Tử Nghĩa liếc nhìn Hình Khánh đầy ẩn ý, cũng quay người rời đi.

Hình Khánh hóa đá tại chỗ.

“Hả… Chuyện này rốt cuộc là sao?”.



“Cái gì? Người chết hết rồi?”.

Vừa về đến phòng, Thánh Y Giả đứng bật dậy, tỉnh cả rượu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tam Thủ Y đang báo cáo ở bên dưới.

“Đúng, chết hết rồi! Người chúng ta điều đi bảo vệ thần y Lâm đều bị một đòn lấy mạng, tử vong tại chỗ, thậm chí một số người còn không tìm thấy vết thương nhưng đã tắt thở…”, Tam Thủ Y nói.

“Cách làm này… Chắc chắn Huyền Thanh Các đã phái đại năng siêu phàm hành động! Tôi nghĩ chắc là hai người đó đã đến rồi…”, Thánh Y Giả suy nghĩ một lúc, nói.

“Anh cả, anh đang nói đến Tử Nghĩa và Tử Hằng?”.

“Không sai, bọn họ là kẻ đánh thuê nổi tiếng của Huyền Thanh Các. Hễ gặp ai gây bất lợi cho Huyền Thanh Các, bọn họ đều sẽ được phái đi giải quyết! Thực lực hai người đó đủ khả năng để làm việc này”.

“Vậy thì không chạy đi đâu được”.

“Thần y Lâm thế nào? Chắc là cậu ta… gặp bất trắc rồi nhỉ?”, Thánh Y Giả hỏi, ánh mắt chất chứa sự phẫn nộ tột cùng.

Lần này Huyền Thanh Các không nể mặt ông ta chút nào!

Không chỉ giết người của ông ta, mà còn tiêu diệt luôn nhân tài mà ông ta đã chọn sẵn.

Đây là đòn cảnh tỉnh đối với sơn trang Thánh Y bọn họ!

Bọn họ làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này?

Dù ngày mai hai bên sắp kết thành thông gia, chuyện này… cũng không thể bỏ qua như thế!

Lúc này, Tam Thủ Y lắc đầu: “Thần y Lâm vẫn ổn!”.

“Cái gì?”.

Thánh Y Giả kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông ta.

“Thần y Lâm chưa chết, đệ tử trông coi cậu ta cũng chưa chết. Bọn họ đều đang ngủ, bình yên vô sự, không có sóng gió gì!”, Tam Thủ Y nói.

“Không thể nào! Chẳng lẽ Tử Nghĩa và Tử Hằng tha cho thần y Lâm?”, Thánh Y Giả kinh ngạc hỏi.

“Có lẽ không phải. Anh cả, em nghĩ… có khi nào là thần y Lâm đã đánh đuổi Tử Nghĩa và Tử Hằng đi?”, Tam Thủ Y nói.

Ông ta dứt lời, Thánh Y Giả sửng sốt, sau đó cười lớn.

“Sao có thể hả chú hai? Tôi biết cậu ta có thiên phú cao, có chút thực lực. Nhưng Tử Nghĩa và Tử Hằng là cao thủ siêu cấp bản lĩnh bằng trời, hai người họ hợp tác, ngay cả tôi cũng phải kiêng dè, một thần y Lâm nho nhỏ thì sao có thể đuổi họ đi được? Cách nghĩ này của chú quá hoang đường!”.

Tam Thủ Y nghe vậy, trên mặt cũng đầy vẻ lúng túng.

“Anh cả… Vậy bây giờ chúng ta…”.

“Phái người đi điều tra nguyên nhân, vì sao thần y Lâm lại không hề hấn gì? Tôi nghĩ trong chuyện này chắc có uẩn khúc”.

“Ngoài ra, sắp đến giờ rồi, nên bày tiệc đãi khách, tổ chức hôn lễ rồi!”, Thánh Y Giả cười híp mắt nói.

Đì đoàng..Sáng sớm, Lâm Chính bị tiếng pháo nổ đánh thức. Sau đó là tiếng kèn và tiếng trống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play