Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
"Thư của bệ hạ?"
Ninh Như Thâm nhìn con chim bồ câu béo tròn, chỉ cảm thấy từng đợt sóng dữ thi nhau ập tới.
Cậu bình tĩnh lại rồi nhận lấy, rút thư ra xem.
Mở lá thư mỏng được cuộn tròn ấy ra, cậu thoáng nhận ra mùi gỗ đàn hương rất quen thuộc, nét bút mạnh mẽ lọt vào trong mắt:
Vài câu đầu vẫn là giọng điệu trả lời quen thuộc của Lý Vô Đình, dặn dò cậu ở trong quân không được uống rượu. Bữa tiệc chào đón cậu hôm ấy chỉ là ngoại lệ, nếu có lần hai thì sẽ phạt.
Sau chữ "phạt" bị dính một giọt mực đen, dường như là Lý Vô Đình đã ngừng bút ở chỗ này. Ninh Như Thâm đọc tiếp:
[Ninh khanh nhớ nhung, trẫm cũng...]
Sau đó là vết mực quệt dài, bôi đen nguyên hai dòng chữ.
"..." Ninh Như Thâm: ?
Cậu giơ bức thư lên trước ánh sáng để nhìn thử, tiếp tục cúi xuống ngắm nghía kỹ càng nhưng vẫn không thể đọc được hai hàng chữ ấy.
Sau hai hàng chữ bôi đen là một dòng chữ vượt qua ngàn dặm để tới đây:
[Mong Ninh khanh bảo trọng, đêm lạnh nhớ mặc thêm áo.]
Ninh Như Thâm ngẩn ngơ một lúc lâu, mãi không nói nên lời.
Cậu nhìn chằm chằm hai hàng mực đen ấy, lòng thầm thấy nóng ran và xao động...
Chuyện này... giống như có một thứ cảm xúc gì đó đã bị che giấu dưới nét mực, chỉ còn lại một dòng chữ đầy kiềm chế nhưng vẫn chứa đựng tư tình: [Mong khanh mặc ấm.]
Ninh Như Thâm nuốt nước miếng, cố gắng ổn định cảm xúc.
Cậu nhìn câu "trẫm cũng..." ở phía trên, cũng cái gì nhỉ?
Ninh Như Thâm suy ngẫm trong sự thấp thỏm, không nhịn được hỏi Lục Ngũ, "Ngươi đã viết gì trong lá thư ta nhờ ngươi viết?"
Lục Ngũ nói: "Viết là ngài đến đây rất ổn thỏa, chỉ là nhớ bệ hạ rất nhiều mà thôi."
"!" Ninh Như Thâm hít sâu một hơi...
"Rất ổn thỏa, chỉ là" cái nỗi gì!
Cẩm Y Vệ các người đều nói chuyện mờ ám như vậy sao?...Nhưng mà, họ nói cũng có phần đúng.
Cậu an ủi bản thân, vuốt ngực thầm nhủ: Chắc ý của Lý Vô Đình cũng là như vậy.
Lục Ngũ nhìn vẻ mặt của cậu, "Có cần trả lời thư không?"
Trả lời gì bây giờ?
Một tay Ninh Như Thâm vẫn đang cầm cây trâm, cậu nghĩ lẽ nào cậu sẽ trả lời Lý Vô Đình là: Bệ hạ, thần lỡ tay làm gãy cây trâm, bên trong có khắc tên của ngài. Ngài tặng nhầm cho thần sao?
Nhưng Lý Vô Đình đã tự tay cài nó lên đầu cậu, dặn dò cậu kỹ càng rằng phải cài nó cho hẳn hoi. Cảnh tượng hắn nói "muốn cậu đeo nó" vẫn như đang hiển hiện trước mắt...
Ninh Như Thâm càng nghĩ càng thấy chóng mặt, hai má nóng như bị thiêu cháy.
"Tạm… tạm thời chưa trả lời." Cậu hoảng hốt xua tay đuổi Lục Ngũ ra ngoài.
Đợi cho lều không còn ai, cậu mới vuốt ve cây trâm rồi ghép nó lại nguyên vẹn.
"Cạch." Âm thanh vang lên, cây trâm lại trở về như ban đầu.
Cái khe nứt ấy hoàn toàn che đi hoạ tiết khắc bên trong, chỉ còn lại một vết hằn mờ trên chất ngọc bóng loáng.
Ninh Như Thâm ngập ngừng, cuối cùng vẫn cài trâm lên đầu. Cậu xoa đầu rồi khẽ cảm thán:
...Hóa ra đây mới gọi là đầu đội trời chân đạp đất.
Sau hai đợt tấn công bất ngờ, ngày hôm sau Ninh Như Thâm tỉnh dậy. Không ngoài dự đoán, cậu lại "vấy bẩn" rồi.
"..."
Trong quân đội không thể thuận tiện như ở kinh thành.
Bên ngoài lều luôn có Định Viễn Quân qua lại, thậm chí còn nghe thấy tiếng nói chuyện bàn tán rất rõ ràng...
Cậu lật chăn ra, hai tay run rẩy:
Cậu vấy bẩn cũng được thôi, nhưng không thể để cho tất cả mọi người biết cậu đã vấy bẩn được.
Ninh Như Thâm thậm thà thậm thụt bò dậy dọn dẹp mọi thứ, lúc này mới miễn cưỡng xóa đi mọi dấu vết phóng túng của cậu.
Sau khi dọn dẹp xong, cậu ra khỏi lều muộn hơn mọi khi rất nhiều.
Ăn cơm xong, cậu lại ra bãi tập.
Định Viễn Quân đang xông pha luyện tập bên dưới, đại khái vì hôm qua được đấu thúc cúc nên bây giờ sĩ khí tăng lên cao hơn nhiều.
Hoắc Miễn gọi cậu, "Sao thế, hôm qua ngủ không ngon à?"
Ninh Như Thâm lại gần, "Ngủ rất... phức tạp."
"Phức tạp??"
Cậu không giải thích: Tình hình phức tạp, nhiều kiểu phức tạp, tâm trạng cậu cũng rất phức tạp.
Hoắc Miễn ngờ vực nhìn cậu một lát, sau đó ánh mắt trở về với những tiếng hô xung phong bên dưới.
---
Ba quân luyện tập dàn trận rất nghiêm chỉnh.
Ninh Như Thâm đang đứng ôm tay áo giám quân cùng Hoắc Miễn, bỗng có âm thanh mũi tên xé gió bay thẳng lên trời!
Âm thanh sắc lẹm trải dài khắp quân doanh.
Ninh Như Thâm giật mình: Địch tấn công!?
Cùng lúc ấy, một lính trinh sát chạy vào bẩm báo: "Tướng quân! Bắc Địch tràn vào rồi, tiến thẳng đến Lũng Viễn Quan..."
Vẻ mặt của Hoắc Miễn lập tức thay đổi, hắn hạ lệnh cho toàn quân. Trong chớp mắt, đoàn quân đang luyện tập trở nên nghiêm túc, "Bôn Vũ Doanh, theo ta xuất phát tới cổng thành Lũng Viễn Quan!"
Ninh Như Thâm quay đầu ra, "Ta cũng đi."
Hoắc Miễn khựng lại, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Sau khi nhìn vẻ mặt của Ninh Như Thâm, hắn gật đầu nói: "Theo ta."
Ninh Như Thâm hít sâu một hơi một vội vàng đi theo.
Đoàn người nhanh chóng tới được cổng thành.
Đang là giữa buổi trưa, phóng mắt ra xa có thể thấy cát vàng nơi quan ngoại bị ánh mặt trời gay gắt hun nóng, tỏa lên một luồng hơi nước cuồn cuộn.
Ninh Như Thâm nhìn ra xa nhưng không thấy quân địch.
Hoắc Miễn ở bên cạnh lấy chiếc kính viễn vọng ra đưa lên mắt:
"Dẫn đầu là kỵ binh Bắc Địch, ước chừng bảy đến tám ngàn quân."
"Hắn nói xong thì thở hắt ra, "Không giống như muốn trực tiếp công thành."
Ninh Như Thâm không hiểu lắm về chiến thuật công phòng của quân đội Đại Thừa, nhưng cậu vẫn biết rằng nếu như không có một nguồn binh lực nhất định thì công phá Lũng Viễn Quan do Định Viễn Quân trấn thủ là một chuyện khó hơn lên trời.
Cậu hỏi: "Vậy bọn chúng định...?"
Hoắc Miễn quay lại ra lệnh bố trí canh phòng, nghe vậy thì nhíu mày:
"Nghi binh? Hoặc là do thám. Tóm lại là trước đây chúng giằng co lâu như vậy, bây giờ xem như không thèm kiếm cớ nữa, ngang nhiên tuyên chiến rồi."
"Nếu là nghi binh thì mục tiêu sẽ là ở đâu?"
Vẻ mặt Hoắc Miễn nghiêm trọng, "Bên cạnh chính là Lịch Xuyên... Về doanh trại trước đã, sai người đi nhắc nhở Quận thú Lịch Xuyên."
Ninh Như Thâm đồng ý rồi theo hắn xuống khỏi cổng thành.
Trước khi đi, cậu lại nhìn về vùng sa mạc với ánh nắng chói chang, sau đó thở dài một hơi và quay đầu đi.
---
Cuộc do thám giằng co suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng có một bên khai hỏa trước.
Trong lều chủ tướng, Hoắc Miễn, Hà Lương và các tướng lĩnh đều tề tựu đầy đủ xung quanh sa bàn để đặt ra chiến lược chiến đấu.
Lính trinh sát được phái đến Lịch Xuyên lập tức chuẩn bị lên đường.
Còn chưa tới được Lịch Xuyên, bọn họ đã nhận được thư xin cứu viện của Quận thú Lịch Xuyên vì thành trì đang bị công phá...
Chữ trong thư tung hoành như bay, có thể thấy rằng vô cùng khẩn cấp!
Ninh Như Thâm, "..."
Hoắc Miễn đau đầu, "Quả nhiên là vậy. Trước tiên phái hai ngàn quân tới đó để cứu viện. Quận thú Lịch Xuyên không am hiểu dẫn binh, vậy thì đành phải..."
Không am hiểu dẫn binh? Ninh Như Thâm liếc nhìn, "Vậy vì lý do gì mà hắn được canh giữ Lịch Xuyên?"
"Lúc tiên đế còn tại thế, hắn nổi tiếng vì trồng được dưa hấu ngon."
"..." Hóa ra là chạy lên Bắc Cương để trồng trọt.
Ninh Như Thâm cảm thán: Ngài hơi ngang ngược quá rồi, tiên đế.
Dường như Hoắc Miễn cũng rất cạn lời, "Vậy nên đành phải viết chiến báo rồi trình lên bệ hạ thôi."
---
Kinh thành, chiến báo khẩn cấp tám trăm dặm được đưa vào kinh.
Bắc Cương đã nổ ra chiến sự, cả triều đình rúng động!
Trước Dưỡng Tâm Điện, Lý Vô Đình bảo người đưa thư lui xuống. Hắn đứng trước đại điện không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh như thể đã đoán trước mọi việc.
Đức Toàn lo lắng, "Bệ hạ..."
"Không sao, trẫm đã tính cả rồi."
Vẻ mặt của Lý Vô Đình trầm xuống, để lộ sự vững vàng không thể dịch chuyển.
Đức Toàn bình tĩnh lại, tiếp tục lo lắng một chuyện khác, "Vậy Ninh đại nhân phải làm sao đây, hay là... Bệ hạ gọi về đi? Chỗ đó nguy hiểm biết bao nhiêu, đao thương làm gì có mắt!"
Đáy mắt trầm lặng của Lý Vô Đình cuối cùng cũng dấy lên một chút xao động.
Ngón tay bên người hắn siết chặt lại, chậm rãi đáp: "Có Định Viễn Quân ở đó... thành trì không dễ bị công phá. Hơn nữa Định Viễn Quân rất có tình có nghĩa với y..." Giọng nói của hắn khựng lại,
Đức Toàn lặng lẽ cúi người: ...
Lý Vô Đình tiếp tục, "Chắc chắn sẽ bảo vệ y thật chu toàn. Hơn nữa..."
Đây là đã lần thứ hai hắn nói "hơn nữa" rồi.
Đức Toàn nhìn vẻ mặt của đế vương, "Bệ hạ?"
Lý Vô Đình nhìn về chân trời phía Bắc.
Hắn hồi tưởng lại chiến dịch ở kiếp trước. Lần này, hắn khẽ mím môi rồi nói ra nửa câu còn lại.
Giọng nói thản nhiên cất lên trước đại điện.
Đức Toàn lập tức kinh hãi ngẩng đầu lên!
---
Còn bên kia, Lũng Viễn Quan ở Bắc Cương.
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi Bắc Địch tuyên chiến. Tuy chúng tập trung tấn công Lịch Xuyên nhưng bên ngoài Lũng Viễn Quan vẫn xảy ra những cuộc xung đột lớn nhỏ.
Trong quân doanh đều là những người bị thương.
Quân y không lo liệu hết được, Ninh Như Thâm nhìn đàn husky lai sói trước mặt, khẽ thở dài rồi tiến đến gần:
"Để ta giúp một tay."
Cậu vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh một thân binh.
Thân binh ấy đang cởi trần, vặn ngược tay về sau lưng để bôi thuốc. Thấy Ninh Như Thâm tới, hắn sợ hãi xua tay:
"Không cần không cần đâu, sao lại phiền Ninh đại nhân được chứ!"
Ninh Như Thâm hỏi rất chân thành, "Vậy ta tới đây làm gì?"
Thân binh ấy nghe vậy thì á khẩu, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Ngài tới đây, bọn ta vui lắm?"
"..." Cậu đập thuốc lên vai hắn cái bép!
Thân binh: "Áu!!"
Ninh Như Thâm tiếp tục vỗ thuốc lên người hắn.
Cậu là pháo hoa sao, thả ra để giúp vui cho mọi người?
---
May mà Định Viễn Quân dũng mãnh thiện chiến, vả lại bọn họ chủ trương phòng thủ nên thương vong rất ít. Trái lại thì Bắc Địch không dám tiến công mạnh mẽ, bị Định Viễn Quân đuổi theo cắn trụi cả đuôi, tạm thời rút quân ra ngoài.
Mấy ngày đình chiến, Ninh Như Thâm cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cậu chăm sóc lính bị thương xong thì về lều ăn cơm, vừa mới bưng bát canh thịt cừu lên thì có thứ gì đó rơi tõm vào bát: Một khúc xương có cả thịt và gân.
Ninh Như Thâm ngẩng đầu nhìn: ???
Lính hậu cần huơ cái muỗng lớn, nhìn cậu với vẻ xót xa, "Ninh đại nhân gầy đi rồi, ôi trời, nên ăn nhiều thịt để tẩm bổ."
Ninh Như Thâm đang định từ chối thì nghe thấy hắn thì thầm:
"Mau gặm đi, đừng để Hoắc Tướng quân giành mất."
"..."
Hoắc Miễn... sẽ tranh giành một khúc xương với cậu ư?
Ninh Như Thâm bị nhét cho một khúc xương, cậu nửa tin nửa ngờ lại gần Hoắc Miễn. Mấy người Hoắc Miễn và Hà Lương đang bàn bạc quân tình.
Thấy cậu tới, Hoắc Miễn lập tức nuốt nước miếng.
Ninh Như Thâm khựng lại: Xem ra hắn sẽ thật sự giành xương với cậu.
Cậu nhìn hắn đầy thăm dò, "Ngươi muốn..." Vừa mở miệng ra thì hít phải một luồng gió lạnh! Cậu ho sặc sụa đến nỗi đỏ mặt run rẩy, nước mắt lưng tròng, "Nếu ngươi muốn ăn thì... Khụ khụ khụ!!!"
Hoắc Miễn lập tức nhịn lại, "Không, không ăn đâu."
Ninh Như Thâm bình tĩnh lại, gặm khúc xương với đôi mắt rớm lệ, "Ò..."
Khúc xương cừu khổng lồ còn to hơn mặt cậu, mới gặm vài cái mà đã bôi ra đầy mặt. Cậu đang định cúi xuống gặm tiếp thì đột nhiên âm thanh xung quanh ngưng bặt, tiếp sau đó là một tiếng vỗ đùi cái đét...
Hà Lương nhìn cậu rồi cười ngã ngửa, "Ha ha! Mèo mướp!"
Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên: ??
Hoắc Miễn lập tức vả hắn một phát, "Bất lịch sự!"
Hắn vừa nói vừa rút một cái khăn đưa cho Ninh Như Thâm, "Ngươi không phù hợp với việc gặm xương to đâu... Đây, lau cái mặt mèo mướp của ngươi đi."
Ninh Như Thâm, "..."
Cả hai ngươi đều chẳng lịch sự chút nào.
---
Mấy ngày này, Ninh Như Thâm luôn quanh quẩn trong quân doanh.
Không biết có phải do chiến sự khiến người ta bộc phát dã tính hay không, hormone trong quân bỗng tăng vọt, ngay cả cậu cũng chịu ảnh hưởng...
Buổi sáng, cậu lại tỉnh dậy từ một giấc mơ.
m thanh bên ngoài lọt vào trong lều, xua tan đi dư âm của cơn mộng mị.
Ninh Như Thâm kéo vạt áo ra, hàng mi rũ xuống, khóe mắt thì ửng đỏ. Cậu lại đứng dậy thu dọn mọi thứ.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, cậu tỉnh táo hơn một chút.
Búi gọn tóc xong, cài thêm chiếc trâm bạch ngọc.
Cảm giác lành lạnh của cây trâm thấm vào da tay, nhớ lại những chi tiết rõ ràng trong giấc mơ hôm qua... Ninh Như Thâm thở dài nhắm mắt lại:
Có con ngựa nào đâm chết cậu luôn cho rồi.
Nhưng mà điều đáng mừng là bây giờ cậu đang ở Bắc Cương, tạm thời không quay về được, không đến nỗi mất mặt quá.
Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ rồi cảm thấy yên tâm, vén cửa lều đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi lều đã đụng phải Hoắc Miễn.
Hoắc Miễn vô cùng phấn khởi, đang định xuất phát. Thấy cậu đi ra, hắn dừng chân lại rồi đánh giá:
"Xem cái mặt đỏ hây hây của ngươi kìa, phấn khởi lắm phải không?"
Ninh Như Thâm không hiểu, "...Phấn khởi vì chuyện gì?"
"Sao vậy, ngươi vẫn chưa biết à?"
Hoắc Miễn vỗ vai cậu rồi phấn khích nói: "Bệ hạ sẽ Ngự giá thân chinh, ngài sắp tới Bắc Cương rồi!"
---------
Lời tác giả:
Lý Vô Đình: Đi xem mèo của trẫm ra làm sao rồi.
Ninh Như Thâm: Bị bẩn rồi.