Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Ninh Như Thâm ngủ thẳng cẳng tới sáng sớm ngày hôm sau.

Trời tờ mờ sáng, cậu tỉnh lại trong tiếng reo hò của quân lính bên ngoài, tia nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua khe cửa lều.

Cậu đờ đẫn nhìn lên đỉnh lều, lúc này mới phản ứng kịp:

...À đúng rồi, cậu tới Bắc Cương rồi.

Tối hôm qua cậu chén thịt cừu, lại uống cả rượu sữa, sau đó quấn chăn ngủ luôn đến tận bây giờ.

Ninh Như Thâm day trán: Cậu có quên gì không nhỉ?

Đang xoa đầu thì rèm cửa lều được vén lên, Lục Ngũ thò nửa người vào, "Ngài dậy rồi à, có cần lấy nước không?"

Ninh Như Thâm lập tức sực tỉnh, "Gửi thư chưa?"

"Gửi rồi." Lục Ngũ đáp, "Tiện thể còn giải thích cả lý do nhờ người khác viết hộ, bảo là ngài quá chén."

Ninh Như Thâm khen ngợi, "Ngươi thật là chu đáo."

Cậu nói xong thì đứng dậy vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi ra khỏi lều.

Một chiếc bàn được kê ở trước cửa lều, trên bàn là một cái nồi. Bên trong nồi đang đun sôi sùng sục các loại rau, bánh mì và xương cừu.

Đám Hoắc Miễn, Hà Lương đều đang ngồi ở gần đó mà gặm bánh. Ninh Như Thâm múc một bát canh rồi qua đó ngồi cùng:

"Sao không thấy Tôn Thám quân đâu?"

Tên đầu sỏ dụ dỗ cậu uống rượu vào ngày hôm qua.

Hoắc Miễn húp canh ừng ực, "Hắn chuẩn bị dẫn một toán quân đi canh giữ bên ngoài thôn trang. Theo quy luật ba ngày tới quấy nhiễu một lần của đám Bắc Địch kia, có lẽ hôm nay chúng cũng sẽ tới."

Ninh Như Thâm thấy Hoắc Miễn uống ngon miệng quá, cũng bắt chước xé nhỏ bánh ra rồi ném vào trong bát canh:

"Vậy thì hôm nay hãy bảo dân chúng đừng ra khỏi thôn. Đào thêm vài cái bẫy ở gần đó, nướng mấy con cừu để bắt tận tay chúng. Phù phù..."

Hà Lương ở bên cạnh vỗ đùi, "Hay lắm! Để ta đi dặn lão Tôn."

Ninh Như Thâm giật mình bởi cú vỗ đùi của hắn:

Suýt nữa thì mắc nghẹn bánh mì canh thịt cừu, may mà xé nhỏ rồi.

Hà Lương đã hùng hổ đứng dậy, "Giết giết giết!"

"..." Ninh Như Thâm.

Hoắc Miễn vui vẻ quay sang nói, "Ta biết là ngươi rất hợp với Bắc Cương mà! Ăn nhanh lên, ăn xong sẽ dẫn ngươi đi chiêm ngưỡng khí phách của Định Viễn Quân."

"? Được." Ninh Như Thâm cúi đầu, điên cuồng húp canh...

---

Bên ngoài doanh trại là một bãi sân tập rất rộng lớn.

Ninh Như Thâm và Hoắc Miễn đi ra đó, quân lính của các doanh đã chạy được hai ba vòng sân rồi. Họ đang đứng nghiêm chỉnh trên thao trường để đợi lệnh.

Đi lên đài cao, cả vùng đất rộng lớn được thu gọn trong tầm mắt.

Bên dưới bầu trời trong xanh lồng lộng, cát vàng đất hoang như kéo dài đến tận chân trời. Ba quân xếp hàng ngay ngắn ở phía trước, áo mũ giáp sắt nặng nề phản chiếu ra ánh sáng lóa mắt.

Giữa màn cát vàng tung bay, cả đoàn quân lặng ngắt như tờ.

Chỉ có lá quân kỳ của Đại Thừa đón gió bay phấp phới, như thể đang trấn giữ ba quân.

Ninh Như Thâm nổi da gà vì cảnh tượng này:

Định Viễn Quân trấn thủ biên cương phía Bắc, thật sự là một đoàn quân hung bạo.

Trong lúc cậu nín thở, vẻ mặt của Hoắc Miễn ở bên cạnh đã trở nghiêm túc. Ánh mắt sắc lẹm và uy nghiêm, hắn giơ tay lên giương cao lá cờ, truyền lệnh cho toàn quân bắt đầu tập luyện...

Sau tiếng hô dẫn đầu của hắn, toàn quân phía dưới đáp lại vang rền.

Ninh Như Thâm đứng tựa vào lan can, cậu thấy cát vàng cuồn cuộn bay lên, toàn quân mặc giáp sắt bắt đầu thay đổi đội hình và dàn thế trận đầu tiên.

Chỉ trong một chớp mắt, tiếng hô chém giết trộn lẫn với âm thanh kim loại va chạm vào nhau, như xông thẳng vào màng nhĩ.

---

Màn tập luyện bên dưới dần đi vào quy củ.

Hoắc Miễn quay lại giới thiệu, "Thấy sao?"

Ninh Như Thâm bình tĩnh vỗ tay bép bép, "...Cực kỳ xuất sắc."

Cậu lại hỏi, "Ngày nào các ngươi cũng luyện tập như vậy à?"

Hoắc Miễn gật đầu.

Cát vàng bay đầy mặt Ninh Như Thâm, cậu xua tay, "Thực ra có thể tập một số thể loại khác, ví dụ như bóng chuyền bãi biển... à không, thúc cúc trên cát."

Giống như Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh vậy. [1]

[1] Thúc cúc là môn đá bóng thời xưa ở Trung Quốc, xuất phát từ nước Tề thời Chiến Quốc, lúc đầu môn này sinh ra để huấn luyện quân lính. Danh tướng thời Hán là Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh thường chơi thúc cúc vào thời gian rảnh rỗi khi đóng quân trấn thủ biên cương.

Hoắc Miễn sáng rực mắt lên, "Thúc cúc? Ừm... Có thể cân nhắc."

Đợi cho buổi tập luyện kết thúc, hắn vỗ vào lan can rồi cất giọng hô:

"Vừa rồi Ninh đại nhân có đưa ra một kiến nghị, nếu mọi người tập luyện tốt, sau này sẽ tổ chức giải đấu thúc cúc... Mọi người thấy sao?"

Dứt lời, bên dưới lập tức vang lên tiếng reo hò!

Toàn quân phấn khích đáp lại, "Hay quá!!!"

Tiếng reo vang như dội thẳng lên trời, Ninh Như Thâm nghe mà run rẩy.

Hoắc Miễn thấy cậu đã xù lông lên thì khẽ hỏi: "Ngươi có ổn không vậy?"

Ninh Như Thâm lấy lại bình tĩnh, khen ngợi: "Khí thế của các ngươi thật mạnh mẽ."

Hoắc Miễn cười tươi rói, hắn nhìn xuống vùng đất biên cương được ba quân trấn giữ này, ánh mắt như đang rực sáng:

"Tướng sĩ Đại Thừa ta đương nhiên là mạnh mẽ rồi."

---

Buổi tập luyện kéo dài cả ngày, lúc kết thúc thì hoàng hôn đã buông xuống.

Đến tối, mặt trời lặn nên nhiệt độ giảm xuống rất thấp, các binh sĩ đều cầm theo quần áo rồi chuẩn bị ra sông để tắm gội.

Ninh Như Thâm bôn ba nhiều ngày, hôm qua mới chỉ lau người sơ qua mà thôi. Hôm nay tiếp tục bị cát vàng bay đầy người, lúc này cậu cũng muốn đi tắm.

Cậu ôm đống quần áo ra khỏi lều, vừa lúc gặp được Hoắc Miễn.

Hoắc Miễn đi phía trước cậu, bỗng nhiên dừng chân lại, lùi về nhìn quần áo trong tay cậu:

"Ngươi... muốn ra sông để tắm?"

Thực ra Ninh Như Thâm chưa từng trải nghiệm việc này bao giờ.

Cậu chần chừ một lát, thử thăm dò: "Ta thử chem sao?"

Hoắc Miễn há mồm, dẫn cậu ra sông, "Được."

Ninh Như Thâm đi theo hắn ra bờ sông, chưa tới nơi đã nhìn thấy ở phía xa có rất nhiều người đang cởi trần té nước.

Tới gần rồi, cảnh tượng càng trở nên chấn động hơn.

Đoàn quân hàng ngàn hàng vạn người, lúc này chỉ có một phần nhỏ tới đây nhưng đã chen chúc chật kín cả một vùng bờ sông. Người nào cũng cởi trần, cơ bắp rắn chắc đầy đặn, họ đứng dưới sông rồi lớn tiếng hò hét, tùy tiện vốc nước sông để tưới lên tấm lưng màu lúa mạch.

"..."

Ninh Như Thâm sững sờ!

Cứ như là... lạc vào cánh đồng lúa mạch vậy.

Đây không chỉ là nhà tắm công cộng, mà còn là một nhà tắm công cộng lộ thiên đông nghịt toàn người là người.

Cậu cảm thấy hơi chóng mặt rồi.

Trong lúc cậu đứng ngẩn ngơ, Định Viễn Quân dưới sông đã chú ý đến cậu. Có mấy người ngại ngùng sờ mũi, cảm thấy bản thân hơi tục tằng.

Nhưng cũng có người rất vô tư, trực tiếp gào lên:

"Ninh đại nhân, xuống đây chà lưng!"

Ninh Như Thâm nhìn bàn tay to như cái quạt hương bồ của hắn: Xuống đấy cạo gió thì có.

Cậu chưa kịp đáp lại, một thân binh khác đập cho người ban nãy một phát, "Muốn Ninh đại nhân chà lưng cho ngươi, có mà nằm mơ!"

Đám người ấy lập tức rầm rầm tung ra nắm đấm thép.

Ninh Như Thâm, "..."

Hoắc Miễn không nhìn nổi nữa, "Bỏ đi, đi thôi."

Trong doanh trại cũng có phòng tắm đơn nhưng phải đợi hơi lâu.

Ninh Như Thâm ôm quần áo đi theo Hoắc Miễn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cảm thán, "Ta không hòa đồng với mọi người như vậy có ổn không?"

Hoắc Miễn nhìn cậu một lát.

Đúng lúc Hà Lương đi ngang qua, Hoắc Miễn gọi hắn lại rồi chỉ vào Ninh Như Thâm, "Ninh đại nhân muốn ra sông để tắm."

Hà Lương tỏ ra kinh hoàng, "Như vậy sao được? Quân ta toàn là đám đàn ông thô kệch bùn đất đầy người, ngài sạch sẽ như vậy, ra đấy tắm để hưởng nước đục à!"

Hắn nói xong thì đuổi cậu đi, "Đi, đến phòng tắm!"

Ninh Như Thâm bị đuổi vào phòng tắm bằng một cây gậy phơi đồ, "..."

Định Viễn Quân các người đúng là anh em ruột.

---

Điều kiện trong phòng tắm có vẻ tốt hơn nhiều.

Chẳng những không có người mà còn được cung cấp nước nóng.

Ninh Như Thâm tắm xong đi ra, cậu chỉ khoác một chiếc áo ngoài, tùy ý xõa tung mái tóc mới khô một nửa ở sau lưng. Cậu đi về hướng lều của mình.

Đi được nửa đường, phía trước đột nhiên có động tĩnh.

Một đám người lách tách đi vào trong lều chủ tướng.

...Lách tách? Ninh Như Thâm ôm tay áo, thò đầu vào theo.

Vừa vào trong lều, cậu thấy Hoắc Miễn đứng ở phía trước.

Tôn Ngũ biến mất một ngày đã trở lại, bên cạnh là năm sáu tên kỵ binh Bắc Địch. Lông cừu bị ma sát suốt dọc đường đi nên bắt đầu tĩnh điện.

Ninh Như Thâm: Hóa ra lách tách là vì thế.

"Tướng quân, tóm về rồi!" Tôn Ngũ chỉ vào bọn chúng, "Chính bọn chúng thường xuyên quấy nhiễu bách tính ở biên quan, hôm nay thậm chí còn phóng hỏa cướp bóc!"

Mấy tên kỵ binh Bắc Địch đã bị bịt miệng: Ứ ứ ứ!!!

Hoắc Miễn im lặng một lát, sau đó rút kiếm ra chỉ vào chúng, "Nói đi, các ngươi có âm mưu gì?"

Lính Bắc Địch, "Ứ ư ư!" Có nói được đâu mà nói!

Hoắc Miễn rút vải bịt miệng ra.

Lính Bắc Địch, "Phì!"

Hoắc Miễn lại nhét vải về chỗ cũ, đứng dậy nói: "Ồ, bọn chúng nói là tuân lệnh phía trên tới quấy nhiễu quân ta, thăm dò tình báo. Ngươi đâu, kéo xuống thẩm tra!"

Lính Bắc Địch lập tức trợn mắt lên.

Thấy chúng sắp bị kéo ra ngoài, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, "Đợi đã."

Lính Bắc Địch quay đầu lại, thấy một cánh tay trắng trẻo giơ lên. Người lên tiếng đang khoác một chiếc áo mỏng trên vai, mái tóc đen xõa tung, thoạt nhìn chính là một tên quan văn yếu ớt.

Bọn chúng lập tức cảm thấy được cứu.

Nhưng cùng lúc đó lại tỏ ra khinh thường: Đám quan văn nhu nhược của Đại Thừa.

Ngay sau đó, chúng nghe thấy người đó nói: "Nếu muốn thẩm vấn thì ta chuyên nghiệp hơn đấy."

Lính Bắc Địch: ?

Hoắc Miễn tò mò, "Chuyên nghiệp?"

Ninh Như Thâm gật đầu, "Ta có mang Cẩm Y Vệ tới đây."

Cẩm Y Vệ nổi tiếng hung ác, mấy tên lính Bắc Địch lập tức trợn mắt!

"..." Hoắc Miễn hào phóng khen ngợi, "Tốt quá!"

Ngoại địch đang ở trước mắt, tình báo quân sự quan trọng hơn cả.

Thấy Hoắc Miễn không để bụng, Ninh Như Thâm quay ra gọi Thập Nhất và Lục Ngũ. Cậu chỉ vào đống lông cừu dưới đất, "Thẩm vấn tất cả từ tình báo quân sự tới bí mật hoàng thất."

Ánh mắt của Thập Nhất và Lục Ngũ lập tức trở nên hung tàn.

---

Định Viễn Quân nhanh chóng kéo người ra ngoài.

Hai người Lục Ngũ và Thập Nhất đang định đi thì Ninh Như Thâm gọi lại.

Lúc này, bọn họ đều ngồi xuống ở trong lều. Ninh Như Thâm nhìn Hoắc Miễn rồi nói: "Ta muốn để lại một tên không thẩm vấn, cứ cho ăn uống đầy đủ."

Hoắc Miễn hơi ngộ ra, "Ý của ngươi là..."

"Sai ngươi đi tiết lộ một chút tình báo." Ninh Như Thâm buột miệng bày mưu, "...Ví dụ như Đại Thừa ta có ba mươi vạn quân, Tướng quân với Tri phủ đang bất hòa, lương thảo hậu phương chưa kịp bổ sung..."

"Có khiên cưỡng quá không." Hoắc Miễn cân nhắc.

"Khiên cưỡng mới tốt, thực hư khó phân biệt."

Ninh Như Thâm tựa lưng vào ghế, nhớ lại cậu đã từng dùng chiêu này rồi, hiệu quả cực kỳ tốt...

"Mấy người cùng bị bắt, cuối cùng chỉ có một tên được quay về nguyên vẹn. Cho dù tình báo là thật hay giả thì hắn cũng bắt buộc phải bẩm báo. Một tên do thám không rõ lập trường, thêm vài tình báo không rõ thực hư."

Cậu tưởng tượng ra tâm trạng của Bắc Địch Vương, cảm thán: "Xoay mòng mòng chưa."

Mọi người đều im lặng, thoáng tỏ ra thông cảm thay cho kẻ địch.

Sau đó Hoắc Miễn ra lệnh, "Cứ làm như vậy đi."

---

Bên này, Ninh Như Thâm chuẩn bị bắn một phát súng giả cho Bắc Địch.

Còn bên kia, một con chim bồ câu bay vào hoàng cung ở kinh thành.

Dưỡng Tâm Điện trong cung.

Lý Vô Đình đọc xong bức thư được đưa tới, ngón tay run lên. Hắn ngồi sau Ngự án mà không nói gì.

Đức Toàn không rõ lắm, "Bệ hạ?"

Giọng của Đức Toàn khiến Lý Vô Đình sực tỉnh.

Hàng mi hơn run lên, hắn mím môi lại.

Hắn kiềm chế vành tai đang nóng lên, thấp giọng: "Y đúng là... ra ngoài rồi cũng không biết bớt bớt lại."

Đức Toàn dỏng tai nghe, "Ồ?"

Lý Vô Đình nhíu mày liếc nhìn, "Ngươi ồ cái gì?"

Đức Toàn lập tức vỗ vào mồm, cố gắng kiềm chế khóe miệng nhếch lên cười, "Hây dà! Nô tài nhiều chuyện quá! Nô tài làm gì có tư cách được hỏi? Nô tài đúng là đáng ch..."

"Thôi được rồi." Lý Vô Đình cắt ngang.

Ngón tay thon dài lướt bên rìa lá thư, hắn im lặng một lát rồi cất tiếng, "Lấy giấy bút tới đây cho trẫm."

---------

Lời tác giả:

Ninh Như Thâm: Gửi thư chưa?

Lục Ngũ: Gửi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play