Edited by Bà Còm
Phía nam sườn núi Thúy Bình ở Đông giao có một tòa tiểu điền trang gọi là Đào Nguyên trang bởi vì trang chủ chỉ thích trồng đào. Đầu hạ vườn đào xum xuê xanh mướt, xen lẫn với tán lá xanh là những trái đào đỏ hồng trĩu trịt rũ xuống, hương đào thơm phức tản ra khắp nơi thật mê người.
Tiết Thần đứng trên lầu hai cao nhất của điền trang, dựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt là mảng trái cây nặng trĩu khiến cho tâm tình của nàng thực thoải mái.
Điền trang này đương nhiên cũng là tài sản của Lư thị. Đây là điền trang bà dùng tiền riêng mua lấy sau khi xuất giá. Lư thị rất thích hoa đào và thích ăn đào, vì thế liền sai người trồng toàn là đào ở điền trang này. Tiết Thần chỉ nhớ mang máng đời trước khi còn nhỏ đã tới vài lần, thời gian tuy đã rất xa nhưng vẫn lưu lại cho nàng một ấn tượng rất tốt. Khi đó chắc nàng khoảng ba bốn tuổi, hoa đào nở rộ, sắc hồng tươi thắm, thật sự là đẹp như tiên cảnh.
Chỉ là sau khi Lư thị qua đời, Từ Tố Nga tiếp quản hết thảy bao gồm cả Đào Nguyên trang, Tiết Thần không còn cơ hội để đến.
Đời này, tất cả tài sản mẫu thân lưu lại Tiết Thần đều chặt chẽ nắm lấy trong tay, loại cảm giác này thật sự không gì vững chắc hơn.
Khâm Phượng tiến vào hồi bẩm: “Tiểu thư, Nghiêm hộ vệ đã trở về.”
Tiết Thần quay đầu lại, mân mê một nhánh chồi non cầm trong tay, đi ra ngoài nói với Khâm Phượng: “Kêu trang đầu dẫn người đi hái một ít đào, chờ lát nữa chúng ta mang về nhà.”
Khâm Phượng gật đầu: “Vâng, nô tỳ đi làm ngay. Nghiêm hộ vệ đang chờ ở Đông viện.”
“Đã biết.”
Tiết Thần đi xuống thang lầu bằng gỗ rồi thẳng tiến đến Đông viện. Khâm Phượng đi tìm trang đầu, Chẩm Uyên thì đi theo sau Tiết Thần.
Chuyện hôm nay hai nha hoàn không được biết rõ ràng, bọn họ không biết tiểu thư nói gì với Nghiêm hộ vệ mà lúc nãy sau khi rời chùa Bạch Mã lại không phải ngồi trên chiếc xe ngựa các nàng dùng khi đi tới, Nghiêm hộ vệ an bài một chiếc xe ngựa nhỏ, trực tiếp đưa các nàng đến Đào Nguyên trang. Vừa rồi bọn họ còn thấy Nghiêm hộ vệ và mười mấy hộ vệ trong phủ áp giải một người bị trói gô từ cửa sau đi vào.
Tiết Thần đi đến Đông viện liền thấy hộ vệ đứng san sát trong đại sảnh. Nghiêm Lạc Đông tựa hồ có năng lực lãnh đạo bẩm sinh, ông ta vào phủ với thân phận hộ vệ cho Thanh tước cư của Tiết Thần, nhưng chỉ sau hai tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn khống chế tất cả hộ vệ trong phủ, mỗi người đều coi ông ta như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
Nhìn thấy Tiết Thần tiến vào, không đợi Nghiêm Lạc Đông mở miệng, hộ vệ trong phủ liền hành lễ với Tiết Thần, chỉnh tề hô: “Tham kiến Đại tiểu thư.”
Tiết Thần xua xua tay kêu mọi người tự nhiên, sau đó cũng không thèm nhìn hai nam một nữ bị trói gô bịt mắt quỳ gối ở giữa phòng.
Chờ đến khi Tiết Thần an tọa trên ghế thái sư ở chủ vị, Nghiêm Lạc Đông mới tiến lên hồi bẩm: “Tiểu thư, đây chính là trùm thổ phỉ dám chặn đường đánh cướp đoàn xe của chúng ta, xin hỏi tiểu thư muốn xử trí thế nào?”
Tiết Thần ngắm nghía móng tay một lúc, sau đó mới nâng mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người của một tên đang run như cầy sấy, thấy hắn lắc đầu lia lịa, sợ tới mức môi trắng bệch. Một nam một nữ bên cạnh hắn thoạt nhìn rất cứng cổ, tuy rằng bị ép quỳ trên mặt đất nhưng vẫn thẳng lưng.
Trong nhà an tĩnh làm Từ Thiên Kiêu bị dọa hỏng gan luôn rồi. Hắn đương nhiên biết mình đã gặp hạn, hiện giờ còn bị người ta bắt lại đây, chuyện này nếu như Tiết gia đã biết thì Từ gia bọn họ thật sự tiêu rồi!
Đợi một lúc lâu sau Tiết Thần rốt cuộc mới mở miệng: “Nếu là trùm thổ phỉ thì còn khách khí với chúng làm gì? Đánh đi.”
Từ Thiên Kiêu không nghĩ tới nha đầu này vừa ra đã sai người động thủ đánh hắn, mà người động thủ rõ ràng không nhẹ tay chút nào, từng côn từng côn đánh trên người khiến hắn kêu rên không ngừng. Toàn bộ đại sảnh cũng chỉ nghe thấy giọng của hắn kêu gào: “Không không không, không cần đánh, không cần đánh! Ta, ta có chuyện muốn nói!”
Nghiêm Lạc Đông nhìn Tiết Thần, sau đó ra hiệu kêu hộ vệ ngừng đánh. Tiết Thần lệch người dựa vào chiếc đệm xanh với hoa văn trắng, ung dung nói: “Còn có kẻ muốn nói.”
Từ Thiên Kiêu cảm giác gậy gộc đánh trên người hắn ngừng lại, nghĩ rằng Tiết Thần nguyện ý cho hắn một cơ hội, vì thế vội vàng quỳ thẳng thân mình, đang muốn mở miệng nói chuyện nhưng vừa há mồm liền bị hai cú vả thẳng vào miệng làm hắn hoàn toàn si ngốc, chỉ nghe thanh âm lạnh lùng của Nghiêm Lạc Đông: “Chỗ nào tới phiên ngươi nói chuyện! Các ngươi nói!”
Hộ vệ bên cạnh đá hai người kia một cái, nam nhân quỳ thẳng thân mình, thở ra một hơi nói: “Chúng ta là Long đầu sơn, chuyên thu tiền tài thay người tiêu tai. Người này cho chúng ta năm trăm lượng, muốn chúng ta bắt cóc một người. Hôm nay coi như chúng ta gặp hạn, đắc tội tiểu thư, muốn chém muốn giết ta đều nhận!”
“Coi bộ cũng kiên cường.” Tiết Thần hừ lạnh một tiếng. Thổ phỉ Long đầu sơn đời trước nàng cũng từng tiếp xúc, đó là sau khi nàng xuất giá có một vụ làm ăn vận chuyển da từ Đông Bắc trở về, chính là trên đường hồi kinh qua vùng Long đầu sơn bị chặn cướp, bọn chúng còn giết một chưởng quầy và năm sáu người áp tải hàng hóa; sau đó nàng đi báo quan, quan gia vừa nghe tiếng Long đầu sơn cũng chỉ tra xét qua loa có lệ, đến cuối cùng cái gì cũng không làm. Không nghĩ tới Thiên Đạo luân hồi, một đời này bọn chúng lại lọt vào tay nàng.
“Nếu bọn chúng đã mở miệng nói muốn chém muốn giết đều tùy chúng ta . . . vậy cứ giết đi rồi chôn dưới tàng cây trong trang viên của chúng tra. Nói không chừng sang năm hoa đào nở càng rực rỡ hơn.”
Nghiêm Lạc Đông nhìn thoáng qua Tiết Thần, đứng trang nghiêm nói: “Vâng, đơn giản chỉ là một đám thổ phỉ, giết đi cũng coi như trừ hại cho dân.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy bên cạnh truyền ra tiếng rút đao liên tiếp, Từ Thiên Kiêu sợ tới mức mềm oặt người bò trên mặt đất, dập đầu liên tục nói: “Không, không, đừng giết ta! Ta không phải phỉ, ta là dân. Các ngươi, các ngươi không thể giết ta. Tiết tiểu thư, Tiết tiểu thư, ta . . . ta là, ta là cữu cữu đây! Ta là cữu cữu của ngươi!”
Từ Thiên Kiêu nói không lựa lời, vừa nói xong đã bị Nghiêm Lạc Đông đá lăn ra đất. Thanh âm lạnh băng của Tiết Thần truyền đến: “Cữu cữu của ta? Cữu cữu của ta ở Đại Hưng, ông ta họ Lư, ngươi là cữu cữu nào của ta?”
Từ Thiên Kiêu giãy giụa: “Ta, ta là ca ca của Từ di nương trong phủ. Ngươi, ngươi trở về hỏi di nương nhà ngươi sẽ biết? Ta là ca ca của nàng ta, nàng ta gả cho cha ngươi, vậy ngươi chính là ngoại chất nữ của ta. Ha ha, ta thật là cữu cữu của ngươi.”
Tiết Thần giơ tay, một cái hộ vệ liền đi đến đá vào mặt Từ Thiên Kiêu một cú thật mạnh khiến hắn mặt mũi bầm dập, máu mũi giàn giụa. Tiết Thần lạnh giọng nói: “Miệng chó không phun ra ngà voi! Ngươi nói ngươi thành ca ca Từ di nương là được sao? Từ di nương là thiếp thị của cha ta, ngày thường đối với ta rất cung kính, nhưng ngươi là ca ca lại cấu kết với thổ phỉ tới đánh cướp ta? Thế nào, chuyện này còn dính dáng đến Từ di nương sao?”
Từ Thiên Kiêu có điểm do dự có nên đẩy Từ Tố Nga vào hay không? Tiểu thư này khẳng định không phải là người thiện tâm, hoàn toàn đâu có bộ dáng tiểu khuê các nhu nhược, hành sự tàn nhẫn như vậy, tất cả hộ vệ bên người đều là hung thần ác sát, võ công cao cường, lúc nãy đánh hắn thật mạnh hoàn toàn không giống như cảnh cáo, hiện giờ nàng ta khẳng định đưa bọn hắn tới một chỗ yên lặng, cho dù có giết bọn hắn thì nhất định cũng không ai biết. Nghĩ đến đây, Từ Thiên Kiêu liền luống cuống.
Tiết Thần tiếp tục bức bách: “Ta đoán coi bộ ngươi cấu kết thổ phỉ đánh cướp là Từ di nương kêu ngươi làm?”
Từ Thiên Kiêu còn đang do dự, đột nhiên trên người lại bị vài cú đá đau nứt xương. Trước nay hắn chính là kẻ "giá áo túi cơm" không tiền đồ, cũng chưa từng ăn qua khổ, ngay lập tức liền kêu to: “Đúng, đúng! Chính là nàng kêu ta làm! Tiểu thư đại nhân đại lượng đừng giết ta. Ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho tiểu thư ở kiếp sau, cầu xin ngài đừng giết ta!”
“Đồ khốn nạn!”
Từ Thiên Kiêu vừa nói xong liền nghe một giọng thét to từ ngoài cửa truyền đến. Tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn về phía phát ra thanh âm. Sau khi Tiết Thần thấy là ai tới chân mày liền bất động thanh sắc nhíu lại.
Tiết Vân Đào giận dữ đi vào, đi theo ông vào cửa còn có một Từ Tố Nga tố nhã thanh thuần giống như một đóa tiểu bạch hoa.
Đôi mắt mỹ lệ của Tiết Thần hơi nheo lại, liền biết kế hoạch hôm nay đã bị phá hỏng, nhưng vẫn bất động thanh sắc chào hỏi: “Phụ thân, ngài tới vừa đúng lúc. Ngài cũng nghe được rồi, vị này chính là ca ca của Từ di nương. Vừa rồi hắn đã cấu kết với bọn thổ phỉ muốn đánh cướp bắt cóc con, bị hộ vệ giam giữ lại đây. Vừa tra được hắn khai là do Từ di nương sai sử hắn làm như vậy. Chuyện này ngài thấy thế nào?”
Tiết Vân Đào còn chưa lên tiếng thì phía sau Từ Tố Nga quỳ xuống, thanh âm uyển chuyển nói: “Đại tiểu thư, là tỳ thiếp xin lỗi tiểu thư. Tỳ thiếp có một ca ca không nên thân, thật sự là gia môn bất hạnh. Sáng sớm hôm nay tỳ thiếp sai người đưa canh sâm về nhà cho lão mẫu bổ thân, liền nghe lão mẫu nói ca ca làm chuyện khốn nạn. Sau khi tỳ thiếp biết liền không dám trì hoãn, trực tiếp đến nha sở của lão gia cầu kiến, vì thế lão gia mới cùng tỳ thiếp chạy lại đây. May mắn Đại tiểu thư cát nhân thiên tướng phúc trạch thâm hậu, nếu thật bị người lòng lang dạ sói này thương tổn, tỳ thiếp cũng chỉ có thể lấy chết minh chứng.”
Tiết Thần nhìn Từ Tố Nga hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Tiết Vân Đào, không nói một lời chờ ông lên tiếng.
Tiết Vân Đào ngồi vào vị trí chủ vị, lạnh lùng nói: “Thế gian này còn có loại chó má 'ăn cây táo, rào cây sung' như vậy, quả thực khốn kiếp đến cực điểm! Bản thân thiếu nợ cờ bạc, không có tiền hoàn lại thì dùng cân não động đến Tiết gia! Còn dám lung tung cắn loạn, nếu không phải Tố Nga sớm chút cho ta biết, bị ngươi tính kế thành công thì thiên hạ không còn vương pháp!”
Tiết Thần nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mở mắt ra nhìn thẳng vào cặp mắt lã chã chực khóc của Từ Tố Nga. Chỉ có nàng nhìn ra phía sau cặp mắt mênh mông hơi nước che dấu một tâm kế ngoan độc đến độ nào.
Sở dĩ Tiết Vân Đào tin tưởng chuyện này cùng Từ Tố Nga không quan hệ cũng do Từ Tố Nga thật sự khôn khéo. Thấy Từ Thiên Kiêu lâu quá không trở về liền đoán được đã xảy ra chuyện, sau đó mới giành trước một bước tìm Tiết Vân Đào, "vạch trần" tội ác của Từ Thiên Kiêu.
Từ Thiên Kiêu bị bịt mắt không biết nên nhìn về hướng nào. Lúc này trong đầu hắn đã hoàn toàn phát ngốc, hắn không biết mình phải nói cái gì, không nên nói cái gì. Nhưng khi nghe Tiết Vân Đào nói, rõ ràng chính là đem tất cả tội lỗi đều đẩy lên người hắn, đang muốn lên tiếng thì nghe Từ Tố Nga nói tiếp: “Ca ca, ngươi sao có thể hồ đồ như thế, làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này? Ngươi và ta là huynh muội mà lại ngươi lại muốn hãm hại ta trở thành bất nghĩa. Ngươi cũng biết lời nói của ngươi sẽ hoàn toàn huỷ hoại ta, huỷ hoại Từ gia! Ngươi sao có thể hồ đồ như vậy? Đã đi tới nước này mà ngươi còn muốn lung tung cắn loạn vào ta!”
Từ Thiên Kiêu trong đầu đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ Từ Tố Nga nói đúng. Hiện giờ muội tử là nguồn cung cấp kinh tế cho Từ gia, nếu muội tử suy sụp thì Từ gia nhất định cũng sẽ sụp đổ theo. Nếu hắn nhận tội thì chỉ cần Từ Tố Nga còn ở Tiết gia, sẽ không sợ muội tử không cứu hắn, dù sao cũng là huynh muội mà.
Từ Thiên Kiêu liền cúi đầu liền không nói gì nữa, đây là chứng tỏ đã nhận tội.
Tiết Thần cười lạnh, một đôi mắt đẹp tràn đầy thất vọng, đỉnh mày hơi nhíu lại, hạ mắt xuống khiến hàng mi thật dài của nàng in bóng như con tằm đang nằm, mỹ lệ kinh người. Ánh mắt lại nhấc lên liền hướng về phía Từ Tố Nga đang quỳ dưới đất, trên cao nhìn xuống Từ Tố Nga bĩu môi nói: “Lời nói của Từ di nương thật khiến người tỉnh ngộ. Từ di nương nhắc nhở hắn như vậy, còn không phải có ý muốn hắn gánh vác chuyện này, xong rồi từ từ sẽ tìm cách cứu hắn sao?”
Từ Tố Nga trên mặt chưng ra một mảnh đau khổ nói: “Làm ra loại sự tình này, Đại tiểu thư hiểu lầm tỳ thiếp cũng là đương nhiên. Nhưng Từ Tố Nga đây dám thề với trời, nếu tỳ thiếp có tâm làm hại tiểu thư sẽ khiến cho thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được. Chuyện này thật sự không quan hệ đến tỳ thiếp, cầu xin tiểu thư tin tưởng tỳ thiếp được không?”
Tiết Thần không nói gì, Tiết Vân Đào trên mặt lại sớm đã lộ ra sự tin tưởng, nghe Từ Tố Nga nói thêm: “Gia đạo tỳ thiếp sa sút, nhận được lão gia không chê cho tỳ thiếp những ngày bình yên. Làm sao tỳ thiếp có thể không biết đủ, sai khiến ca ca làm ra chuyện thương thiên hại lí này chứ? Lão gia đối với tỳ thiếp tốt như vậy, tiểu thư lại chăm lo mọi bề, nếu làm chuyện này bị lão gia phát hiện, đối với tỳ thiếp có lợi gì đây?”
Tiết Vân Đào đã từ ghế đứng lên, chuẩn bị tiến tới nâng Từ di nương dậy, lại bị Tiết Thần chắn ở giữa lạnh lùng nói: “Từ di nương nói không quan hệ đến chuyện này, cũng chẳng cần thề thốt làm chi! Thật sự muốn ta tin tưởng, vậy Từ di nương hãy làm chút chuyện khiến ta tin tưởng đi. Ngay trước mặt ta hãy xử trí vị ca ca kia. Đừng nói cái gì mà đánh một trận rồi đưa quan xử theo pháp luật, ta sẽ không tin tưởng đâu. Nhắc nhở Từ di nương một chút, vị ca ca này đã phạm tội đến mức nào, nếu kế hoạch của hắn thực hiện được, tổn thất của Tiết gia cũng chỉ là chút vàng bạc thôi hay sao? Hắn muốn hủy diệt cả đời của ta! Cả đời của ta thiếu chút nữa đã bị hủy đi, Từ di nương cảm thấy nên xử trí như thế nào?”
Từ Tố Nga ai oán nâng mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn Tiết Thần, muốn đưa mắt cho Tiết Vân Đào đứng phía sau xin giúp đỡ nhưng bị Tiết Thần ngăn ở giữa. Từ Tố Nga biết chuyện hôm nay nếu mình xử trí Từ Thiên Kiêu có bất luận chần chờ gì thì đến cuối cùng không có biện pháp hoàn toàn đem bản thân đứng ngoài cuộc. Đến lúc đó, nếu bị Từ Thiên Kiêu khai ra những chuyện khác thì đời này coi như thật sự xong rồi.
Trong mắt ánh lên một tia tàn nhẫn, Từ Tố Nga từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Tiết Thần cắn răng nói: “Chuyện này là ca ca làm không đúng, nếu tỳ thiếp cầu tình thì tiểu thư chắc chắn sẽ hoài nghi. Một khi đã như vậy, tỳ thiếp sẽ đưa ra đề nghị xử trí -- -- đánh chết tại chỗ! Tiểu thư cảm thấy thế nào?”
Tiết Thần nhếch miệng lên, không chút nào bị bốn chữ đó dọa sợ, lạnh lùng nói: “Tốt, vậy cứ chiếu theo lời Từ di nương nói mà làm!”