Thật ra anh cũng không biết đại sư này có lai lịch gì, cho tới bây giờ anh cũng chưa nghe nói đến.
Nhưng có thể biết rằng, đại sư này rất nổi tiếng trong giới thượng lưu Thượng Hỗ.
“Cô Tô, người không biết không có tội, tôi không trách cô, nhưng… Tôi nên nhắc cô một câu, sắp tới e là cô sẽ gặp nhiều tai nạn!”, đột nhiên, đại sư nhìn chằm chằm vào mặt Tô Nhu một lúc rồi nói.
Tô Nhu sửng sốt: “Nhiều tai nạn ư? Đại sư, ông nói vậy là ý gì?”
Đại sư Tây Môn đứng dậy, cực kỳ trang trọng nhìn Tô Nhu, sau đó trầm giọng nói: “Cô Tô, cho tôi xem lòng bàn tay cô”.
“Được”.
Tô Nhu vội vàng mở bàn tay.
Đại sư Tây Môn nhìn chằm chằm lòng bàn tay, một lát sau trầm giọng nói: “Cô Tô! Sắp tới cô sẽ dính phải tai ương! Hơn nữa tai ương này rất khó tránh khỏi!”
“Cái gì?”, Tô Nhu biến sắc: “Đang yên đang lành sao lại có tai ương chứ?”
“Cô đừng sốt ruột, tai ương này thật ra không phải của cô, mà là do bị người khác làm liên lụy, nếu cô rời xa người đó thì cô sẽ bình an vô sự!”, đại sư Tây Môn nói.
“Người đó là ai?”, Tô Nhu buột miệng hỏi.
“Người bên cạnh này!”, đại sư Tây Môn lãnh đạm nói.
Tô Nhu căng thẳng, nhìn sang bên cạnh.
“Chồng tôi? Lâm Chính sao?”…
Tô Nhu kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, không nói gì.
“Đại sư, ông có nhầm lẫn gì không vậy? Chuyện này thì có liên quan gì tới chồng tôi chứ?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
“Chồng cô đúng là sao chổi! Ai ở cùng cậu ta đều sẽ gặp xui xẻo! Cô cũng không ngoại lệ! Nhìn cậu ta đi, ấn đường tối đen, gò má xám xịt, giữa trán cũng u ám, cả người toát ra một luồng khí xui xẻo, như vậy, ở cùng người này lâu không phải sẽ rất xui xẻo sao?”, đại sư Tây Môn lắc đầu, vẻ mặt u ám nói.
Tô Nhu liếc nhìn Lâm Chính, cau mày. .
||||| Truyện đề cử:
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Ấn đường của Lâm Chính không tối, gò má cũng không xám xịt… chỉ là do ánh đèn chiếu rọi, vậy cũng được tính là đặc điểm tướng số sao?
Cô hơi khó hiểu, nhưng vừa nãy cô đã từng thấy thực lực của đại sư Tây Môn, tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng có phần bị thuyết phục.
“Vậy đại sư, tôi nên làm gì bây giờ? Có cách nào để giải trừ tai họa cho chồng tôi không?”, Tô Nhu vội vàng nói.
Ông lão lại lắc đầu liên tục.
“Không thể giải trừ hết! Không thể giải trừ hết! Chỉ có một cách để cô có thể tránh khỏi tai họa! Đó là tránh xa người này! Cách cậu ta càng xa càng tốt!”
“Cái này…”
Tô Nhu không biết phải nói gì.
Giang Tử Ức ở bên cạnh cười nói: “Anh Lâm, anh đã nghe thấy đại sư nói gì chưa? Tôi thấy nên tin tưởng chuyện này thì tốt hơn, để tốt cho vợ của anh, tôi nghĩ anh nên trở về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tạm thời đừng ở bên cạnh vợ anh, để tôi cùng đại sư Tây Môn bàn bạc xem có cách nào giải trừ vận xui của anh không, anh thấy sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT