“Đương nhiên là không, nếu thế thì đại trận sẽ bị tiêu hao hết sức mạnh mất”, ông cụ nhìn đại trận, sắc mặt dần trở nên khó coi.

“Lẽ nào, thần y Lâm vẫn chưa chết?’, Thần Hỏa Thánh Nữ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên.

“Không thể nào”.

Ông cụ gầm lên: “Sắp ba tiếng rồi, hơn nữa trong Kỳ Lân Trận thì người bình thường không thể nào cầm cự được lâu như thế. Huống hồ, cậu ta cũng không hề kêu la gì nữa. Rõ ràng là bất thường. Dù là tôi xông vào đại trận đó mà không kêu lên thì cũng là điều không thể”.

“Ông là ông, anh ta là anh ta. Những chuyện ông không làm được chưa chắc anh ta cũng không làm được. Đừng coi thường anh ta. Trên đời nhiều người giỏi lắm. Ông sống nhiều năm ở đây đương nhiên là không được mở mang tầm mắt rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng. Ông cụ chau mày, không nói gì.

“Thánh Nữ Đại Nhân, còn chúng ta thì sao?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.

“Đợi đại trận dừng lại rồi tính. Chùng ta cần phải xác nhận xem thần y Lâm còn sống hay đã chết đã”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

“Được”, Dịch Tiên Thiên gật đầu. Mọi người ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.

Đúng lúc này…

Bùm…Một âm thanh quỷ dị vang lên. Đám đông giật mình. Họ bỗng thấy bức tường xuất hiện vết nứt.

“Hả?”, ông cụ trố tròn mắt. Dịch Tiên Thiên và Thần Hỏa Thánh Nữ cũng sững sờ.

Vết nứt lan rộng...Tầm ba giây sau cánh cửa cũng xuất hiện vết nứt.

Rầm. Từ vết nứt, bức tường sụp đổ. Những bóng hình bước ra, mỉm cười nhìn mọi người.

Thần Hỏa Thánh Nũ nín thở, cảnh giác nhìn chăm chăm những vị khách không mời mà tới.

Dịch Tiên Thiên liếc nhìn đám người này và biết họ là ai. Sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.

“Thánh Nữ đại nhân, đám người này có lẽ là người của bộ lạc Kỳ Dương”, Dịch Tiên Thiên trầm giọng: “Bộ lạc Kỳ Dương vô cùng tàn nhẫn, sống chỉ vì lợi lạc, thường giết người cướp của. Danh tiếng của họ cực kỳ tệ hại, hơn nữa huyết mạch của họ cũng khác người. Nghe nói ai sinh ra cũng có thần lực nên cực kỳ mạnh. Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở đây thì đúng là rắc rối lớn.

“Tôi biết”.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêm túc gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn đám người trước mặt: “Các người tới đây kiểu gì? Chỗ này này không phải cách biệt với bên ngoài sao?”

“Sai! Nhìn có vẻ vậy thôi chứ thực ra các căn phòng ở đây đều liên thông với nhau. Lúc chúng tôi tới, trưởng tộc đã đưa cho chúng tôi một tấm bản đồ các điểm bố trí cơ quan tại đây, chúng tôi có tấm bản đồ này thì đương nhiên có thể tìm được các ngách thông nhau và ra vào các phòng cơ quan khác nhau. Người đàn ông đi đầu nheo mắt nhìn, sau đó bật cười ha ha: “Xem ra hôm nay chúng ta được ông trời phù hộ rồi. Phòng đầu tiên đã gặp được ngay của của Thương Minh. Không chỉ có ông Dịch mà còn có cả một đại mỹ nhân nữa. Đúng là may mắn mà”.

Người của Thương Minh tới với mục đích chủ yếu là đổi dị hỏa lấy bảo vật nên chắc chắn trên người sẽ có những đồ tốt. Đối tượng mà bọn họ cướp cũng là Thương Minh.

“Đó là phó tộc trưởng Thẩm Man của bộ lạc Kỳ Dương phải không? Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng làm loạn. Đắc tội với Thương Minh thì bộ lạc Kỳ Dương cũng chẳng ra sao đâu”, Dịch Tiên Thiên trầm giọng.

“Dịch Tiên Thiên, giờ là lúc nào rồi mà ông còn lấy Thương Minh ra dọa chúng tôi. Hừ, đúng vậy, đúng là Thương Minh rất mạnh, phía sau có đại hội không ai dám gây sự. Nhưng ông cũng đừng quên đây là Lưu Viêm Trũng, là mộ địa, là nơi chôn người chết. Tôi giết các người ở đây thì ai biết được là do bộ lạc Kỳ Dương chúng tôi làm”, Thẩm Man nheo mắt cười.

“Ha ha…”, đám người phía sau cũng bật cười.

“Thẩm Man, rốt cuộc các người định làm gì?”, Dịch Tiên Thiên bặm môi, gầm lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play