Edited by Bà Còm in Wattpad
Lão thái quân rốt cuộc là người trải qua mưa gió, thật mau liền lấy lại bình tĩnh, đi xuống bậc thang đến trước người Thịnh Thiên Kiều nhíu mày hỏi: "Ngươi là Thịnh gia tiểu thư? Vậy tại sao lại chạy đến trên giường của hắn?"
Dùng quải trượng chỉ vào Lâu Hải Chính đang cũng vô cùng khiếp sợ khó có thể tin được, đây chính là chỗ Lão thái quân nhất thời không nghĩ ra -- nếu nói một cô nương động tình thì cũng phải coi trọng một tiểu tử trẻ tuổi, tỷ như Đại tôn tử cà lơ phất phơ đứng bên cạnh bà; nếu có người muốn đánh chủ ý lên người Đại tôn tử thì bà còn có thể nghĩ minh bạch, nhưng Tam tử của bà năm nay đã bốn mươi, chỉ có thể nói, cô nương này thật đúng là không kén chọn nam nhân.
Thịnh Thiên Kiều cúi đầu, thật sự xấu hổ không còn mặt mũi, nhẹ nhàng lắc đầu lí nhí: "Tiểu, tiểu nữ không biết."
Lão thái quân thấy nàng ta là một tiểu thư yếu ớt, lại nhìn nhi tử bên cạnh, một quải trượng đánh vào lưng hắn mắng: "Vậy ngươi nói! Sao lại thế này?"
Lâu Hải Chính cong lưng cố chịu, cũng có chút ủy khuất phân trần: "Nhi tử đâu biết được. Tối hôm qua cùng bằng hữu uống một chút rượu, trở về thì nàng ta đã nằm trên giường, nhi tử tưởng là một thiếp thị nào đó liền . . . Ai nha, nhi tử nào biết đâu là nàng ta chứ!"
Lão thái quân cũng đoán ra chuyện này tuyệt đối có mờ ám, còn chưa nói ra thì trong đình vang lên giọng của Lâu Khánh Vân: "Tam thúc thật đúng là 'được tiện nghi mà còn khoe mẽ', một cô nương xinh đẹp như vậy, tươi mát nõn nà, các di nương của Tam thúc trẻ nhất cũng đã ba mươi, làm sao có thể giống được với nàng ta? Đừng đùa!"
Lâu Hải Chính hận không thể nhào lên cắn chết tiểu tử thúi 'e sợ thiên hạ không loạn' kia, nhưng lúc này cũng chỉ có thể "ngậm bồ hòn" không dám nói nữa.
Lão thái quân thở dài thật mạnh, lại hỏi Thịnh Thiên Kiều: "Cô nương, vậy ai mang ngươi vào phủ chắc ngươi phải biết chứ?" Quốc Công phủ đề phòng nghiêm ngặt, nếu không phải có người mang vào, cho dù nàng ta là thiên kim của Thượng Thư phủ cũng không có khả năng tiến vào.
Thịnh Thiên Kiều lén liếc mắt nhìn Dư thị, cuối cùng vẫn không dám khai ra, bất quá một cái liếc mắt này liền đủ nói cho Lão thái quân đáp án. Lão thái quân quay đầu lại nhìn thoáng qua Dư thị, chỉ vào Dư thị hỏi Thịnh Thiên Kiều: "Là nàng ta mang ngươi tiến vào? Cũng là nàng ta đưa ngươi lên giường Tam lão gia?" Lão thái quân đứng thẳng thân hình, liếc mắt nhìn Dư thị một cái, nếu đây là sự thật, vậy tức phụ này cũng không quá thông minh -- đem một khuê nữ xinh đẹp như vậy dâng cho trượng phu của mình, thật sự có ý muốn thêm ngột ngạt không phải sao?
Thịnh Thiên Kiều lại trộm liếc mắt nhìn Lâu Khánh Vân, thấy hắn dựa vào trụ đình cong môi nhìn nàng, bộ dáng tuấn mỹ như trích tiên trong bức họa, trong lòng thầm hối hận một trận, nếu nàng thành công hiến thân cho vị này, hiện giờ chỉ sợ đang thương lượng định chuyện hôn nhân, đâu phải xấu hổ mất mặt quỳ gối nơi này?
Trong lòng lại hận Dư thị nhiều thêm một tầng, nghĩ tới lúc nãy bà ta há miệng mắng mình là hồ mị tử, Thịnh Thiên Kiều cũng không muốn để bà ta thoát tội, quyết định đem chuyện này nói thẳng ra, dù sao nếu nàng không nói, bằng năng lực của Quốc Công phủ còn sợ tra không ra hay sao? Thật ra trong thâm tâm nàng cũng còn chút hy vọng, nếu là, nếu là đem sự tình nói rõ ràng, cho dù là làm thiếp, cũng không biết Thế tử còn muốn nàng hay không . . .
"Tiểu nữ được Tam phu nhân mang vào phủ, hôm qua còn gặp Công chúa. Tam phu nhân nói với tiểu nữ, buổi tối hãy lén chui vào trong phòng Thế tử hầu hạ. Nhưng tiểu nữ không gặp Thế tử, ngược lại không hiểu sao lại đổi thành Tam lão gia. Lão thái quân, tiểu nữ một lòng say mê Thế tử, đâu thể nào đi câu dẫn Tam lão gia, là Tam phu nhân hãm hại tiểu nữ . . ."
Thịnh Thiên Kiều khóc một cách 'thiên kiều bá mị', thân thể nhu nhược như không có xương, thỉnh thoảng còn dùng tia mắt ái muội nhìn Lâu Khánh Vân, rõ ràng muốn cho mọi người biết 'ta là bởi vì chàng mới tiến phủ, hiện giờ xảy ra vấn đề, chàng thế nào cũng phải chiếu cố ta'.
Lâu Khánh Vân bật cười, cô nương này tâm tư thật đúng là lớn.
Lão thái quân nghe đến đó cũng có thể minh bạch đại khái, xoay người nhìn thoáng qua Đại tôn tử đang cùng cô nương kia "mắt đi mày lại", nghĩ chuyện này thật giống như có bàn tay tôn tử nhúng vào. Bất quá hắn cũng quá không phúc hậu, chính mình không cần thì thôi, vậy mà còn đưa đến chỗ khác hại người! Tuy nhiên, nếu những gì cô nương này nói ra là sự thật, vậy Dư thị mới chính là đầu sỏ gây tội.
Lão thái quân hừ lạnh một tiếng, được ma ma dìu đi lên đình hóng gió, đến bên cạnh Lâu Khánh Vân ngầm dùng chân đá hắn một cái, làm hắn thu hồi biểu tình 'bỏ đá xuống giếng' kia. Lâu Khánh Vân bị đá trúng ngón út, khoa trương ôm đùi Lão thái quân đưa về ghế ngồi. Lão thái quân chỉ vào Dư thị, kêu ma ma áp giải Dư thị đến trước mặt. Thịnh Thiên Kiều hận Dư thị cực kỳ, liền nhào tới cào cấu Dư thị vài cái, giận dữ hét lên: "Đều là ngươi làm hại, đều là ngươi làm hại!"
Chỉ cào vài cái mà trên mặt Dư thị liền thêm vài vết máu, cũng không dám phản kháng, cứ như vậy quỳ gối dưới đình run bần bật. Lão thái quân Khấu thị lạnh giọng hỏi: "Nàng ta nói có phải sự thật hay không?"
Dư thị biết có phản kháng cũng không được gì, nếu Lâu Khánh Vân đã chơi trò úm ba la này thì chứng tỏ hết thảy đều nằm trong vòng khống chế của hắn, mình có cãi lại bao nhiêu cũng phí công mà thôi. Vì thế Dư thị chỉ là nhỏ giọng xác nhận việc này: "Lão thái quân, tức nhi cũng chỉ là phân ưu cùng Công chúa. Hàng năm Công chúa đều lo lắng cho hôn sự của Thế tử, nói Thế tử đã hai mươi mấy mà không có bất kỳ người nào bên cạnh. Tức nhi nhất thời suy nghĩ ngu đần nên làm ra chuyện hồ đồ này. Nhưng tức nhi tuyệt đối không có ý định hại người, trước đó cũng đã hỏi qua Thịnh gia, Thịnh gia cũng đồng ý đưa nữ nhi đi vào. Cô nương này cũng tự mình nguyện ý hiến thân, tức nhi không hề ép bức nàng ta."
Thịnh Thiên Kiều nghe Dư thị nói như vậy, tức khắc nổi giận: "Đúng là ngươi lừa ta mà! Rõ ràng người ngươi nói chính là Thế tử, nhưng cuối cùng lại biến thành Tam lão gia. Chuyện với Tam lão gia cũng không phải là ta tự nguyện chứ?"
Hiện tại Dư thị đâu còn quản được nàng ta, lạnh giọng mắng: "Đây là số mệnh của ngươi, trách ai hả? Ta đã đưa ngươi tới tận phòng của Thế tử, nhưng làm sao ta biết ngươi lại ở trên giường của Tam lão gia? Ngươi đừng trách ta, hãy tự động não mà ngẫm lại, chuyện này là do ai làm? Ta có bệnh hay sao mà đem ngươi đưa tới trên giường trượng phu của mình? Thật là đồ óc heo, ngươi bị vậy cũng xứng đáng!"
Thịnh Thiên Kiều nghe Dư thị nói một cách không lưu tình như vậy, rốt cuộc ở một bên che mặt khóc lớn, khóc đến nỗi khiến người nghe thấy phiền. Lão thái quân liếc nhìn Lâu Khánh Vân đứng một bên xem diễn, ho khan một tiếng hỏi: "Chuyện này, ngươi thấy thế nào?"
Lâu Khánh Vân nhướng mày cười: "Đâu có quan hệ gì đến tôn nhi chứ? Bảo tôn nhi phải nói làm sao bây giờ?"
Khấu thị quả thực muốn dùng quải trượng gõ lên đầu tiểu tử này, thật là "đất bằng lại muốn đắp thêm ba tầng", cho dù hắn chướng mắt tiểu thư người ta, cũng không đến mức hại người ta như vậy chứ. Hiện tại tốt rồi, thân mình không còn trong sạch, tuy nói là tức phụ của lão Tam gây họa, nhưng Dư thị vẫn là Tam phu nhân của Quốc Công phủ, xảy ra chuyện còn không phải liên lụy đến Quốc Công phủ hay sao, cái tên tiểu hỗn đản này!
Thở dài, Lão thái quân lấy lại khí phách thời trẻ, lạnh nhạt tuyên bố: "Đừng khóc, làm ra loại chuyện hạ nhục gia môn như vậy, ngươi còn có mặt mũi ở đó mà khóc sao? Người tới, giải cô nương này nhốt vào phòng chất củi, kêu Thịnh gia phái người lại đây tìm ta! Dư thị cả gan làm loạn, xử theo gia pháp, đánh hai mươi đại bản, cạo đầu nhập từ đường! Lão Tam hồ đồ, không tu dưỡng đạo đức cá nhân, phạt ngươi đi đến trước bài vị tổ tiên úp mặt vào tường sám hối. Còn lại những kẻ tiếp tay với Dư thị, tất cả đều đuổi ra phủ bán đi!"
Lâu Khánh Vân nghe xong phán quyết, cười hì hì đi tới trước người Lão thái quân nịnh nọt: "Lão thái quân anh minh!"
Lão thái quân tức giận đến mức quả thực muốn dùng gậy đánh hắn, hắn còn dám tiến lên đây để bị ghét bỏ nữa chứ! Lão thái quân hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái rồi đem các ma ma hầu hạ nổi giận đùng đùng rời khỏi Tam phòng hướng Đại phòng chủ viện đi đến.
Bây giờ bà phải đến Đại phòng hảo hảo cáo trạng tiểu tử này mới được, vô duyên vô cớ chỉnh ra nhiều chuyện như vậy, thật là ngại cuộc sống quá thanh nhàn hay sao đó?!
*Đăng tại Wattpad*
Lão thái quân tự mình ra lệnh, Dư thị cho dù có khóc la xin tha cũng không thể làm Lão thái quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Cho dù Tam lão gia có tâm cứu Dư thị cũng không có biện pháp, phán quyết này nhất định phải chấp hành rồi, đành phải lén đi tìm người hành hình, kêu bọn họ hãy xuống tay nhẹ một chút.
Tuy nói lần này Dư thị đúng là đã làm sai, nhưng dù gì Tam lão gia cũng còn tình nghĩa phu thê, nghĩ đến từ thời thiếu nữ Dư thị đã gả cho mình, nhiều năm như vậy cảm tình cũng không phải chỉ vì một sự kiện là có thể phủi sạch, huống chi, trong chuyện này Dư thị cũng là người bị hại, thê tử của mình chỉ là không đủ thông minh, dùng sai biện pháp, cho nên Tam lão gia tuy rằng cũng hận Dư thị, nhưng vẫn không nghĩ muốn bỏ mặc thê tử, đến lúc này vẫn còn muốn bảo vệ bà ta.
Bất quá, bản tử có thể đánh nhẹ một chút, nhưng quy y nhập từ đường thì không thể nào cho qua, từ xưa đến nay lời nói của Lão thái quân vẫn là 'Nhất ngôn cửu đỉnh', nếu đã đưa ra xử trí như vậy thì không dung thứ người khác không theo. Tam lão gia cũng chỉ có thể an ủi Dư thị, kêu thê tử cứ cố gắng chờ đợi ở miếu, tranh thủ về sau tìm một cơ hội xin tha.
Dư thị vào từ đường thật ra lại được thanh tịnh, chỉ là Lâu gia thì không thanh tịnh chút nào. Đầu tiên là Thịnh gia tới cửa đòi người, sau khi biết tiểu thư nhà mình bị Tam lão gia phá thân, Thịnh lão gia và Thịnh phu nhân đều ngồi yên không được, song song đi tới Lâu gia chất vấn đây là xảy ra chuyện gì. Lâu gia cường ngạnh, một mực chắc chắn Thịnh gia nữ nhi không giữ phụ đạo, Thịnh gia nếu còn một chút liêm sỉ thì hãy mang cô nương về tự xử trí, nếu còn muốn dây dưa thì Lâu gia cũng không cam chịu bỏ qua.
Thịnh gia tự biết đuối lý, cũng không dám đem sự tình nháo đến mức thiên hạ đều biết, nhưng muốn bắt bọn họ phải nuốt xuống cơn giận này cũng không được. Đem Thịnh Thiên Kiều hồi phủ xong, ngày hôm sau Thịnh phu nhân liền tới cửa lần thứ hai muốn thảo luận, biết Lão thái quân khó chơi, bà ta liền tới quấy rầy Trưởng công chúa. Hiểu được Trưởng công chúa tốt tính nên Thịnh phu nhân nói chuyện cũng không khách khí: "Kiều nhi nhà ta băng thanh ngọc khiết, chẳng qua là hồ đồ phạm phải si tâm say mê Thế tử, nhưng nàng có làm gì sai đâu? Tam phu nhân nói rất hay là mang nàng tiến vào hầu hạ Thế tử, nhưng đến cuối cùng Lâu gia các người đối xử với nàng ra sao? Hiện giờ ta cũng không cầu Kiều nhi có thể làm chính thê của Thế tử, hãy cho nàng một danh phận thiếp thị, chuyện này hai nhà chúng ta coi như cái gì cũng chưa xảy ra. Thịnh gia chúng ta đành phải cắn răng chấp nhận kết cục này."
Công chúa không bức ra được, người bà phái đi thỉnh Lão thái quân còn chưa trở về, Thịnh phu nhân đã ở trước mặt bà khóc không còn nước non gì. Tình hình này làm cho bà thật bất lực, không biết phải an ủi Thịnh phu nhân thế nào, lại cũng muốn giữ giới hạn của mình bèn nhẹ giọng phản bác: "Chuyện này sao làm vậy được? Thịnh tiểu thư đã là người của Tam thúc, làm sao lại có thể thành thiếp thị của Thế tử, vậy, vậy không phải rối loạn bối phận hay sao?"
Thịnh phu nhân muốn dùng "dao sắc chặt đay rối" muốn thuyết phục Công chúa trước khi Lão thái quân được thỉnh tới đây, bèn ăn vạ đổ lỗi: "Cái gì mà rối loạn bối phận chứ? Lúc trước Tam phu nhân đã nói rất tốt, nói Công chúa cũng đồng ý chuyện này, cho nên nhà chúng ta mới dám đem khuê nữ đưa đến trong phủ. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện thì các người một đám đều phủi tay sạch sẽ, chỉ một mình khuê nữ của ta bị ủy khuất tận trời không ai giúp nàng. Hiện giờ Công chúa còn nói như vậy thật sự khiến cho trái tim chúng ta băng giá. Nếu ngài không muốn thì lúc trước nên trực tiếp kêu Tam phu nhân nói rõ ràng cho chúng ta không phải là xong rồi sao, dòng dõi Thịnh gia chúng ta tuy không theo kịp Quốc công phủ, nhưng sẽ không làm ra cái loại sự tình 'cường mua cường bán' như vậy. Chỉ là ngài đáp ứng rồi mà còn đổi ý như vậy, thật sự thật quá đáng!"
Công chúa gấp đến độ đứng bật dậy phủ định: "Không không không, nào có chuyện như vậy. Ta chưa hề đồng ý để khuê nữ Thịnh gia gả cho Thế tử. Tam phu nhân chỉ nói dẫn người tiến vào cho ta xem mặt, ngoài ra không nói cho ta bất cứ chuyện gì khác, ngươi đừng đổ oan cho ta."
Thịnh phu nhân làm sao không biết đây thật ra là kế hoạch của Tam phu nhân, bà ta cũng biết tính tình của Công chúa không có khả năng tự định hôn nhân cho Thế tử. Nhưng hôm nay "tên đã lên dây không thể không bắn", nếu bà ta không thể bắt chẹt Công chúa, khiến Công chúa mềm lòng chấp nhận cuộc hôn nhân hoang đường này, vậy thì khuê nữ nhà bà ta đời này đã có thể hoàn toàn bị huỷ hoại.
"Công chúa à! Xin ngài thương xót, thu nhận Kiều nhi nhà ta đi, nàng là cô nương tốt, tương lai chắc chắn thay ngài chăm sóc Thế tử thật tốt. Nếu ngài không đồng ý, đó chính là muốn nàng đi tìm chết đấy, chính là ngài đã bức tử nàng. Ngài trạch tâm nhân hậu, làm sao có thể làm ra chuyện bức tử người khác chứ."
Thịnh phu nhân đã không rảnh lo mặt mũi, quỳ gối trước mặt Trưởng công chúa Tuy Dương kêu trời khóc đất.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lùng, làm những lời Thịnh phu nhân sắp sửa tuôn ra đều chỉ có thể nuốt xuống: "Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy mình chỉ cần khóc lóc vài tiếng là có thể đem cô nương không trong sạch của nhà ngươi đưa cho ta? Nếu có làm thiếp thì cũng là làm thiếp của Tam thúc."
Thế tử gia dựa ở cạnh cửa, đôi tay khoanh lại trước ngực, khuôn mặt tuấn tú bao phủ một tầng khói mù, đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy băng giá. Đối diện với một đôi mắt có thể giết người như vậy, những câu nói vừa thật vừa giả của Thịnh phu nhân rốt cuộc không thể thốt ra thêm một lời nào.