Nhưng bọn họ vừa định đi đã bị một bóng dáng chặn lại.
Chính là Thái Thương Long!
“Thần y Lâm đã nói rồi, các anh không được đi, không ai được phép đi!”, Thái Thương Long trầm giọng nói.
“Long thiên kiêu?”, Bắc Hiên Trường Không hơi biến sắc, khẽ kêu lên: “Anh làm cái gì vậy? Bọn họ vào trong rồi, anh cũng nhân cơ hội mà chuồn đi chứ!”.
“Tôi đã trúng độc của thần y Lâm, trên đời này e là chỉ có anh ta mới có thể giải được độc cho tôi. Tôi đi cũng chỉ có đường chết, nếu tôi để các anh đi, anh ta trút giận lên tôi, giết tôi thì sao? Thế nên các anh không được phép đi! Ngược lại, tôi muốn các anh nhanh chóng vào trong thần miếu giúp đỡ thần y Lâm”, Thái Thương Long quát.
“Anh…”
Mọi người trừng mắt, không còn lời nào để nói.
Có Thái Thương Long ở đây, bọn họ vẫn không thể an toàn thoát thân, chỉ có thể cắn răng xông vào thần miếu Thái Vũ.
Thần miếu cũ nát vô cùng tối tăm.
Tuy thần miếu rộng lớn, nhưng một nửa đã bị sụp đổ.
Sau khi vào trong là có thể nhìn thấy cảnh tượng đổ nát ở khắp nơi.
Cột đổ, tường thủng, vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Ngay cả bức tượng Thái Vũ Chí Tôn khổng lồ ở giữa thần miếu cũng bị tổn hại.
Mọi người ngạc nhiên.
“Thần miếu Thái Vũ… đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Hả?”
Anh ta giật mình, rút cây đinh ra khỏi người Lâm Chính và vội vàng lùi lại, run rẩy nhìn anh: “Tay của tôi, tay của tôi…anh đang làm gì nó?”
Những người ở bên dưới cũng nín thở. Họ nhìn hai người trên võ đài bằng vẻ thất kinh.
“Là do thần y Lâm làm à?”
“Ôi trời, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” .
Truyện Xuyên Nhanh“Tay của Thái Thương Long hình như bị trúng độc rồi”, những tiếng hô vang lên.
“Làm gì à? Tự sát là do anh tự tạo ra, lẽ nào còn muốn tôi trị thương cho anh”, Lâm Chính mỉm cười.
“Sao có thể như vậy được…Anh đã hạ độc lúc nào?”, Thái Thương Long trợn ngược mắt.
“Anh nói xem tôi chạm vào anh khi nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Thái Thương Long giật mình. Lúc này mới nhớ lại khi nãy Lâm Chính có chạy tới dìu mình. Khi đó, Lâm Chính đã động vào hai tay của anh ta.
“Lẽ nào…khi đó…anh đã hạ độc tôi”, Thái Thương Long sợ hãi hét lên.
“Đúng vậy. Vậy nên tôi mới nói ngay từ đầu tôi đã không có ý định tha cho anh rồi”, Lâm Chính trả lời.
“Khốn nạn. Bỉ ổi”, Thái Thương Long nổi giận.
“Anh cũng không có tư cách để chửi tôi bỉ ổi”, Lâm Chính lắc đầu bật cười.
“Tên họ Lâm kia. Anh đừng có đắc ý quá. Dù tôi bị trúng độc thì đã làm sao? Vết thương ở ngực anh cũng bị tôi đâm xuyên, tình hình của anh cũng chẳng tốt hơn tôi là bao đâu?”, Thái Thương Long bặm môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT