9.
Mặc dù tối hôm qua xảy ra vài chuyện không tốt, nhưng buổi sáng ngày thứ hai, tiểu đội Niết Bàn vẫn theo lẽ thường lên đường. Thi thể Liêu Chí Đào bị chôn sâu trong đất, giống như than từ từ đốt một đêm, thỉnh thoảng có làn khói xanh từ đống đất tỏa ra, xông mọi người khó chịu.
Nhìn thấy đống đất đó, Niếp Đình cởi mũ xuống, nói: "Chúng ta cùng chào từ biệt Chí Đào đi." Giọng nói lộ ra bi ai và không biết làm sao, cứ như người hạ lệnh đốt chết Liêu Chí Đào không phải hắn vậy.
Mọi người đều vây quanh bốn phía đống đất mặc niệm, Lâm Đạm cũng a dua theo cúi đầu, trong mắt tràn đầy trào phúng. Cô đã sớm nói, chỉ cần ngày nào đó cô không chết, người bắt nạt cô nhất định phải trả cái giá nặng nề nhất.
Duy chỉ có Tiêu Tuấn Lâm đứng dưới mái hiên xa xa, cười như không cười nhìn đám người này. Có lẽ không cần một năm sau, chuyện tương tự xảy ra, bọn họ sẽ không long trọng cử hành "nghi thức từ biệt" như thế nữa. Mạng người tại tận thế này là thứ không đáng tiền nhất.
Sau khi nghi thức kết thúc, Niếp Đình để mọi người thu dọn đồ đạc chỉnh trang lên đường. Liễu Diệp chỉ Dương Tiến nằm trên đất nói: "Lâm Đạm, cô là người rảnh rỗi nhất trong đội ngũ, Dương Tiến giao cho cô chăm sóc."
Lâm Đạm mặt đầy khó xử: "Đội trưởng Liễu, tôi còn có tiến sĩ phải chăm sóc, sợ rằng không giúp được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT