“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa! Chúng ta bắt đầu đi!”.

Gã đàn ông kia mỉm cười nói.

“Được! Tới đi!”.

Giang Thiên Hưng cởi áo khoác ngoài ra, bày tư thế!

Mọi người nhìn mà há hốc miệng.

Ai có thể ngờ được CEO Giang Thiên Hưng của Tập đoàn Giang Lâm, doanh nhân ở Thượng Hỗ nổi tiếng xa gần lại là một cao thủ cổ võ…

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin.

Nhưng gã đàn ông cao to không giao đấu với Giang Thiên Hưng, mà mỉm cười lùi về sau.

Đám người kia tản ra, sau đó một bóng người nhỏ bé đội nón lá, che mặt bằng lụa đen đi tới.

Giang Thiên Hưng và đại sư Tây Môn kinh ngạc.

“Sao… Không phải cậu đấu với tôi?”, giọng Giang Thiên Hưng hơi run rẩy.

“Ai nói tôi sẽ đánh với ông? Người giao đấu với ông là vị đại nhân này!”, gã mỉm cười nói.

Sắc mặt Giang Thiên Hưng rất khó coi.

Bọn họ nhìn người phụ nữ đội nón lá, trên mặt đeo tấm lụa đen, ai nấy đều có vẻ mất tự nhiên.

Người phụ nữ mặc một thân đen tuyền, thân hình đường nét rõ ràng, cực kỳ thon thả. Mặc dù gương mặt giấu dưới lớp khăn che mặt, nhưng ngũ quan tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện dưới tấm lụa màu đen vẫn đủ để chứng tỏ dung mạo cô ta cực kỳ xinh đẹp.

Tuy vậy, điều khiến người ta chú ý không phải dung mạo của cô ta, mà là thực lực của cô ta!

Từ khi cô ta xuất hiện, khí tức của cả sảnh tiệc trở nên nặng nề hơn.

Những người không biết gì như Tô Nhu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Chủ tịch Giang, cẩn thận! Người này… vô cùng đặc biệt!”, đại sư Tây Môn đã nhìn ra manh mối, hạ giọng nói: “Lát nữa ông cố gắng giữ khoảng cách với người đó, không thể giao đấu chính diện với cô ta, nếu không, tôi lo rằng ông sẽ thất bại thê thảm!”.

“Nói vậy là tôi không phải đối thủ của cô ta?”, Giang Thiên Hưng có vẻ mặt khó coi, nói.

“Có lẽ là vậy, nhưng ông yên tâm, có tôi ở đây, ông chỉ cần giúp tôi tiêu hao thể lực của cô ta là được. Đợi cô ta kiệt sức, tôi sẽ lên đánh bại cô ta. Cô ta thua rồi, những kẻ còn lại chỉ là tôm bình tướng tép, tôi có thể dễ dàng giải quyết!”.

“Được! Đạo trưởng, lần này nhờ vào ông đấy!”.

Giang Thiên Hưng hô khẽ, sau đó hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đội nón lá, nói: “Cô có thể ra tay rồi!”.

“Tôi khuyên ông nên ra tay trước đi, nếu không, trận đấu thoáng cái đã kết thúc chỉ sẽ cảm thấy tẻ nhạt!”, cô ta thản nhiên nói, tỏ ra không quan tâm.

Giang Thiên Hưng nổi giận.

Cô ta hoàn toàn không xem ông ta ra gì!

“Mặc dù tôi là người Tử Huyền Thiên điều phái tới giới thế tục, nhưng tốt xấu gì cũng là chấp sự của Tử Huyền Thiên! Cô dám coi thường tôi như vậy, được, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi!”.

Giang Thiên Hưng quát lên, hai tay hóa thành trảo, phóng ra uy thế sấm chớp. Ông ta gào lên một tiếng, lao về phía người phụ nữ bằng tốc độ sánh ngang với âm thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play