“Thần y Lâm! Anh bị điên à? Anh làm vậy thì chúng ta cũng không còn mạng đâu!”.
Bắc Hiên Trường Không ở phía sau tái mét mặt, vội gầm lên.
Hắn đã cảm nhận được sự tức giận của Thần Nữ Thái Vũ.
Hắn chắc chắn một khi Thần Nữ Thái Vũ mất khống chế, thì không chỉ có mỗi Lâm Chính gặp họa, mà sẽ liên lụy đến cả bọn họ.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm được nhiều như vậy, đối mặt với Thần Nữ Thái Vũ đằng đằng sát khí anh vẫn không chút sợ hãi, lạnh lùng đi về phía bà ta.
Thần Nữ Thái Vũ cứng đờ người lại.
Đại khái là cũng không ngờ Lâm Chính lại quyết tuyệt như vậy.
Ánh mắt bà ta lóe lên, thầm liếc về phía thần miếu ở đằng sau, im lặng một lát rồi trầm giọng quát: “Đứng lại!”.
Lâm Chính khựng lại.
Chỉ thấy sát khí cuồn cuộn trên người Thần Nữ Thái Vũ bỗng biến mất tăm, sau đó bà ta nhỏ giọng nói: “Nếu cậu không hài lòng với kim cương Thái Vũ… thì cậu ở đây chờ tôi một lát, tôi vào trong tý rồi ra ngay!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Thần Nữ Thái Vũ lập tức xoay người chui vào thần miếu.
“Cái gì?”.
Mọi người trợn mắt há mồm.
“Có chuyện gì vậy?”.
“Thần Nữ đại nhân… không những không ra tay mà còn quay vào thần miếu?”.
“Bà ấy… chịu hạ mình rồi sao?”.
“Lẽ nào mọi chuyện đúng như thần y Lâm nói, viên kim cương này là giả… kim cương Thái Vũ thật sự đã bị Thần Nữ Thái Vũ giấu đi rồi?”.
“Trời ơi, nếu đúng như vậy thì tại sao thần y Lâm lại phân biệt được thật giả? Lẽ nào anh ta từng được thấy kim cương Thái Vũ thật?”.