*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: CaroaulieBeta: kimaanGiang Kỳ không phản đối nữa, bốn hoạt động hẹn hò được chốt nhanh chóng.
Giang Kỳ và Đường Trừng đi bè phiêu lưu, Mạc Thiếu Tôn đi cáp treo, Hi Bội Bội, Thịnh Dặc đi trên cầu kính, còn lại Triệu Sanh Sanh và Ngôn Nặc là hoạt động leo lên đỉnh núi.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, màn hình phát sóng trực tiếp của 《 Bước đến bên nhau 》 lập tức được chia ra làm bốn.
Độ hot của từng khung phát sóng cũng rất khác nhau.
Số lượng người xem bên phòng phát sóng trực tiếp của Giang Kỳ và Đường Trừng phải nói là nhất kỵ tuyệt trần*, trừ Âu Lê và Mạc Thiếu Tôn - hai người có nhân khí ít hơn một chút, phòng phát sóng của Triệu Sanh Sanh cùng Ngôn Nặc vắng vẻ đến mức hai chữ số lẻ cũng không có.
* Nhất kỵ tuyệt trần: Xuất xứ từ thành ngữ xưa "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai" (Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới). Thời nay câu này mang ý chỉ một số người ở phương diện nào có năng lực hơn hẳn người thường.—— Ái chà chà, cứ tưởng Đường Tiên Nhi sẽ cọ phải đất, phải không khí, ai ngờ lại cọ được nhiệt to như này. Chồng ơi chồng à, vì sao anh không nghĩ thoáng ra thế?
—— Tên của chồng e là sau này sẽ cột chặt với Đường Tiên Nhi rồi, không, không cần đâu!
—— Để tôi nói cho mà biết, Giang Kỳ ngay từ đầu đã sai lầm khi tham gia chương trình này rồi. Chẳng hiểu sao Trình Cao Dương lại nhận hợp đồng cho anh ấy? Với sự nổi tiếng của Giang Kỳ, việc anh ấy tới đây không khác nào túi máu đưa đến cửa.*
* Ý nói Giang Kỳ đến đây để mọi người cọ nhiệt, hút máu.—— Chồng tôi trước đây đi trên con đường cao rộng đến như nào, phim anh ấy đóng vai chính còn không có nổi tuyến tình cảm nào đó. Dám để anh ấy tham gia chương trình này, Trình Cao Dương đáng chết!
Bình luận chửi rủa công khai bên dưới bắt đầu chuyển từ Đường Trừng sang anh ta.
Trình Cao Dương: "..."
Tôi bị oan!
Anh ta đã cố gắng hết sức để can ngăn Giang Kỳ không tham gia chương trình này từ trước rồi, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không nghe đấy thôi!
Không thể thuyết phục, anh ta cố gắng khuyên nhủ Giang Kỳ biểu hiện thẳng nam một chút khi tham gia chương trình.
Kết quả...
Giang Kỳ vừa quay người đã cùng Đường Trừng ghép thành cặp đôi.
Anh ấy còn chủ động mời Đường Trừng ghép thành cặp mới đau.
Trình Cao Dương: "..."
Tôi mệt rồi, dẹp hết đi.
Anh ta chắc chắn ký ức hồi cấp 3 của mình không có vấn đề gì, Giang Kỳ và Đường Trừng năm đó đều trong sạch, không dính líu gì đến nhau...
Từ từ, hình như cũng không có trong sạch cho lắm!
Trình Cao Dương nhớ ra một chuyện nhỏ trong quá khứ, ánh mắt ngưng trọng, lập tức mở nhóm WeChat năm người.
Trong nhóm đều là các người anh em chơi thân cùng anh và Giang Kỳ hồi cao trung, sau khi Giang Kỳ công thành danh toại vẫn không cắt đứt liên lạc với nhau.
Chỉ là Giang Kỳ nghĩ bọn họ lắm mồm quá, đã sớm tắt thông báo nhóm từ 800 năm trước rồi.
Sau một hồi suy nghĩ, Trình Cao Dương gửi một tin nhắn.
【Trình Cao Dương:
@mọi người có ở đây không? Online trò chuyện trả 5 tệ.】
【Trương Thừa: Yo, lão Dương, người bận rộn như cậu lại có thời gian rảnh cùng chúng tôi nói chuyện phiếm à? Không cần trợ giúp đại minh tinh Giang xử lý công việc sao?】
【Trình Cao Dương: Bớt lảm nhảm đi. Tôi có chuyện nghiêm túc muốn hỏi các cậu...】
Lục Vọng Phong: Chuyện gì vậy?】
【Trình Cao Dương: Cậu còn nhớ những gì đã xảy ra ở cấp ba không? Giang Kỳ chuyển đến từ học kì hai, vào năm thứ hai còn truyền ra tin đồn với Đường Trừng, các cậu có ấn tượng gì không?】
【La Duệ: Sao mà quên được? Lúc ấy xảy ra náo loạn không nhỏ, mẹ của Đường Trừng còn tới trường, sốc hơn chính là, sau khi nghe thầy giáo nói xong giơ tay tát Đường Trừng một cái, tôi còn nhớ rất rõ!】
【Lục Vọng Phong: Nhắc đến đây tôi liền nhớ lại. Lúc ấy tôi còn thấy áy náy, vì chuyện này xảy ra là do miệng chúng ta truyền đi, Giang Kỳ lúc đó đã rất tức giận. Sau đó, để xoa dịu Đường Trừng, cậu ta đã trực tiếp đứng ra thừa nhận rằng mình yêu thầm cô gái nhỏ, đối phương một chút cũng không có tình cảm với mình. Cậu ta còn phải viết bản kiểm điểm 2000 chữ dán ở bảng thông báo, lúc ấy chuyện này mới được cho qua.】
【Trương thừa: Đúng vậy, nhưng ai có đầu óc đều biết rằng Giang Kỳ chỉ giúp cô ấy giải vây thôi, dù sao tình cảnh của Đường Trừng cũng thật thảm mà. Sau khi Đường Trừng vào lớp chọn thì họ không còn liên hệ gì với nhau nữa, mọi chuyện cũng từ đó mà lắng xuống.】
【La Duệ: Nói đến đây, còn có một điều mà tôi cảm thấy rất thú vị, Giang Kỳ cũng quá quan tâm người ta rồi. Vì để cho mẹ Đường Trừng tin rằng cậu ấy yêu thầm Đường Trừng, một người chưa từng qua điểm trung bình môn ngữ văn như cậu ta lại viết thư tình cho cô ấy, dài hẳn bốn năm trang, còn gấp thành hình trái tim nữa chứ, đúng là dụng tâm lương khổ.】
【Trình Cao Dương:???】
【Trương thừa:???】
【Lục Vọng Phong:???】
【Trình Cao Dương: Chuyện thư tình có từ khi nào thế? Tại sao tôi hoàn toàn không biết???】
La Duệ: Khi mẹ Đường Trừng làm ầm ĩ ở trong văn phòng, trùng hợp lúc ấy tôi trốn học, lúc đi ngang qua tình cờ nghe được. Lúc đó tôi còn thấy thằng nhóc nãy cũng quá có tâm rồi, diễn tròn vai thật sự.】
【Trình Cao Dương:...】
【Trương thừa:...】
【Lục Vọng Phong:...】
Ối dồi ôi!
Trình Cao Dương không chịu nổi nữa mà đưa tay che mặt, cảm thấy bản thân vừa bị đả kích đến trọng thương.
Tại sao, tại sao bên cạnh anh toàn người "thông minh" thế này!
【Trình Cao Dương: La Duệ...】
【La Duệ: Sao vậy?】
【Trình Cao Dương: Nếu một ngày nào đó cậu chết, thì nhất định là do đần mà chết!】
【La Duệ:...】
Trình Cao Dương hít sâu, vừa định ném điện thoại sang một bên thì bỗng có tin nhắn hiện ra.
【Lục Vọng Phong: Lão Dương, chuyện gì vậy? Giang Kỳ cậu ấy... lẽ nào thật sự thích Đường Trừng từ cấp ba?】
【Trình Cao Dương: Sao mà biết được? Tôi sắp hói đầu vì vấn đề này rồi...】
【Lục Vọng Phong: Tôi nhớ rằng hình như Giang Kỳ đang tham gia chương trình tình yêu gì đó với Đường Trừng. Cậu có nghĩ cậu ta tham gia vì cô ấy không?】
【Trình Cao Dương: Cậu đoán xem. [mỉm cười] [mỉm cười]】
【Lục Vọng Phong: Không ngờ thằng nhóc Giang Kỳ này vậy mà lại si tình đến thế, nhưng cũng chẳng có gì đáng trách cả, ai bảo Đường Trừng lớn lên xinh đẹp vậy chứ, hồi cao trung ông đây không nhìn ra, vậy mà bây giờ lại đẹp đến thế!】
【Trình Cao Dương: Chuyện không có gì nghiêm trọng cả, mấy cậu đừng lan truyền đi đâu hết, chờ đến khi Giang Kỳ về tôi sẽ nói bóng gió để hỏi thăm xem sao.】
【Lục Vọng Phong: [OK] [OK] Nhưng hình như không phải vậy đâu, sau khi Đường Trừng chuyển sang lớp chọn, hai người gần như chẳng bao giờ gặp nhau, sau khi kết thúc cấp ba thì Giang Kỳ ra nước ngoài, Đường Trừng về Bắc Xuyên, hai người đó như hai đường thẳng song song, có quan hệ gì với nhau đâu!】
Không chỉ mỗi Lục Vọng Phong, Trình Cao Dương cũng có cùng thắc mắc.
Giang Kỳ và Đường Trừng, nhìn thế nào cũng thấy không giống như từng có quan hệ với nhau, cùng lắm là Giang Kỳ thích Đường Trừng một khoảng thời gian khi còn học cấp ba mà thôi.
Chắc là như vậy?
Trình Cao Dương không chắc chắn lắm.
Mắt thấy chương trình 《 Bước đến bên nhau 》 đang phát sóng trực tiếp, tám vị khách mời sẽ đến địa điểm hẹn hò của mình theo cặp, Trình Cao Dương lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu và bắt đầu tập trung vào xem phát sóng trực tiếp.
- --
Bốn địa điểm hẹn hò đều nằm ở lưng chừng núi, nếu đi bộ thì hơi mất thời gian. Vì vậy, tổ tiết mục đã vung tay thuê một chiếc xe buýt, chuẩn bị đưa tám người đến bãi đậu xe ở giữa sườn núi.
12:30 chiều, Giang Kỳ, Đường Trừng và những người khác bước lên xe buýt đỗ trước căn nhà.
Để quảng cáo cho nhà tài trợ, mỗi nhóm khách mời sẽ được ê-kíp chương trình gửi một chiếc Polaroid để chụp lại cảnh đẹp xung quanh.
Lên xe, hai người cùng một cặp nhìn chung đều ngồi với nhau.
Vì Đường Trừng và Giang Kỳ lên xe đầu tiên, nên họ ngồi ở hàng cuối cùng bên phải.
Vừa ngồi xuống, Đường Trừng liền chú ý tới Giang Kỳ đang cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang lo lắng điều gì.
Từ góc nhìn của cô, sườn mặt của người đàn ông hiện rõ đường cong ưu việt, hàng mi mảnh dài hơi rũ xuống, khóe môi hơi nhếch lên, phía trên tai có một nốt ruồi xanh, một vẻ đẹp toàn mĩ.
Nhìn thấy anh như vậy, Đường Trừng hơi cong môi, bỗng nhiên mở miệng gọi, "Giang lão sư!"
Giang Kỳ nghe thấy thì quay đầu lại.
Tách ——
Đường Trừng ấn nút chụp, cô dùng Polaroid để chụp lại bộ dáng anh giờ phút này.
Giang Kỳ: "..."
"Làm gì vậy?"
"Em chụp ảnh, Giang lão sư không nhìn ra sao?"
Đường Trừng nhẹ nhàng vẩy vẩy tấm ảnh mới ra lò để hình ảnh hiện ra nhanh hơn.
Giang Kỳ nghẹn họng, "Tôi nhớ rõ, đạo diễn yêu cầu chúng ta dùng cái này để chụp lại cảnh đẹp xung quanh..."
"Đúng rồi, em vừa mới nhìn thấy góc nghiêng của Giang lão sư, thấy rất đẹp, vì vậy em chụp lại bằng Polaroid."
Lời nói của Đường Trừng nghe có vẻ rất chân thành.
Giang Kỳ: "..."
Giang Kỳ còn muốn nói tiếp, lúc này tấm ảnh đã hiện ra.
Đường Trừng vui mừng cầm tấm ảnh khoe với Giang Kỳ, "Nhanh quá, Giang lão sư, chiếc Polaroid dùng tốt thật đấy, ảnh vừa mới chụp mà đã có rồi."
Nghe vậy, Giang Kỳ cúi đầu nhìn nhìn bức ảnh trong tay Đường Trừng, hình ảnh hiện ra chính xác là bộ dáng ngoái đầu nhìn lại của anh.
Chỉ là không biết do chụp vội hay là gì, anh trong ảnh lại hiện ra hai mắt một to một nhỏ, ánh mắt còn hơi đờ đẫn, nhìn không đẹp trai chút nào!
Anh nheo nheo mắt, sau đó duỗi tay định giật tấm ảnh, ai ngờ mình nhanh vậy rồi, Đường Trừng còn nhanh hơn. Cô nhanh chóng rụt tay về, giống như đã sớm đề phòng anh từ trước.
"Giang lão sư, không chơi dùng sức mạnh! Chúng ta đang trò chuyện vui vẻ, sao tự dưng lại duỗi tay đoạt lại thế?" Đường Trừng lên án.
"Cái này không đẹp, tịch thu."
"Tại sao không đẹp, đẹp mà, thẩm mỹ của anh bị sao vậy?"
"Tôi nói không đẹp chính là không đẹp, đưa cho tôi."
"Không!"
Đường Trừng vội vàng giơ tay, không muốn đưa ảnh chụp cho đối phương.
"Nghe lời, đưa cho tôi."
"Không được!"
"Đường Trừng..."
"A!"
Mọi người vốn đã hóng hớt từ lâu, vừa nghe thấy tiếng kêu liền nhất trí quay đầu lại thì thấy ——
Đường Trừng ngã người về phía hàng ghế bên cạnh, trong tay còn giơ ảnh chụp của Giang Kỳ.
Mà Giang Kỳ thì một tay đỡ lưng ghế, tay kia nắm chặt vai cô để ngăn không để cô trượt xuống.
Mọi người ở trong xe: "..."
Bình luận vừa mới vào đã cãi cọ ầm ĩ: "..."
Sau mấy giây trầm mặc, Triệu Sanh Sanh sâu kín hỏi, "Cái này, có cần chúng tôi tránh đi một lúc không?"
Giang Kỳ, Đường Trừng: "..."
Những người còn lại: "..."
Bình luận: "..."
Hai người nhanh chóng ngồi về vị trí ban đầu, Giang Kỳ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Đường Trừng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trên tay cầm tấm ảnh của Giang Kỳ.
"Này, này, không phải tôi nói, các đồng chí có thể chú ý một chút không, hai người chẳng kiêng nể gì cả, làm cho chúng tôi thấy có chút dư thừa đó."
Mạc Thiếu Tôn một tay chống vào lưng ghế, vẻ mặt hóng hớt xem náo nhiệt, không chút do dự đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe vậy, Giang Kỳ ngẩng đầu, lập tức liếc mắt nhìn anh ta.
Ánh mắt buốt giá quét tới, Mạc Thiếu Tôn lập tức nhớ lại nỗi sợ hãi mà Giang đỉnh lưu tặng anh ta mấy ngày nay.
Anh ta ho nhẹ một tiếng, sau đó duỗi tay làm động tác khóa mõm.
Không thể trêu vào thì mình trốn, tôi không nói nữa là được chứ gì!
Có gì đặc biệt hơn người chứ, hứ!
Ở đầu bên kia, đôi mắt Thịnh Dặc hơi rũ xuống, khóe môi khẽ cong.
Thấy anh ta như vậy, Hi Bội Bội tức giận quay đầu nhìn Đường Trừng, nếu như không phải đánh không lại cô...
Âu Lê chớp chớp mắt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
CMN cô ta thế mà lại không so được với loại tuyến 18 này, mất mặt quá.
Trong xe nhất thời rơi vào yên lặng, không ai đùa giỡn nữa, chỉ có mấy người đạo diễn Tuân lén lút trao đổi ánh mắt với nhau.
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp của Giang Kỳ - Đường Trừng đột nhiên trở nên ồn ào.
—— Cô ấy biết rõ, cô ấy biết rõ, cô ấy biết rõ, CMN, cô ấy biết rõ!
—— Đây là hiện trường ngược cẩu à? Mấy người còn chưa đến địa điểm hẹn hò đâu, sao lại thế này vậy hả các anh chị em!
—— Ọe ọe ọe, cái thứ trà xanh Đường Tiên Nhi này, thật biết cách tán tỉnh, toàn thân đều đầy mánh khóe, thảo nào ngay cả Giang Kỳ chồng tôi cũng không chống đỡ được!
—— Giang Kỳ thực sự sẽ không bị câu đi đúng không? Mấy người có thấy anh ấy bây giờ khi tham gia chương trình hoàn toàn khác xa với trước đó không!
—— Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.jpg
—— Nếu bọn họ ở bên nhau, tôi sẽ... Tôi sẽ huhuhuhu!
—— Không cần đâu huhu, Đường Tiên Nhi, cô muốn làm gì thì nhắm vào tôi này, tha cho chồng tôi đi!
—— Lầu trên làm tôi cười chết, có phải muốn kế thừa con kiến hoa bái* không!
* Đây là một từ phổ biến trên mạng, cách diễn đạt đầy đủ của từ này là "Bạn muốn cười tôi đến chết để bạn có thể kế thừa Ant Huabei của lão tử à." Ant Huabei là một loại sản phẩm thẻ tín dụng ảo tạo điều kiện thanh toán tín dụng, câu nói mô tả một cái gì đó đặc biệt và hài hước, ý chỉ tự nhìn lại tình hình tài chính của mình đi. Nếu ai biết rõ hơn thì cmt bên dưới nhé, cảm ơn mọi người nhiều!......
Giữa bầu không khí sôi nổi hỗn loạn, xe buýt đã đến trạm dừng chân.
Tiếp theo, bốn nhóm khách mời cần tách ra để hoạt động.
Đi xuống một con đường đá, Đường Trừng và Giang Kỳ rất nhanh đã tìm thấy điểm tập trung. Một nhóm người đang tụ tập ở đó vào lúc này, họ hẳn là những du khách đến thăm núi Võ Công. Nhìn từ xa, họ đều rất trẻ trung, mặc quần áo đồng phục, có vẻ là sinh viên đại học cùng nhau ra ngoài chơi.
Giang Kỳ lúc đầu chưa tới gần thì còn ổn, vừa tới gần, nhóm sinh viên đang tíu tít nói chuyện kia nhìn thấy anh thì biểu tình dại ra.
Sau một lúc im lặng, những tiếng la hét vang lên hết lượt này đến lượt khác.
"Giang Kỳ, là Giang Kỳ a, a a a, mẹ ơi, con nhìn thấy Giang Kỳ ngoài đời thật này!"
"Giang Kỳ, em là fan của anh, em thích anh từ khi anh quay bộ phim đầu tay 《 Thiếu niên A Phi 》 đó aaaa!"
"Giang Kỳ..."
"Giang Kỳ..."
Đám đông ập đến, Đường Trừng ngay lập tức bị đẩy ra khỏi Giang Kỳ.
Giang Kỳ ở bên kia vội quay đầu nhìn về phía Đường Trừng, thấy đối phương chỉ đang đứng dưới mái hiên nghỉ ngơi. Cô cười tủm tỉm nhìn anh, lòng Giang Kỳ vừa treo lên lúc này mới hạ xuống.
Các fan nhiệt tình quá mức, mấy người đạo diễn Tuân không lường trước được việc này, vất vả lắm mới chờ được Giang Kỳ ký tên cho những sinh viên đại học này xong, cuối cùng Giang Kỳ mới có thể trở về bên cạnh Đường Trừng với sự giúp đỡ của các nhân viên.
"Nổi tiếng quá nha, Giang lão sư."
Đường Trừng trêu chọc.
Nghe vậy, Giang Kỳ hơi sững sờ, sau đó khẽ bật cười.
—— Huhuhu, tôi cũng muốn được anh trai ký tên, theo anh ấy từ lâu, tôi rất ghen tị với những người hâm mộ tình cờ gặp được anh ấy. Có ai biết chương trình 《 Bước đến bên nhau 》 tiếp theo sẽ dừng chân ở đâu không? Tôi muốn tình cờ gặp anh ấy!
—— +1 với lầu trên.
—— Có mỗi tôi thấy thôi à? Lúc Đường Trừng bị đẩy ra, Giang Kỳ lập tức nhìn về phía cô, thấy cô yên ổn đứng ở một bên, anh ấy mới bắt đầu ký tên cho các fan, Tề Chanh CP real quá!
—— Lầu trên im mồm đi!
Dù có là quay chụp cho chương trình, trò chơi này vẫn yêu cầu xếp hàng, sinh viên đại học và khách du lịch cũng không nhiều, khoảng 20 đến 30 người.
Đường Trừng và Giang Kỳ xếp ở cuối hàng, đợi khoảng nửa tiếng thì đến lượt họ.
Theo giới thiệu của các nhân viên, sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi để hoàn thành toàn bộ quá trình chèo thuyền vượt thác*, cộng với một cuộc thủy chiến.
* Mình nghĩ là trò này:Nghe đến đây, Giang Kỳ khẽ nhíu mày, anh quay đầu nhìn quần áo trên người Đường Trừng, quần bò và áo sơ mi trắng.
Sau một hồi im lặng, Giang Kỳ cởi chiếc áo khoác đen đang mặc trên người rồi đưa cho Đường Trừng.
Đường Trừng:?
"Em mặc vào đi. Lát nữa sẽ có trận thủy chiến, quần áo của em..."
Nghe vậy, Đường Trừng cúi đầu nhìn, áo sơ mi trắng nếu dính nước...
Cô ngẩng đầu, vươn tay muốn cầm lấy áo khoác của Giang Kỳ, cô còn chưa kịp cảm ơn, một người phụ nữ nhìn chừng bốn mươi năm mươi tuổi đang bán túi chống thấm nước liền cười nói: "Em gái à, bạn trai em cũng tinh tế thật đấy!"
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ: "..."
Làn đạn: "..."
—— Chết tiệt, người này giết người không dao!
—— Đường Tiên Nhi không phải bạn gái của Giang Kỳ, đó là tôi mà!!!
"Chị gái, chị nhầm rồi, chúng em đang quay gameshow, anh ấy không phải bạn trai của em, chỉ là cộng sự của em thôi."
Đường Trừng vừa gọi hai tiếng chị gái, chủ quầy hàng vỡ òa trong niềm vui sướng.
"Thật sao? Nhưng mà chị thấy hai người có tướng phu thê với nhau nên cứ tưởng là bạn trai bạn gái. Cô gái trẻ à, nếu gặp được người đàn ông tốt thì hãy nhanh chóng bắt lấy, đừng vô tình bỏ lỡ kẻo sau này hối hận không kịp."
Chủ quầy hàng khuyên nhủ.
"Vâng, cảm ơn chị gái đã quan tâm!"
Đường Trừng cười tủm tỉm gật đầu.
Giang Kỳ ở bên cạnh nghe được ba chữ "tướng phu thê", ánh mắt khẽ động, khóe miệng hơi cong lên.
Đường Trừng khoác áo của Giang Kỳ vào người, cả hai bắt đầu mặc các thiết bị hỗ trợ chèo thuyền như mũ bảo hiểm thể thao dưới nước, áo phao, ủng, thậm chí họ còn được nhân viên đưa cho chậu nước để chuẩn bị cho trận thủy chiến.
Nhìn thấy Đường Trừng "chắc nịch" trong chiếc áo phao cứu sinh, trong lòng Giang Kỳ chợt ngứa ngáy, trực tiếp gọi cô.
Đường Trừng đang cúi đầu chỉnh lại áo phao, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên.
Thấy Giang Kỳ đang cầm Polaroid chĩa về phía mình, cô lập tức giơ tay chữ V về phía máy ảnh.
Tách ——
Cô chạy lên, chờ đến khi ảnh chụp lên hình thì trêu chọc Giang Kỳ, "Thế nào? Em hào phóng hơn anh phải không nào? Tất nhiên, lý do chính là em đẹp tự nhiên, em không sợ bất kỳ góc chết nào!"
Giang Kỳ: "..."
"Ai nha, ra rồi, ra rồi, ảnh chụp đẹp lắm, Giang lão sư, kỹ thuật chụp ảnh của anh rất tuyệt!"
Đường Trừng cười khen.
Nghe vậy, khóe miệng Giang Kỳ hơi nhếch lên.
Ngay sau đó, anh hình như nhớ ra cái gì, tiến lên giúp Đường Trừng kiểm tra xem áo phao cô mặc đã đúng cách chưa.
"Khuy áo cài đúng rồi phải không? Giang lão sư, anh cũng để em kiểm tra cho anh đi, ừm, rất ổn, nút cài nào cũng rất chặt!"
Đường Trừng giơ ngón tay cái.
Khóe miệng Giang Kỳ càng nhếch cao hơn.
—— Vì sao bầu không khí giữa hai người này tốt đẹp thế chứ, nếu không phải tôi biết người này là chồng tôi thì tôi còn tưởng họ thật sự là một cặp tình nhân trẻ đó!
—— So với ba đội còn lại, bầu không khí giữa hai người họ thực sự rất tự nhiên. Ai bảo chồng tôi không thể diễn cảnh tình cảm? Tôi thấy anh ấy sẽ diễn rất tốt!
—— Không có ý gì đâu, nhưng mà kinh nghiệm đu CP lâu năm cho tôi biết rằng hai người này là dành cho nhau!
Vì sự tương tác này, fan CP của Đường Trừng và Giang Kỳ đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Mà lúc này, hai người trên màn hình đã chuẩn bị lên thuyền.
Sau khi ngồi trên chiếc thuyền lắc lư một lúc, Giang Kỳ nghiêm túc nhìn Đường Trừng bên cạnh, mặc dù trông cô không quá sợ hãi, nhưng để đề phòng, anh vẫn dặn dò trước, "Lát nữa chơi thì cẩn thận, đừng để bị ngã. Dù ngã cũng đừng sợ, tôi đã hứa với em là sẽ bảo vệ em rồi!"
Nghe thấy Giang Kỳ nhắc nhở rồi thề thốt, Đường Trừng nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó dùng sức gật đầu.
"Vâng, Giang lão sư, em tin tưởng anh!"
Chiếc thuyền dần trôi đi, khoảng cách mười mét đầu tiên tương đối bằng phẳng, thuyền chỉ lặng lẽ trôi theo dòng nước.
Dòng chảy càng ngày càng dốc xuống, chẳng mấy chốc, mấy chiếc thuyền đang đi đã gặp phải dốc nước đầu tiên.
Thuyền trượt xuống nhanh chóng, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.
Cảm giác không trọng lượng đột ngột khiến Đường Trừng không kìm được mà hét lên.
Bọt nước bắn tung tóe rồi rơi xuống thuyền.
Trong lúc hỗn loạn, Đường Trừng cảm thấy tay mình được ai đó nắm lấy.
Đường Trừng nắm chặt hai tay, khóe miệng đồng thời giương cao.
Nếu như màn chèo thuyền vừa rồi khơi dậy sự phấn khích của mọi người, thì cuộc chiến dưới nước không biết từ đâu bắt đầu lại khiến mọi người hoàn toàn phát điên.
Những sinh viên đại học ở đây cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vừa mới ở trên bờ nói em là fan của Giang Kỳ, em thích anh từ lâu, bây giờ tới hoạt động thủy chiến thì liên tiếp dùng chậu hất nước vào thuyền của hai người họ.
Hảo fan, fans plastic bất quá cũng chỉ đến thế!
Trải qua trận thủy chiến, Đường Trừng toàn thân ướt sũng, ngay cả tóc cũng dính vào mặt, cô mệt mỏi không thôi, ngay cả thanh âm cũng có chút khàn khàn.
Giang Kỳ ở một bên cũng không khá hơn cô là mấy, anh ướt sũng khắp người, rất giống gà rơi vào nồi canh.
Nhìn thấy anh như vậy, Đường Trừng không chút lưu tình cười nhạo anh.
Thấy thế, Giang Kỳ duỗi tay vốc một nắm nước rồi vẩy lên mặt cô.
"Giang Kỳ!"
Đường Trừng tức giận kêu to.
Sau khi vượt qua đoạn thủy chiến, chiếc thuyền đi xuống một dốc nước mới, những tiếng la hét lại vang lên.
Ngồi trên thuyền suốt hai tiếng đồng hồ, Đường Trừng không còn sức lực, thế nên khi thuyền phía sau đâm sầm vào thuyền của hai người, cô không giữ được thăng bằng mà ngã xuống nước.
Giang Kỳ vừa mới lên bờ, đang muốn xoay người kéo Đường Trừng lên thì nghe thấy tiếng hô sau lưng, vừa quay đầu xem liền thấy cô bị dòng nước cuốn trôi đi vài mét.
"Đường Trừng!"
Người đàn ông làm gì còn rảnh để lo nghĩ thứ khác, anh trực tiếp nhảy xuống cứu cô.
Giang Kỳ bơi nhanh đến, gần như bơi trước cả nhân viên cứu hộ, sắc mặt anh tái nhợt vớt cô lên. Cho đến khi đứng vững, hai người mới nhận ra nước không hề sâu, chỉ cao tới đùi.
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng: "... Phụt."
Mặt Giang Kỳ đen thui.
Hai người nhanh chóng được nhân viên cứu hộ đưa vào bờ.
Đường Trừng không có vấn đề gì, chỉ uống phải hai ngụm nước, nhưng tình huống bên Giang Kỳ lại có chút phiền toái.
Khuôn mặt hoàn hảo không biết bị cành cây nào sượt qua, để lại một vết xước mờ trên đó.
Nhóm nhân viên công tác giúp anh khử trùng rồi dán băng cá nhân.
Sau khi hai người thay quần áo sạch sẽ chuẩn bị rời đi, có lẽ Giang Kỳ còn giận dỗi cô vì tiếng cười khi nãy, anh đứng dậy, chỉ nhìn lướt qua cô rồi đi về phía trước.
Ánh mắt của anh viết rõ mấy chữ: Tôi liều mạng xuống nước cứu em, em còn cười tôi, dỗi!
Thấy thế, mắt Đường Trừng hơi lóe lên, thừa dịp Giang Kỳ chưa đi xa, cô mở miệng gọi anh, "Giang Kỳ... Hắt xì!"
Nghe thấy giọng nói phía sau không ổn, Giang Kỳ vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy Đường Trừng sắc mặt nhợt nhạt ngồi nghỉ trên ghế tre, tay xoa xoa mắt cá chân bên phải.
Giang Kỳ phát hiện có điều không đúng, anh bước nhanh tới bên cạnh cô, "Em sao vậy?"
"Em không biết, có lẽ vừa rồi chân đụng phải thứ gì dưới nước, có chút đau."
"Làm sao mà lại đụng vào chân vậy? Đau lắm sao? Bác sĩ..."
"Bác sĩ mới vừa khám cho em, không có gì nghiêm trọng, khả năng cao là đụng vào gân cốt, sẽ đau khoảng hai ngày."
"Hiện tại có đi được không?"
"Chắc là được, Giang lão sư, anh đừng lo cho em, em tự làm được!"
Đường Trừng kiên định nhìn người trước mặt.
Giang Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô nửa ngày, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người ngồi xổm trước mặt Đường Trừng.
"Lên đi."
"Giang lão sư không phải muốn cõng em đi đấy chứ, em có thể tự đi được mà, chân em không đau đến mức vậy..."
"Tôi nói lại lần nữa, đi lên."
Giọng nói Giang Kỳ có chút rầu rĩ.
"Nhưng... thôi được."
Ý cười đắc thắng ẩn sâu dưới đáy mắt Đường Trừng, cô ngả người xuống lưng anh.
"Giang lão sư, em leo lên rồi."
"Ừ."
Giang Kỳ đáp lại, anh đứng thẳng dậy, cõng cô đi về phía trước.
Có lẽ vì anh mới tắm xong, trên người thoang thoảng toát ra hương chanh xen lẫn mùi gỗ chỉ mình anh có.
Tính từ lúc ngồi xe buýt, đến khi xếp hàng, chơi thuyền, tắm rửa thay quần áo, mới không để ý chút, bốn năm tiếng đã trôi qua.
Ánh hoàng hôn rơi trên gương mặt điềm tĩnh của người đàn ông, khiến mặt anh như được phủ thêm một lớp ánh sáng vàng. Đường Trừng tựa đầu vào vai anh, không khỏi nhớ lại hình ảnh người đàn ông không chút do dự chạy về phía cô khi cô sắp ngạt thở dưới nước.
Vào thời điểm đó, khuôn mặt Giang Kỳ hiện rõ hoảng loạn cùng sợ hãi.
Như thể anh thực sự quan tâm đến sự an toàn của cô.
Nghĩ đến nhất cử nhất động của anh trước đó, cùng với dáng vẻ lập tức thỏa hiệp khi cô nói chân đau.
Đường Trừng theo bản năng quay đầu nhìn ra phía sau, nhóm quay chụp đi sau họ mấy bước, phòng phát sóng trực tiếp cũng đã đóng lại.
Không biết có phải do bầu không khí quá tốt, hay vì cảm xúc lấn át lý trí lúc này, Đường Trừng chớp chớp mắt, đôi môi mềm mại ghé gần tai Giang Kỳ, hơi thở ấm áp phả vào vành tai.
Cô gái nhỏ mở miệng, thanh âm mềm mại lại dịu dàng, mang theo chút tò mò trẻ con.
"Giang Kỳ ơi..."
"Có phải anh thích em không?"
Cô hỏi.