn của học sinh giỏi, thật sự ngoan.

"Chuyện này trong nhà có biết không?"

"A di nói...... chuyện gì?" Một hỏi một đáp, Giản Dịch ngay cả cơm đều không rảnh ăn, liền giống như đang tiến hành một cuộc phỏng vấn, sợ xuất hiện nửa điểm sơ suất.

"Con cùng Tiểu Hân ở bên nhau, người trong nhà con có biết không?"

"Hiện tại còn chưa biết......"

"Vậy vấn đề này con định tính toán như thế nào?......"

"Mẹ, người hỏi nhiều như vậy làm cái gì......" Vân Hân cắt đứt lời nói của Dương San, gắp đồ ăn vào trong chén nàng "Dùng bữa."

"Mẹ không phải là đang quan tâm đến các con sao!"

"Mẹ cũng đừng lo lắng." Vân Hân nắm lấy tay của Giản Dịch đặt ở trên bàn, lại có thể khẩn trương đến lạnh cả người "Tự chúng con sẽ xử lý tốt."

Mặc dù Vân Hân trong miệng nói như vậy, nhưng kỳ thật trước nay Giản Dịch cũng chưa từng suy xét qua làm sao để có thể cùng người trong nhà giải thích vấn đề này. Sau khi Dương San ăn xong cơm trưa liền đi, nói là buổi chiều còn có hẹn. Giản Dịch một bên vừa dọn bàn ăn, một bên còn đang suy nghĩ vấn đề kia.

Suy nghĩ xuất thần đến không cẩn thận đem chén trà làm rớt trên mặt đất, chén trà vỡ tan. Giản Dịch ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ, đầu ngón tay lại bị cắt trúng, chỉ chốc lát máu bắt đầu chảy.

"Làm sao vậy?!" Vân Hân nghe thấy âm thanh vang lên, nhìn thấy Giản Dịch bị thương ở ngón tay "Về sau không được nấu cơm!"

"Em...... Chỉ là không cẩn thận mà thôi......"

Vân Hân tìm băng dán, thật cẩn thận mà xử lý miệng vết thương cho nàng "Em không cần đem những lời mẹ chị nói để trong lòng."

"Chính là... Chính là em chưa từng suy nghĩ qua." Chuyện này Giản Dịch cần có dũng khí cùng người trong nhà nói, nhưng dựa theo tính cách của ba mẹ nàng, khẳng định cũng sẽ không tiếp nhận được. Nhớ đến trước đây bản thân mình cũng không thể tiếp nhận được "Em không biết nói như thế nào......"

"Vậy trước tiên đừng nói, chờ sau này đến thời cơ chín muồi, sẽ luôn có biện pháp. Không được suy nghĩ miên man, biết không?"

"Vâng--"

Qua năm mới, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu đi làm.

Đây là chứng sợ đi làm của Giản Dịch, đặc biệt là kì nghỉ đông mới kết thúc. Tưởng tượng phải đối mặt với một đống công việc chưa giải quyết, ăn vạ trên giường hoàn toàn không có ý định muốn dậy.

"Tiểu Dịch, nên rời giường --"

"Vâng......" Giản Dịch ôm cô ở trong lòng ngực cô mà cọ cọ, lên tiếng sau đó lại ngủ.

"Quỷ lười mau đứng lên ~~" Vân Hân nắm lấy cái mũi nàng.

"Ưm ~~~" Giản Dịch hít thở không thông, trong cổ họng phát ra một tiếng ưm bất mãn, lúc này mới mở bừng mắt.

Hai mươi mấy năm Giản Dịch không ỷ lại vào giường, dọn đến nhà Vân Hân không đến hai tháng đã biết học ỷ lại trên giường, đồng hồ sinh học tự nhiên tỉnh gì đó đã hoàn toàn không tồn tại. Nếu có thể dán Vân Hân, cho nàng ngủ nguyên một ngày đều được.

Buổi chiều năm giờ ở văn phòng, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, nhiệt độ không khí chậm rãi tăng trở lại, những mảng tuyết đọng ở bên ngoài cũng đã tan đi hơn phân nửa.

Nhìn trên màn hình di động hiện lên dãy số lạ, Vân Hân nhận "Chào......"

"Vân Hân, là tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play