“Tôi nghĩ Kiếm Quân đại nhân không muốn khai chiến với tôi, nếu không, kết quả tốt nhất cũng là hai bên đều thương vong. Ông còn muốn giữ sức để đối phó với người của Thiên Ma Đạo, chiến đấu với tôi chẳng phải lợi bất cập hại?”, lúc này Lâm Chính bình thản nói.

Cực Lạc Kiếm Quân kinh hãi, nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Ranh con, cậu có ý gì?”.

“Kiếm Quân đại nhân, ông có thể đi rồi”, Lâm Chính không đổi sắc mặt, bình tĩnh nói.

“Nói vậy là cậu muốn chống đối tôi?”.

Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận, sát khí toàn thân lại không kìm chế được mà tuôn ra.

Các kiếm sứ cũng nổi giận, đồng loạt tiến lên một bước, rút kiếm ở thắt lưng ra.

Người bên phía Từ Thiên đều biến sắc, lập tức gắng gượng chống đỡ uy thế tiến lên trợ trận.

Nhưng bọn họ vốn không có bất cứ uy hiếp gì so với bảy mươi hai kiếm sứ.

Hai bên căng thẳng.

Nhưng vẻ mặt Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn Cực Lạc Kiếm Quân, nói: “Nếu Kiếm Quân đại nhân muốn đánh… tôi chỉ đành tiếp ông!”.

“Chưa có ai dám chống đối tôi! Không ngờ một thằng nhóc thối chỉ biết chơi đùa kim may vá như cậu cũng có lá gan to như vậy! Được! Được! Nếu đã như vậy, tôi nhớ rồi! Hôm nay tôi không giết cậu, đợi tôi giải quyết Thiên Ma Đạo xong, chắc chắn sẽ tìm cậu tính món nợ ngày hôm nay!”.

Cuối cùng Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phát tiết.

Thật ra ông ta rất muốn ra tay, nhưng Lâm Chính nói đúng, ông ta muốn giữ sức để đi giết đám người của Thiên Ma Đạo.

Huống hồ, ông ta cũng lo rằng người của Thiên Ma Đạo sẽ đến đây tập kích bất cứ lúc nào. Nếu dùng hết sức lực chiến đấu với Lâm Chính thì làm sao đối phó được với kẻ địch?

Tuy Cực Lạc Kiếm Quân tùy hứng nhưng không hề lỗ mãng, không phải kẻ ngốc.

“Ngày Thiên Ma Đạo tiêu vong, cậu hãy chạy trốn cho mau! Bởi vì lúc đó, cậu cũng không sống được bao lâu nữa!”.

Cực Lạc Kiếm Quân bực dọc lên tiếng, sau đó phất tay, dẫn người rời đi.

Nghe được câu đó, nhóm Từ Thiên đều lo lắng.

“Không ngờ chuyện của Thiên Ma Đạo còn chưa giải quyết xong lại rước về thêm kẻ địch mạnh. Chủ tịch Lâm, phải làm thế nào mới được?”, Từ Thiên cẩn thận tiến lên, nhỏ giọng hỏi.

“Không cần lo, ông ta không diệt được Thiên Ma Đạo, cũng không diệt được tôi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Từ Thiên hơi sửng sốt, không nói gì.

Lâm Chính dám nói như vậy đương nhiên anh còn có át chủ bài gì đó.

Nhưng Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phải dễ giải quyết.

Cứ như vậy, Dương Hoa có thật sự chống đỡ nổi không?

Từ Thiên hơi lo lắng.

“Phái người theo dõi Cực Lạc Kiếm Quân cho đến khi bọn họ rời khỏi Giang Thành. Nhất định phải đếm đủ bảy mươi hai kiếm sứ, thiếu người nào phải lập tức báo cáo với tôi, tránh cho Cực Lạc Kiếm Quân để lại tai mắt. Tôi về công ty trước đây”.

Lâm Chính nói, quay người rời khỏi trang viên.

Từ Thiên vội vàng chắp tay.

Cực Lạc Kiếm Quân rời đi, chuyện cũng xem như được giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play