“Ông Mã, chuyện này do tôi lơ là. Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ làm rõ ràng, xử lý có chừng mực. Kẻ nào phải nghỉ việc sẽ phải nghỉ việc, quyết không tha”, Lý Duy toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói.
Mã Hải và Từ Thiên hừ giọng. Họ còn định nói gì đó nhưng Lâm Chính đã lên tiếng trước.
“Được rồi cục trưởng Lý, lần này nhờ vào ông rồi. Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì. Chỉ mong ông làm việc liêm minh thôi”.
Lý Duy cảm thấy hơi bất ngờ. Không ngờ rằng hội trưởng Lâm lại ôn hòa như vậy. Ông ta vội vàng đáp lại: “Cậu yên tâm, Lý Duy tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu, giải thích rõ ràng cho cậu”.
“Giải thích cho mọi người ấy”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đúng đúng…”
“Nếu đã vậy thì chúng tôi đợi tin của ông. Nếu như cần phối hợp điều tra, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”, Lâm Chính cười, sau đó bước ra ngoài.
Từ Thiên và Mã Hải đi theo sau.
“Cậu Lâm, chỉ thế thôi à?”, Từ Thiên bèn hỏi.
“Hình như tôi không thân với ông lắm nhỉ”, Lâm Chính liếc nhìn Từ Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT