Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Thân binh đó không hiểu, nghiêng đầu nói: "Hả?"

Ninh Như Thâm bình tĩnh lại, cúi đầu đỡ trán một lúc. Cậu muốn tìm cớ thay cho Lý Vô Đình:

Có lẽ không phải bị thương do địch tấn công, mà là do hắn tự làm trẹo tay?

Nhưng Lý Vô Đình thường xuyên luyện võ, ngón tay toàn là vết chai: Cho dù có kéo dây cung nguyên cả buổi thì hắn cũng không hề mệt mỏi chút nào...

Ninh Như Thâm hít sâu một hơi, không tìm được cái cớ nào cả.

Cảnh tượng trong lều lại hiện lên trong đầu: Lý Vô Đình cởi hết áo và giáp sắt dưới ánh nến, để lộ bả vai rộng cường tráng. Cậu bôi thuốc cho hắn, khẽ ấn nhẹ lên đầu vai của Lý Vô Đình...

Đầu cậu nổ đùng một tiếng như bốc cháy...

Được lắm tên bệ hạ này, hóa ra anh là người như thế!

"Ninh đại nhân?" Thân binh bên cạnh thò đầu ra nhìn, "Lông... đầu của ngài hình như xù lên rồi kìa."

Ninh Như Thâm cố gắng kiềm chế cảm xúc, cậu ngồi thẳng dậy rồi nhìn hắn:

"Bị chấn động bởi sự dũng cảm của bệ hạ ấy mà."

Thân binh xuýt xoa, "Ta miêu tả sinh động đến thế sao?"

"Như... sét đánh ngang tai vậy."

Ninh Như Thâm nói xong thì đứng dậy, nhìn về phía lều chủ tướng với khuôn mặt nóng bừng. Cậu nói bằng giọng u ám: "Ta đi tìm bệ hạ đây."

Thân binh vội nói: "Vừa tới đã lại đi sao?"

"Ta có chuyện cần hỏi..."

Cậu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đưa tay lên đầu chải vuốt vài cái, vuốt đến mức khiến cho vài cọng tóc vểnh lên cao. Xong xuôi, Ninh Như Thâm mới về lều.

---

Trong lều chủ tướng, Hoắc Miễn vẫn chưa đi.

Ninh Như Thâm vén cửa đi vào, hai người đều quay ra nhìn.

Tóc trên đầu cậu phất phơ trong gió, Lý Vô Đình thấy vậy thì ngập ngừng định nói gì đó. Hoắc Miễn cười thành tiếng:

"Ha, ngươi..."

Hắn mới cười được một tiếng thì lại đề cao cảnh giác, bỗng dưng không cười nữa, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ninh Như Thâm, "..."

Hiên Vương bôi độc vào con chim cắt à, tại sao đến cả Hoắc Miễn cũng trở nên thần thần bí bí vậy?

Cậu cảm thán một câu rồi lại gần Lý Vô Đình.

"Bệ hạ."

"Sao lại quay về?"

Lý Vô Đình cúi đầu xuống thì thấy cọng tóc đung đưa ngay dưới tầm mắt. Hắn kiềm chế cảm giác ngứa ngáy trong lòng bàn tay, yết hầu động đậy, "Xử lý xong bên đó rồi sao?"

Ninh Như Thâm gật đầu, cọng tóc vểnh lên lại lắc lư.

Người trước mặt im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, "Tóc của khanh."

Cậu ngước lên nhìn tóc mình, "Gì ạ?"

"..." Lý Vô Đình thấy dáng vẻ của cậu không khác gì con mèo tự đuổi theo đuôi mình. Hắn chần chừ một lát rồi liếc nhìn Hoắc Miễn.

Hoắc Miễn lập tức đánh bài chuồn, "Thần xin lui."

Chờ cho hắn đi rồi, trong lều chỉ còn lại hai người.

Lý Vô Đình nhìn Ninh Như Thâm một lát, trong lúc cậu ngẩng đầu lên không hề cảnh giác, hắn quyết định làm theo ý mình, rút cây trâm ngọc của cậu ra rồi giơ cả hai tay lên...

Vừa cử động cánh tay, Lý Vô Đình đột nhiên sững lại.

Cúi đầu xuống, hắn đối diện với ánh mắt của Ninh Như Thâm:

"..."

"..."

Ninh Như Thâm bị vây giữa hai cánh tay hắn, cậu mím môi nhìn hắn đầy u ám.

Cảm giác lòng đã tỏ mà không chịu nói ra dần dần lan tỏa trong sự tĩnh lặng.

Hai người im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng Lý Vô Đình khẽ cử động ngón tay, buộc lại tóc cậu cho gọn gàng rồi mới buông cánh tay "bị thương gân cốt" của mình xuống.

Hắn khẽ kéo vạt áo ra một chút, quay đầu đi và nói: "Trẫm..."

Ninh Như Thâm nhớ lại giọng điệu lúc trước của hắn, "Đã hai khắc trôi qua, nội thương của bệ hạ chắc hẳn đã khỏi rồi đúng không?"

Lý Vô Đình, "..."

Lý Vô Đình ung dung đáp, "Quả nhiên Ninh khanh thù rất dai."

Ninh Như Thâm nhìn thấy cổ hắn hơi ửng đỏ lên, khuôn mặt thì vẫn vô cùng bình tĩnh. Vốn dĩ cậu bị trêu chọc đến mức xù lông nên mới quay về cào cho hắn một phát.

Lúc này thấy đã đạt được mục đích, Ninh Như Thâm khoan dung độ lượng bỏ qua chuyện này. Cậu chợt nghe thấy hắn nói:

"Nhưng vì sao trẫm làm vậy, Ninh khanh có biết không?"

Tim Ninh Như Thâm giật thót: !

Lý Vô Đình cúi đầu nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười.

Hắn giơ cánh tay "đã lành" ấy lên để xoa vành tai cậu, sau đó rời khỏi lều.

"..." Cửa lều buông xuống.

Tim Ninh Như Thâm đập điên cuồng, cậu không dám tin:

Cậu vừa mới bị phản đòn sao?

---

Không biết Lý Vô Đình đã đi đâu sau khi ra khỏi lều.

Ninh Như Thâm ở trong lều thêm một lát, cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc.

Vừa mới trở lại bình thường thì cửa lều lại bị vén lên. Cậu giật mình nhìn ra cửa, thì ra đó là Đức Toàn:

"Ninh đại nhân, bệ hạ cho gọi ngài."

"?" Ninh Như Thâm đề cao cảnh giác.

Cậu đi theo Đức Toàn xuyên qua quân doanh, dư âm của đòn "phản kích" vừa rồi vẫn còn quanh quẩn. Cậu thấp thỏm đi ra, thấy Lý Vô Đình đang đứng trên tháp canh.

Một lính trinh sát đang báo cáo chuyện gì đó với hắn.

Thấy cậu tới, Lý Vô Đình quay đầu lại, "Lại đây cùng nghe."

Ninh Như Thâm nghe vậy thì trở nên nghiêm túc hơn, "Vâng."

Lính trinh sát kia vừa quay về từ vùng phụ cận của vương thành Bắc Địch, bên trong canh giữ rất nghiêm ngặt nên hắn không thể vào được.

Nghe xong báo cáo, Lý Vô Đình ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Hai tên... hộ vệ của khanh, cho trẫm mượn dùng được không?"

Lục Ngũ và Thập Nhất?

Ninh Như Thâm nhìn hắn với vẻ thăm dò: Lý Vô Đình nói là "mượn", lẽ nào hoàn toàn giao hai người đó cho cậu rồi? Lại còn đặc biệt hỏi ý kiến của cậu...

Cậu đâu để tâm đến những chuyện ấy.

"Bệ hạ cứ xử lý tự nhiên ạ."

"..." Xử lý.

Lý Vô Đình nhẹ nhàng khen ngợi, "Cách dùng từ của Ninh khanh ngày càng linh hoạt."

Ninh Như Thâm ngại ngùng cúi đầu, "Để thần gọi bọn họ tới diện thánh."

---

Thập Nhất và Lục Ngũ được gọi về Ngự tiền sau một khoảng thời gian khá dài.

Ninh Như Thâm đã dặn dò bọn họ, tranh thủ lúc trời còn chưa tối thì hãy đến phòng tắm mà tắm rửa.

Cho đến khi cậu về tới lều thì hai người cũng đã quay về.

Cậu nhìn dáng vẻ sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào của hai người, "Các ngươi sắp đi đâu à?"

Thập Nhất nhớ lại, không hề che giấu: "Trùm... bệ hạ sai bọn ta đi nằm vùng Bắc Địch để do thám tin tức."

Ninh Như Thâm hỏi: "Hai người các ngươi sẽ không... bại lộ chứ?"

"Bọn ta rất am hiểu ngụy trang, còn có thể ngụy trang giọng Bắc Địch."

"???" Ngụy trang giọng Bắc Địch là sao!

Ninh Như Thâm kinh ngạc, "Các ngươi ngụy trang thử ta nghe xem nào?"

Thập Nhất tuôn một tràng ríu ra ríu rít, Ninh Như Thâm tốn mười giây mới có thể nghe hiểu hắn đang nói gì:

Nho Bắc Địch phải lột vỏ nho rồi bỏ hột nho rồi mới được ăn nho.

"..." Cậu cảm thán, "Hóa ra năng khiếu ngôn ngữ của ngươi không phải là truyền tin giả, mà là ăn ốc nói mò."

Thập Nhất: ?

"Đúng lúc quá." Ninh Như Thâm nhớ lại những bí mật vương thất Bắc Địch mà mình đã từng nghe: Nói rằng dung mạo của Hạ Khố Vương giống với Bắc Địch Vương hơn cả Đại Vương tử.

Cậu cân nhắc một lát rồi bảo: "Khi các ngươi tới Bắc Địch, hãy đi khắp chốn để loan tin Bắc Địch Vương sắp ngủm rồi, chuẩn bị truyền ngôi cho Hạ Khố Vương."

"Hạ Khố Vương biết rõ Đại Thừa phòng thủ kiên cố nhưng vẫn bất chấp tuyên chiến, đó là bởi sau lưng có Bắc Địch Vương ủng hộ, khiến cho hắn tích lũy được chiến công."

"...Còn lại thì hai người cứ tự do phát huy."

Lục Ngũ và Thập Nhất nhìn nhau một lát rồi hiểu ý gật đầu.

Ninh Như Thâm phẩy tay, "Đi đi."

Đại Thừa vẫn còn chật chội quá, hãy tới nơi cần đến các ngươi đi.

---

Hai con chim lợn ăn cơm xong thì lên đường.

Giờ cơm tối, Lý Vô Đình không tham gia, nghe nói là hắn vào thành để triệu kiến các quan viên của Trường Tuy.

Ninh Như Thâm ngồi một mình trong lều.

Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng đi lại và trò chuyện của các binh lính, càng khiến cho bên trong lều trở nên tĩnh lặng.

Cũng không biết tại sao Lý Vô Đình mãi chưa về...

Hay là vì quan viên của Trường Tuy quá nhiều, từng người dập đầu một nên mới lâu như vậy?

Ngọn nến bên bàn dần tắt.

Ninh Như Thâm bò ra giường, đang ngáp ngắn ngáp dài thì cửa lều bị vén lên...

Bên ngoài có tiếng động nhỏ.

Ninh Như Thâm nhìn Lý Vô Đình với đôi mắt mông lung hơi nước, "..."

Cái tay cởi áo choàng của Lý Vô Đình khựng lại, "Buồn ngủ rồi?"

Ninh Như Thâm bỗng nhiên thấy tỉnh táo hơn, "Bệ hạ về rồi sao."

"Ừ." Lý Vô Đình đứng trước mặt cậu, "Buồn ngủ thì đi ngủ đi, lát nữa trẫm sẽ bảo Đức Toàn tắt nến."

"Ò." Ninh Như Thâm đáp.

Khoảng cách giữa hai người chỉ là nửa bước chân, trên người Lý Vô Đình không hề có mùi rượu. Cho dù vào thành để gặp các quan viên thì hắn vẫn giữ vững quy tắc trong quân đội, không dính một giọt rượu nào.

Vẫn khắc kỷ và kiềm chế như xưa.

Cậu hỏi: "Vậy bệ hạ thì sao?"

"Trẫm cũng sẽ đi nghỉ sớm." Lý Vô Đình cởi áo choàng vắt trên khuỷu tay, thản nhiên đáp: "Hôm qua căng thẳng quá nên ngủ không yên giấc."

Nói xong, hắn vòng ra phía sau bình phong.

Ninh Như Thâm, "..."

Cậu thở chậm lại, cố gắng vùi mình vào trong chăn.

---

Có lẽ thấy Ninh Như Thâm buồn ngủ rồi nên sau khi vệ sinh cá nhân xong thì Lý Vô Đình cũng về giường.

Sau tấm bình phong, âm thanh cởi quần áo sột soạt vang lên.

Ngày hôm qua Ninh Như Thâm nghe thấy tiếng này thì không cảm thấy gì cả. Nhưng hôm nay, sau khi "bôi thuốc" cho người ta xong, lúc này nghe thấy tiếng động ấy, trong đầu cậu lập tức hiện lên hình ảnh đường cong cơ lưng và bả vai đầy rắn chắc dưới ánh nến.

Cậu vội vàng vùi mặt xuống gối, che hai tai lại.

Một lát sau, âm thanh ấy dừng lại.

Lý Vô Đình bảo Đức Toàn tắt nến, lều chìm trong bóng tối.

Ninh Như Thâm hơi buông lỏng tai ra, lại nghe thấy một giọng nói ở bên kia bình phong:

"Ninh khanh, tối nay nếu không có chuyện gì... thì đừng gọi trẫm."

"...Vâng, bệ hạ ngủ ngon."

Sau tiếng chúc ngủ ngon, xung quanh lại rơi vào tĩnh mịch.

Tuy Ninh Như Thâm vẫn cảm thấy căng thẳng nhưng hôm nay cậu thực sự quá buồn ngủ rồi. Sau khi nhắm mắt được một lúc, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ say...

Ánh nến, lều trại, bình phong.

Bả vai rộng lớn, hai cánh tay rắn chắc, ánh mắt nhìn xuống sâu thẳm và trầm lặng.

---

Ngày hôm sau, Ninh Như Thâm tỉnh lại.

Tia nắng sớm chiếu vào lều khiến cho dòng suy tưởng của cậu quay về với hiện thực. Cậu chống tay ngồi dậy, sau đó lập tức đơ người.

Tim đập bình bịch vài cái rồi dần bình tĩnh lại...

May quá, không phải là tình huống khó xử nhất.

Tuy chưa tới mức thất lễ, thế nhưng với tình trạng này thì cậu thức dậy kiểu gì đây?

Ninh Như Thâm đang định kéo chăn lên để suy ngẫm thì có tiếng động phát ra từ phía sau bình phong. Cậu giật mình, rụt người vào chăn theo phản xạ!

Một lát sau, Lý Vô Đình đi ra khỏi bình phong.

Hai người chạm mắt nhau.

Ninh Như Thâm nằm trong chăn, mắt trợn lên thật to.

"..." Lý Vô Đình ngập ngừng, "Nên dậy thôi."

...Vậy cũng phải chờ tới lúc cậu dậy được chứ!

Ninh Như Thâm bất chấp nói: "Thần... muốn ngủ nướng."

"?" Dường như Lý Vô Đình không nghe rõ cho lắm, "Cái gì?"

Cậu quấn chăn chặt hơn, đâm lao thì phải theo lao, "Thần muốn ngủ nướng."

Người trước mặt im lặng một lúc lâu.

Lý Vô Đình mím môi nhìn cậu, sau đó khẽ nói: "Đừng nghịch ngợm, sáng nay... bọn họ sẽ tới lều chủ tướng để nghị sự."

Ninh Như Thâm quấn chăn toát cả mồ hôi rồi.

"Vậy... bệ hạ ra ngoài trước đi."

Lý Vô Đình thấy mặt cậu ửng đỏ, bên thái dương toát mồ hôi, hắn ngập ngừng rồi lại gần đưa tay ra, "Khó chịu à?"

"Không phải." Ninh Như Thâm sắp khóc rồi.

Cậu thầm nhủ, anh mau ra ngoài đi thì tôi dễ chịu liền!

Lý Vô Đình cúi đầu nghiêm túc nói: "Tuy Ninh khanh rất thích nằm ngủ, thế nhưng trong quân doanh, khanh không bao giờ là người thích ngủ nướng."

Thân thể cúi xuống thật gần của hắn như trùng khớp với giấc mơ.

Ninh Như Thâm lập tức cảm thấy như bị đổ thêm dầu vào lửa. Thấy Đức Toàn sắp đi vào, cậu cuống quýt thò một chân từ trong chăn ra, đạp vào "long đầu gối":

"Ngài ra ngoài trước đi."

Bộp, bàn chân trần thò ra đã bị nắm lấy.

Hơi thở của Lý Vô Đình trở nên nặng nề, hắn ngẩng đầu lên nhìn: "Lá gan ngày càng lớn rồi."

Ninh Như Thâm rụt chân lại, khóc không ra nước mắt: "Bệ hạ..."

Hai người rơi vào ngõ cụt.

Đúng lúc này, có tiếng nói của Đức Toàn:

"Ôi, hai vị Tham quân đến sớm quá nhỉ?"

Bên ngoài có tiếng đáp lại: "Lính trinh sát đã quay về bẩm báo, dường như quân Bắc Địch đang có động tĩnh rất lớn ở ngoài biên quan. Quân tình thực sự không thể trì hoãn, bọn ta cần phải bàn bạc với bệ hạ!"

Trong lều, Lý Vô Đình nghe thấy vậy thì định lên tiếng.

Thế nhưng đột nhiên hắn cảm nhận được bàn chân mà hắn đang nắm trong tay bỗng run lên một cái.

Hắn quay lại, thấy Ninh Như Thâm càng vùi người vào trong chăn, chỉ để lộ ra cần cổ mướt mồ hôi và vành tai đỏ bừng.

Lý Vô Đình sững người, hiểu ra điều gì đó.

Hắn vội vã buông tay ra như thể bị bỏng, thế là Ninh Như Thâm lập tức rút chân về!

Cổ Lý Vô Đình dần dần đỏ ửng lên.

Hắn nhìn ra ngoài lều, đứng tại chỗ suy nghĩ một lát. Sau đó hắn thu tầm mắt về, cúi người xuống để bế cả người cả chăn lên...

Ninh Như Thâm kinh hãi mở to mắt!

Cậu bọc trong chăn như một búp măng, được Lý Vô Đình bế ra sau chiếc bình phong và đặt xuống long sàng.

Ánh mắt Lý Vô Đình hơi tối đi, hắn lột bớt một chút vỏ măng ra cho cậu:

"Bên ngoài sắp có người, khanh thu dọn ở trong này đi."

---------

Lời tác giả:

Ninh Như Thâm: Cuối cùng, cuối cùng vẫn bị... (túm chăn run rẩy)

Lục Ngũ, Thập Nhất (vác theo hành lý): Chúng ta đến Bắc Địch truyền tin giả đây!

*

Cửa sổ giấy sắp được chọc thủng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play