Sau khi ăn xong bữa tối, Diệp Tư Duệ xông pha rửa bát. Lúc ra ngoài, cô nghe thấy tiếng Uông Thụy Liễu và Bạch Thanh Nghị đang nói chuyện. Vốn định ra ngồi cạnh họ, nhưng nghe thấy Uông Thụy Liễu nhắc đến tên cô thì cô liền khựng lại. Uông Thụy Liễu hỏi: “Làm sao? Cháu với Thu Thu cãi nhau à?” Bạch Thanh Nghị đáp: “Dạ không phải. Nhưng mà chuyện này… Thật ra cũng không có gì to tát.”

“Thế sao lại muốn thuê nhà khác hộ con bé?”

“Dì ơi, lúc trước là cô ấy thất nghiệp không có chỗ nương thân. Giờ thì cô ấy có công việc ổn định rồi. Mà dì xem, nhà có con trai có vẻ không tiện lắm.”

“Sao lúc trước không thấy cháu ngại?”

“… Giờ cháu thấy ngại rồi đó ạ.”

“Thế cháu có nghĩ nếu con bé thuê chỗ khác sẽ gặp chuyện gì còn khó xử hơn không?”

“Chắc là không đâu. Cô ấy lúc mới đầu đến đây cũng rất tự nhiên mà.”

“Nhưng mà cháu là bạn con bé mà.”

Bạch Thanh Nghị không thể nói lại. Cũng không phải là bạn bè, chỉ là hai người xa lạ, nhưng vì sợ dì anh suy nghĩ nhiều nên mới nói dối thôi. Không ngờ câu chuyện biến thành như vậy. Anh có cảm giác giây sau bản thân sẽ thành chú bé chăn cừu.

Nhưng Uông Thụy Liễu lại nói: “Cái này dì sẽ hỏi giúp. Nhưng mà cháu phải bàn bạc với Thu Thu trước đấy.” Bạch Thanh Nghị thầm thở phào rồi đáp: “Vâng.” Bỗng nhiên Diệp Tư Duệ đi ra. Hai người còn đang ngơ ngác nhìn cô thì cô liền hỏi: “Hỏi thuê nhà khác là sao?” Bạch Thanh Nghị im lặng. Uông Thụy Liễu thấy vậy liền nói: “Vậy hai đứa nói chuyện đi.” Bà đi lên phòng. Giữa hai người còn lại một khoảng lặng.

Diệp Tư Duệ lên tiếng trước: “Thế là sao? Sao đột nhiên muốn tìm thuê nhà khác cho tôi?” Bạch Thanh Nghị đáp: “Tôi nghĩ nêu cô thuê nhà khác thì sẽ tiện hơn sống ở đây.” Diệp Tư Duệ trở nên gay gắt: “Thế nào là tốt cho tôi? Anh sao không hỏi trước tôi mà đã muốn tìm chỗ thuê?” Anh đáp: “Tôi có định lát nữa hỏi cô, vì việc này sáng nay mới nghĩ ra.” Cô tiếp tục hỏi: “Tại sao sáng nay mới nghĩ ra? Hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì? Sao bỗng nhiên anh lại như vậy?” Anh thở dài. Cô không nhớ chuyện gì diễn ra hôm qua. Nếu như vậy mà làm gì bậy bạ thì sao? Rõ ràng có quá nhiều thứ bất ổn mà.

Diệp Tư Duệ hít một hơi thật sau, nói: “Dù hôm qua tôi cư xử ngu ngốc làm anh khó xử, nhưng có một điều mà tôi phải nói rõ với anh.”

Bạch Thanh Nghị từ chối muốn nghe: “Cô không cần phải nói đâu.” Diệp Tư Duệ càng quả quyết: “Không! Việc này rất quan trọng. Nếu không nói, tôi sẽ cảm thấy khó chịu.” Ngừng một lát như để lấy đà giống vận động viên điền kinh, cô nói: “Tôi… thích anh.”

Mạc dù đã nghĩ đến bao lần nói ra, nhưng chữ “thích” để mà thốt ra thành lời chưa bao giờ là dễ dàng. Cô vốn có sự kiêu ngạo, nhưng anh chính là người khiến cô không thể kiêu ngạo. Cô không biết tại sao, có lẽ chỉ vì chữ thích kia.

Bạch Thanh Nghị im lặng, và rất lâu sau, anh mới đứng dậy, nói: “Tôi xin lỗi.”

Thật ra từ chối là trường hợp cô đã nghĩ đến. Chỉ là… Chỉ là nó khó chấp nhận hơn cô tưởng tượng.

Diệp Tư Duệ cúi mặt, đi lên trên phòng. Bạch Thanh Nghị nhìn theo cô. Anh cũng không hiểu chính mình. Vì sao cứ phải từ chối? Hay là do anh không có tình cảm với cô? Hình như cũng không phải. Vậy là gì?

Diệp Tư Duệ đóng cửa, nhảy lên giường, úp mặt lên gối. Cô khóc. Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi, thấm vào gối. Cô thấy tủi thân lẫn xấu hổ. Cô muốn gào to lên, nhưng không thể, chỉ có thể thút thít. Veronica trèo lên giường, ngồi cạnh cô, chiếc đuôi dài thướt tha phe phẩy. Cô nhìn sang nó. Dương như nó cũng muốn an ủi cô, đôi mắt tròn xoe nhìn cô đầy ngộ nghĩnh.

Sáng hôm sau, khi cô thức dậy đã không thấy anh đâu, đoán chừng là anh đã đi học rồi. Hôm qua uể oải đủ rồi, giờ cô phải đi làm thôi.

Mọi người thấy cô đi làm trở lại liền hỏi han xem cô có sao không, cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe không. Dương Lâm Lâm quan tâm cô đến mức làm Lý Xuyên phải ghen tỵ nói: “Lúc trước tôi bị ốm mà đâu thấy cậu quan tâm như vậy?” Dương Lâm Lâm đáp: “Cậu còn so bì với cô ấy? Không nhìn lại cậu đi, thanh niên như vậy người ta gọi là yếu đó!” Lý Xuyên bĩu môi rồi nói với Diệp Tư Duệ: “Thu Thu à, hôm nay tôi lại giao hàng đến đại học C, cô đi cùng tôi nhé?” Diệp Tư Duệ mặc dù không muốn đi nhưng vẫn không từ chối. Công việc sao có thể nói muốn thì làm, không muốn thì không làm! Cô liền đi cùng anh.

Bạch Thanh Nghị có một bài vẽ ký họa ở trường.

Viên Linh Linh là một đàn em ở trường của anh. Cô ấy là sinh viên chuyên ngành thiết kế đồ họa, tính cách cũng khá nhanh nhạy. Thỉnh thoảng cô ấy lại đến hỏi han anh về bài tập, mà hôm nay là về phần ký họa.

“Đàn anh Bạch, ký họa khó lắm á! Bạn em cứ nói em vẽ giống nhân vật hoạt hình.”

“Thật ra”, Bạch Thanh Nghị hướng dẫn cho cô ấy, “Ký họa không khó đến thế đâu.” Rồi anh nhìn mẫu mà cô đưa ảnh, không cần đo mà tự ước lượng.

“Ví dụ, vẽ phần thân trên này, nó có bóng tối và ánh sáng. Vậy em hãy vẽ ánh sáng của nó đi. Ký họa là một cách ghi chép lại sự vật, nếu muốn nhanh thì cần lược bớt những thứ không cần thiết đi. Hoặc ví dụ là vẽ râu, em không cần phải quá chú ý về tổng thể của bộ râu. Cứ vẽ những nét rối, trông cũng khá giống bộ râu, mà còn tự nhiên hơn ấy chứ.”

Viên Linh Linh nhìn anh vẽ, miệng chữ o liên tục cảm thán. Cô hỏi: “Anh vẽ đẹp như vậy, sao không chọn hội họa mà lại chọn thiết kế?” Anh khựng tay. Tại sao ư?

“Lúc đầu mẹ tôi phản đối dữ dội chuyện tôi học ngành hội họa, sau đó thì tôi phải đổi ngành, nhưng mẹ tôi vẫn không muốn tôi học vẽ, phải nhờ dì tôi cùng họ hàng khuyên mãi mới được.”

Anh tiếp tục vẽ hoàn thiện bức tranh, rồi đưa lại sổ vẽ và bút cho cô. Viên Linh Linh nhìn bức ký họa đã hoàn thành, liền cảm ơn Bạch Thanh Nghị rối rít. Vừa đúng lúc tan học.

“A, đàn anh.” Viên Linh Linh nắm lấy tay áo anh, nói: “Em đặt 2 cốc cà phê, mời anh một cốc nhé?” Không để anh kịp trả lời, cô lại năn nỉ: “Xin anh đó đàn anh! Anh đã giúp em nhiều rồi mà em thấy ngại lắm! Anh nhận giúp em nhé?” Anh đành gật đầu đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play