“Xé xác tôi ra thành trăm mảnh? Có lẽ ông không làm được đâu!”.

Lâm Chính cười.

“Vậy tôi sẽ thử xem!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các khinh thường nói, sau đó chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc đó, Tử Hằng và Tử Nghĩa không ngồi yên được nữa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng tiến tới ngăn cản Chí Tôn Huyền Thanh Các.

“Tử Hằng! Tử Nghĩa! Nếu các ông còn gây cản trở thì đừng trách tôi không nhận các ông!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các phẫn nộ nói.

“Chí Tôn! Chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho Huyền Thanh Các, xin ông hãy dừng tay!”.

“Nếu không, ông không những hại bản thân ông, mà còn hại Huyền Thanh Các!”.

Hai người nghiến răng hét lên, vẻ mặt vô cùng kiên định.

“Láo xược!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các vô cùng tức giận.

Các trưởng lão Huyền Thanh Các cũng đứng ngồi không yên, cùng nhau chạy tới trước.

“Tử Nghĩa sư thúc! Tử Hằng sư thúc! Sao hai người lại to gan như vậy? Dám giúp người ngoài đối phó với Chí Tôn? Hai người định phản bội Huyền Thanh Các sao?”.

Hình Khánh chỉ vào hai người họ, tức giận hét lên.

Hai người họ biết nếu không nói thật ra thì sợ là không giải thích rõ ràng được. Tử Nghĩa cắn răng, quát: “Hình Khánh! Tôi nói thật cho cậu biết! Tối hôm qua hai chúng tôi đi sát hại thần y Lâm theo sự sai khiến của cậu nhưng không thành công! Bởi vì khoảnh khắc chúng tôi tiến vào phòng ngủ của thần y Lâm thì đã bị cậu ta khống chế!”.

“Thực lực của thần y Lâm tuyệt đối không non nớt như vẻ ngoài trẻ tuổi của cậu ta! Người này thực lực siêu phàm, vô cùng khủng khiếp! Chúng tôi lo rằng… Chí Tôn không phải là đối thủ của cậu ta!”, Tử Hằng hét lên.

Dứt lời, tất cả mọi người đều lặng thinh.

Bọn họ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tử Nghĩa và Tử Hằng.

Hai người họ… lại bị Lâm Chính khống chế ngay khi vừa đối mặt nhau?

Hai người họ còn lo… Chí Tôn Huyền Thanh Các không phải là đối thủ của người này?

Nực cười!

Đúng là trò đùa lớn nhất thế gian!

Nhưng lời này… lại thốt ra từ miệng của Tử Nghĩa và Tử Hằng của Huyền Thanh Các!

Lời bọn họ nói rất có trọng lượng…

Ai dám không tin?

Nhưng ai lại dám tin?

Trong thời gian ngắn, mọi người đều rơi vào im lặng.

“Hoang đường! Đúng là hoang đường!”.

Hình Thư Trường là người đầu tiên không nhịn được, chỉ tay vào Tử Nghĩa và Tử Hằng, ngoạc miệng chửi bới: “Hai lão già chó chết này! Phản bội Huyền Thanh Các thì chớ, còn giở giọng mê hoặc mọi người! Đúng là không thể tha thứ! Bố! Bố đừng tin lời bọn họ! Mau giết thần y Lâm rồi xử lý hai lão già chó chết này đi! Cho bọn họ biết những kẻ ăn cây táo rào cây sung phản bội Huyền Thanh Các chúng ta sẽ có kết cục gì”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play