Bên ngoài vẫn còn ầm ĩ mãi chưa yên, mà thật ra làm sao yên được nữa. Cá.i điện thoại chứa đoạn ghi âm bị vứt lại giảng đường đã trở thành một bí mật bị bật mí và lan đi khắp chốn, giống như hạt giống cỏ dại bị thảy xuống vườn chúng sẽ bén rễ nảy mầm trong đầu tất cả mọi người, không thể ngăn chặn, không thể bôi xóa được. Ngoài đoạn ghi âm ngắn ngủi đương nhiên sẽ có cơ man những tìn.h tiết tưởng tượng được thêm thắt nữa, mỗi khi người ta nhào trộn thật giả để nhồi nhét vào những khoảng trống mập mờ thì chúng lại được dịp phình ra một tí.

Dư Phục sẽ không bị pháp luật trừng trị nhưng giữa những lời thì thầm to nhỏ, những ánh mắt dò xét, những câu chuyện tầm phào chẳng hại đến người nói, những lời thêm mắm dặm muối cốt để kích t.hích người nghe, giữa cả sự chê trách của thứ “chính nghĩa” muộn màng… ông ta sẽ bị mài mòn đến tận xương. Cho đến ngày nào ông ta và đống chất thải kia cùng chìm vào quên lãng.

Giống như “Nghiêm Khác Kỷ” khi ấy.

“Tôi muốn nhảy disco.” Cậ.u nói, “Sướng quá, tôi muốn nhảy đầm!!!” thế là cậ.u mở nhạc tr.ên xe rồi ngồi lắc lư uốn éo tr.ên ghế phụ lái.

Giờ tan trường chẳng còn ai qua lại, bảo vệ thì nghỉ, kẻ gây rối trật tự liền đánh bài chuồn. Họ ra thẳng hộp đêm, nhảy đến khi cậ.u rớt cả tóc giả. Quan Tàng thì đâu biết nhảy nên tay chân cứ lóng ngóng, phải cá.i đẹp trai nên cứ bị mấy con nhỏ ở đâu nhào vô s.ờ mó, cậ.u cáu tiết sấn vào vỗ đốp vào tay nhỏ kia, đẩy nó ra.

Con nhỏ chống nạnh chửi cậ.u, cậ.u chửi lại, nhạc đinh tai nhức óc chẳng đứa nào nghe thấy tiếng đứa nào nhưng cứ phải gào mồm lê.n mà chửi đến khản cổ. Lúc hai bên bắt đầu lao vào đánh nhau thì hội của con kia từ đâu xuất hiện, thế là Quan Tàng ôm eo cậ.u bỏ chạy.

“Sư cha con đĩ!! Mẹ mày ngon nhào vô! Bà sợ mày à!” chạy xa lắm rồi cậ.u còn chưa thôi chửi, chân không chạm đất mà cậ.u vẫn cấu véo cánh tay Quan Tàng, “Đm làm gì, sợ cc gì mà phải chạy? Bà sợ nó à? Đánh bỏ mẹ đi!”

Suốt dọc đường Quan Tàng vẫn cười ha ha ha, “Vui quá!”

“Có đếch gì mà vui!”

“Vui hết, gì cũng vui!” giúp Mỹ Mỹ ném phân vào Dư Phục rất vui, xem Mỹ Mỹ đánh nhau rất vui, vác Mỹ Mỹ bỏ chạy cũng rất vui. Quan Tàng hưng phấn lê.n không khác gì cắ.n thuốc, anh ta dúi cậ.u vào xe rồi chồm đến hôn.

Làm xong một nháy tr.ên xe cậ.u thả váy xuống, đá Quan Tàng: “Tôi còn muốn nhảy.” Quan Tàng hỏi giờ đi đâu, cậ.u nghĩ nghĩ một tí rồi mua một đống rượu và đồ ăn xách về ký túc, thấy ngoài cửa phòng tập đang chất một núi vật tư.

Chị Hương Hương đưa đoàn đi diễn chưa về, cậ.u vào phòng tập bật loa lê.n, p.hát đúng album MJ yêu t.hích của mình. Quả cầu disco mới treo tr.ên trầ.n sáng ch.óe, cậ.u c.ởi giày cao gót lê.n ôm cột x.oay x.oay, làm bộ như mình biết múa cột.

“Gợi cảm không?” cậ.u dụ dỗ Quan Tàng, Quan Tàng ôm hôn cậ.u, đáp: “Sự hiện hữu của em chính là gợi cảm.”

Cậ.u méo mặt, bảo: “Này tôi phục anh sát đất luôn ấy, sao câu gì nổi da gà anh cũng dám nói vậy? Cơ mà nói đúng đấy.” nói xong liền cười đắc ý. Hai đứa ôm ấp tán tỉnh nhau được một hồi thì những người còn ở ký túc xá bắt đầu mò đến, cả đám cùng ồn ào khui rượu uống. Một lúc sau nữa thì xe đoàn kịch về tới. Cậ.u đổi nhạc sang một bài thật sôi động rồi mở cửa sổ thò đầu ra gọi: “Chị em ơi! Đợi mãi mới về, zô đi zô đi!”

Chị Hương Hương ngồi tr.ên xe gào lê.n: “Con kia làm gì đấy? Điện nhà mày trả à?!”. Cậ.u móc tiền trong túi Quan Tàng, xòe ra, “Chị em ơi hôm nay Mỹ Mỹ đang vui, bao tuốt!”

“Đm con này kiếm được thằng bồ giàu ngon quá nhở.” Dã Bình lừ mắt. Cậ.u liền chỉ mặt Dã Bình, bảo, “Ê con đĩ ngựa, vào đây thi nhảy, dám không!” Dã Bình liền xách váy nhảy xuống xe, lao vù vào phòng tập. Cả đám diễn viên trang điểm rực rỡ cũng ùa vào theo, hoa chen khoe sắc không đứa nào kém đứa nào.

Chị Hương Hương cáu tiết nạt, “Cá.i bọn ngu này, nó khích một câu là đâm đầu vào.” rồi cũng đi vào phòng, mới vào đã thấy có đứa nhảy sai điệu thế là chị xăng xái lê.n đài thị phạm luôn, một khi đã hứng lê.n là banh nóc. Cậ.u thì so tài với Dã Bình, nhảy loạn xạ ngầu không ra bài gì, Quan Tàng đứng cạnh xem cũng vỗ tay bừa đi.

Đám diễn viên hóa thân thấy thế thì cười muốn chết, Quan Tàng cứ như chim phượng rớt trúng ổ gà mà còn không tự biết, vẫn rất là sung sướng.

“Con lẳng lơ này kiếm thằng bồ ngố vcl!” Dã Bình đúng là dòng ngứa mồm, không gợi đòn không chịu được. Bữa nay cậ.u đang vui nên cũng không mạnh tay với nó mà chỉ đạp hụt hai cá.i rồi tha, lại quay sang lôi Quan Tàng nhảy múa vòng quanh.

“Xem “Titanic” chưa?” cậ.u hỏi.

Quan Tàng vừa cười vừa gật đầu.

“Bọn mình giống Jack và Rose không.” cậ.u chỉ vào mình, “Tôi là Jack.” lại chỉ Quan Tàng, “Anh là Rose.”

Quan Tàng nghĩ nghĩ rồi bảo, “Anh không t.hích kết thúc giống bọn họ.”

Cậ.u cười phá lê.n, “Nếu tụi mình rớt xuống biển tôi sẽ trèo lê.n đầu anh để lê.n bờ, cho anh chết một mình.” Quan Tàng cũng cười, bảo: “Không đâu, anh sẽ tóm được Mỹ Mỹ.”

Linh Linh chạy xuống đứng ngoài cửa kêu: “Mấy người chơi cá.i gì thế! Có để người ta ngủ không!”

Cậ.u quay lại: “Nhảy đê em tí ti!”. Linh Linh mắng cậ.u là đồ điên, Tiểu Hào thì chỉ chờ con nhỏ xuống để nhảy “Xã hội dao” (1) cho nó xem, khổ nỗi nhảy không ra cá.i giống gì nên chỉ làm Linh Linh cười ngất.

“Không được rồi, phải đổi váy thôi! Đĩ ngựa Dã Bình này ngon hơn mình rồi!” cậ.u tót vào phòng thay đồ, moi trong tủ phục trang ra bộ váy Pharaoh hở lưng ánh vàng lóng lánh bữa nọ rồi hấp tấp c.ởi đồ. Có tiếng cửa mở, Quan Tàng đã vào.

Cậ.u đang tròng váy qua đầu, tư thế cứ như vận động viên, cánh tay giơ lê.n trời, tà váy rơi soạt một cá.i đã trùm lấy toàn thân cậ.u. Cậ.u xách tà váy, những nếp xếp li xòe ra thành nửa vòng tròn hơn 180 độ làm cậ.u t.hích chết đi được.

Cậ.u quay sang hỏi Quan Tàng, “Có quỳ dưới gấu váy tôi không.”

“Có.” Quan Tàng lập tức quỳ xuống, ngửa đầu lê.n nhìn cậ.u, “Anh muốn chui dưới váy Mỹ Mỹ.”

“Mẹ nhà anh, ý tôi là thế à? Lũ trí thức mấy người đều hiểu xiên xẹo vậy hả?”

“Ý anh là thế. Không bao giờ em biết hết được những mộng tưởng tìn.h dụ.c của anh với Mỹ Mỹ, anh muốn chui vào váy em để s.ờ em, cắ.n em, liế.m láp em, để em ra trong miệng anh…”

“Im mồm.” cậ.u nạt. Tự dưng nói một tràng dâ.m loạn làm cậ.u cũng nóng sốt cả người. Trong khi đó Quan Tàng cứ thản nhiên đàng hoàng, th.ở không gấp, mặt không đỏ. “Anh là giảng viên đại học nha, sao anh không ý tứ gì thế hả?”

Quan Tàng nhún vai, “Sao lại phải ý tứ, có Mỹ Mỹ ở đây anh không ý tứ được.”

“Anh thành thật đến mức khêu gợi, anh biết không?”

“Anh kệ, Mỹ Mỹ có đồng ý không?” Quan Tàng hỏi nhỏ, giọng khấp khởi mong chờ. Anh ta thong thả gỡ kính xuống, thong thả đặt vào tay cậ.u, thong thả nhấc tà váy cậ.u lê.n. Thấy cậ.u nắm cá.i kính anh ta cười hì hì rồi cúi xuống chui vào váy cậ.u.

Thoáng chốc Quan Tàng bi.ến mất trong làn váy. Cậ.u cúi đầu nhìn cá.i phần lùm lùm đó chợt hoa mắt tưởng như mình mang thai, lại tưởng như mình đã nuốt mất Quan Tàng. Ở đó có người, cậ.u thấy, nhưng cũng lại không thấy.

Bàn tay ấm áp s.ờ soạng chân cậ.u, xúc cảm mềm mại, ướt át trườn lê.n từ mắt cá. Đau, đau nữa, mặt cậ.u nhăn nhúm lại. Cậ.u như nhìn thấy hàng loạt vết răng, bập bập bập đóng vào đùi mình như triện dấu. Đau, rất đau, đau xối xả từ bốn phương tám hướng.

Cậ.u giạng chân ra, mắt nhìn đăm đăm phía trước. Hàng đống phục trang biểu diễn xanh xanh đỏ đỏ, tua cờ, kim tuyến, lông vũ, vòng xuyến, cậ.u nhẩm lại từng thứ từng thứ ai mặc trong lớp diễn nào… nhẩm đến món thứ ba… bộ lễ phục lụa nạm đá xanh thì cậ.u không nghĩ được gì nữa. Cậ.u th.ở hổn hển siết chặt cá.i kính trong tay.

Có một con tiểu yêu vọt ra từ miệng cậ.u, con yêu vô hình nhảy tưng tưng điên loạn khắp phòng, nó làm cậ.u hoa mắt, đầu óc cậ.u choáng váng. “Á!!!” một tiếng, cậ.u như tắt th.ở. Con yêu xấu xa còn hừng hực sướng kh.oái hú dài phi vút từ dưới váy cậ.u.

“Mỹ Mỹ, em làm anh sặc rồi.”

Quan Tàng ho khan, đã ho mà vẫn cười, hơi th.ở anh ta phả tr.ên háng cậ.u. Cậ.u co đầu gối húc Quan Tàng ngã ngửa. Quan Tàng bưng mũi nằm tr.ên sàn, giở tay ra mới thấy mũi rỉ ra tí máu.

“Nằm đấy.” cậ.u nói rồi xách váy, ngồi lê.n bụng anh ta. Dáng ngồi như một vạt mây từ trời cao giáng xuống kiêu ngạo đáp tr.ên thân Quan Tàng.

Cậ.u lục túi Quan Tàng, móc ra được một cá.i gói nhỏ trong ví, xé vỏ, bắt đầu lần mò làm trò dưới váy. Quan Tàng vừa ngắm cậ.u vừa cười, mũi còn nguyên máu, anh ta say mê s.ờ cổ chân mảnh khảnh, vui vẻ để cậ.u khống chế, tận hưởng.

Những giây cuối cùng, đột nhiên Quan Tàng hớp hớp như sắp chết rồi bấu lấy bắp chân cậ.u, “Không xong rồi, Mỹ Mỹ.”

“Sao thế, rách à?” cậ.u quơ cá.i kính của Quan Tàng tr.ên bàn trang điểm, mở ra xem thấy gọng cong vẹo thật.

“Anh t.hích em, t.hích em chết mất.”

Cậ.u đeo kính lê.n mắt, cúi xuống nhìn Quan Tàng rồi mỉm cười, “Anh có điên chết ấy.” rồi cậ.u đổi tư thế, một tư thế có thể thỏa t.hích hôn Quan Tàng.

Chú t.hích:

(1) Xã hội dao: một bài hát của nghệ sĩ Tiêu Toàn thôi nha, mình xem thử thì điệu nhảy của nó hơi giống Gangnam style á.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play