Edited by Bà Còm




Ngày mười bốn tháng sáu, Tiết Thần dậy rất sớm. Quản gia để tế phẩm đã chuẩn bị tốt vào từng hộp  đồ ăn màu đen, trên nắp hộp là một tấm giấy trắng dùng hồ dính vào, dây thừng để cột cũng là hai màu đen trắng xoắn lại, khiến ai vừa thấy cũng biết ngay đây là đồ dùng cho tang sự.

Tiết Thần mang theo Khâm Phượng và Chẩm Uyên ngồi trên xe ngựa, quản gia trong phủ cũng cùng đi, trước sau tổng cộng tám hộ vệ đi theo. Vốn dĩ Tiết Thần muốn kêu Tiết Uyển và Tiết Lôi cùng đi, ai ngờ đêm qua Tiết Uyển đột nhiên bị nhiễm phong hàn, Tiết Lôi thì bị tiên sinh lưu tại Đông phủ học đêm, Tiết Thần không muốn miễn cưỡng bọn họ, dứt khoát cho phép bọn họ không cần đi theo, một mình nàng đi chùa Bạch Mã.

Đoàn xe Tiết gia xuất phát từ ngõ Yến tử. Mới sáng tinh mơ nên ngoại trừ một ít cửa hàng mở sớm, trên đường phố vẫn còn rất an tĩnh, vì thế đoàn xe Tiết gia xuyên qua phố chính một cách thông suốt.

Chùa Bạch Mã ở phía đông của kinh thành, tuy không cần ra khỏi thành nhưng lộ trình cũng khá xa. Đoàn xe xuất phát từ giờ mẹo canh ba, mãi đến giờ Thìn một khắc mới tới chùa Bạch Mã. Chùa Bạch Mã có thiện phòng chuyên tiếp đãi thí chủ từ xa tới.

Mấy ngày trước Tiết Thần đã phái người tới báo cho chủ trì trong chùa rồi ước định thời gian. Sáng nay khi Tiết Thần tới thì trong chùa đã chuẩn bị tốt một gian thiện phòng riêng chuyên phục vụ thí chủ đến làm pháp sự cho Lư thị. Giữa trưa Tiết Thần lưu tại chùa Bạch Mã dùng cơm chay, Khâm Phượng và Chẩm Uyên dọn dẹp lại hậu viện của thiện phòng một lần nữa, đang định mời Tiết Thần vào ngủ trưa, Nghiêm Lạc Đông lại đột nhiên cầu kiến.

Sau khi nói vào tai Tiết Thần mấy câu, Tiết Thần liền gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó Nghiêm Lạc Đông lại xuất quỷ nhập thần rời đi giống như khi tới.

Chẩm Uyên trong tay bưng một ly trà nhưng không kịp trao tới tay Nghiêm Lạc Đông, không nhịn được đi vào gặp Tiết Thần đang chuẩn bị lên giường thắc mắc: “Tiểu thư, Nghiêm hộ vệ rốt cuộc là người nào thế? Nô tỳ cảm thấy ông ta tới vô ảnh đi vô tung, kỳ quái dọa người.”

Khâm Phượng cởi giày cho Tiết Thần, hầu hạ Tiết Thần lên giường, sau đó mới nói: “Nghiêm hộ vệ thân thủ tốt như vậy, lúc trước chẳng phải muội đã thấy rồi sao? Có gì mà hô to gọi nhỏ?”

Chẩm Uyên chu miệng hừ hừ với Khâm Phượng, thấy khóe miệng của Tiết Thần cũng nhếch lên cười, cho rằng Tiết Thần cũng đang cười mình, hờn dỗi dậm chân một cái rồi bưng chén trà đi ra ngoài. Khâm Phượng và Tiết Thần nhìn nhau cười, Tiết Thần liền gối lên gối đầu mang từ nhà tới, thoáng chợp mắt một lát.

Làm một hồi pháp sự ước chừng mất bốn canh giờ, Tiết Thần đã chống đỡ suốt từ giờ Thìn canh ba buổi sáng đến giờ Thân canh ba buổi chiều. Sau khi pháp sự chấm dứt, nàng lại đến chỗ ông từ quyên một trăm lượng tiền dầu mè, làm công đức cho Lư thị.

Sau đó kêu quản gia triệu tập mọi người về nhà.

***

Cách chân núi dẫn lên chùa Bạch Mã một khoảng có một đoạn sườn dốc, hai người đang lén lút nằm bò ở đó. Từ Thiên Kiêu nói với người bên cạnh: “Chờ lát nữa liền động thủ từ nơi này, trong phạm vi một dặm đều không có người. Nhất định phải bắt cho được tiểu cô nương trong xe ngựa cho ta. Sau khi thành công không thể thiếu chỗ tốt cho các ngươi.”

Cùng Từ Thiên Kiêu nói chuyện là một hán tử râu quai nón, bên cạnh hắn còn đứng một nữ nhân mặc áo chẽn, chỉ nghe hắn nói với Từ Thiên Kiêu: “Ngươi xác định người tới chỉ là thương hộ, không phải túm đi loại người gì lợi hại? Bắt được tiểu cô nương của nhà thương hộ là có thể có tiền?”

Từ Thiên Kiêu vỗ ngực nói: “Tôn đương gia yên tâm, đi tới chính là một tiểu cô nương, cái gì mà túm với không túm. Cô nương kia ngày thường đại môn không ra nhị môn không tới, ngay cả viện môn cũng chưa ra, sao có thể lợi hại được chứ?”

Nữ nhân bên cạnh hán tử cẩn thận hỏi thêm: “Rốt cuộc có thân phận gì? Ngươi tốt nhất nói rõ ràng với chúng ta, kinh thành có biết bao nhiêu nhà thương hộ có tiền, nói ra chúng ta yên tâm hơn. Ta không muốn lâm vào kết cục nhận năm trăm lượng bạc của ngươi lại đem mạng huynh đệ chúng ta thế vào.”

Từ Thiên Kiêu lập tức cười nịnh nọt: “Tẩu tử yên tâm. Cô nương kia là con cháu của Lư gia ở Đại Hưng. Lư gia các người chắc có nghe qua, là nhà giàu số một ở Đại Hưng, vàng bạc rớt ra từ khe hở ngón tay cũng đủ cho một hộ nghèo sống hết một đời.”

Nữ nhân kia tựa hồ đang suy tư, miệng lẩm bẩm: “Đại Hưng. . . Lư gia?”

Nam tử cường tráng bên cạnh không yên tâm hỏi: “Thế nào? Có hộ nhà này không?”

Nữ tử gật đầu: “Thật ra cũng có, chỉ là . . . Lư gia ở Đại Hưng tại sao lại chạy tới kinh thành? Cô nương ngươi muốn kia là người nào của Lư gia?”

Từ Thiên Kiêu đảo mắt, quyết đoán nói dối: “Là tôn nữ của Lư gia. Cô cô của nàng ta thời trẻ gả tới kinh thành, cô nương này chính là tới thăm viếng, đây là cơ hội tốt ngàn năm một thuở đấy.”

Hắn biết nếu nói là người Tiết gia, đám thổ phỉ này nhất định sẽ sợ hãi quan gia mà không dám động thủ, nhưng nếu là nữ nhi của thương gia thì dễ làm hơn nhiều. Chỉ cần bọn họ chặn người lại, bắt người trao vào tay hắn, muốn làm cái gì còn không phải do hắn định đoạt sao.

Đang nói chuyện thì kẻ thám thính chạy tới hồi báo, nói rằng theo dõi được đoàn xe đã chuyển bánh, rất nhanh sẽ đi vào vị trí mai phục. đoàn người vội vàng im tiếng, ép người sát xuống đất, giấu mình phía sau sườn dốc.

***

Phía sau sườn dốc còn có một tòa tiểu sơn ẩn mình trong rừng núi cây cối xanh um tươi tốt, che khuất ánh mặt trời cùng tầm mắt.

Một nam tử mặc trường sam đỏ tía hoa văn chìm, cầm trong tay một thanh thiên lý nhãn bằng đồng, đứng ở trên cao hướng về phía trước thăm dò, toàn thân không đeo bất luận đồ phụ sức gì, phong cách cổ xưa lộ vẻ ổn trọng, đấy chính là Lâu Khánh Vân. (Thiên lý nhãn: ống nhòm)

Chỉ thấy hắn đứng thẳng, chung quanh đều là hộ vệ mặc trọng giáp phân bố ở trong rừng cây. Hôm nay bọn họ ra ngoài làm công vụ, tập nã một tội phạm quan trọng giết người không chớp mắt, ngoại trừ người Đại Lý Tự còn có Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Tư cùng đi. Mắt thấy nhiệm vụ sắp sửa bắt đầu, lại phát hiện phía dưới xuất hiện đạo phỉ.

Phạm Văn Siêu kinh ngạc kêu lên: “Ta thấy đám đó nhất định là thổ phỉ đang muốn đánh cướp người qua đường, chúng ta quản hay là mặc kệ?”

Lâu Khánh Vân lại cầm thiên lý nhãn nhìn nhìn. Đoàn xe từ xa đến gần, chậm rãi tiến tới, lụa trắng phủ trên thùng xe màu lam chứng tỏ nhà này có người chết hoặc người ngồi trong xe đang có tang, trên vách xe có một chữ 'Tiết' thật lớn hiện ra trong tầm nhắm của thiên lý nhãn trong tay Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân nhíu mày lại.

Người Tiết gia hiện giờ đang giữ tang, xuất nhập toàn dùng xe ngựa màu lam phủ lụa trắng, tựa hồ chỉ có một người mà thôi.

Lâu Khánh Vân ngẩng đầu nhìn về hướng chùa Bạch Mã, tất nhiên là nha đầu kia đi thắp hương, lại không ngờ trên đường sẽ có bọn cướp phục kích.

“Thế nào? Phía dưới tựa hồ phải động thủ ngay, chúng ta . . .” Tuy Phạm Văn Siêu không biết trong xe ngựa là quả trứng xui xẻo nào, nhưng bọn họ là công chức, gặp loại chuyện làm sao có thể cho qua? Nhưng tội phạm bọn họ muốn bắt rất là quan trọng, Đại Lý Tự và cả Bắc Trấn Phủ Tư ước chừng đã mai phục ba ngày ba đêm mới chờ được cơ hội này. Nếu vì ra mặt mà khiến sự tình thất bại trong gang tấc, thật sự là quá đáng tiếc.

Lâu Khánh Vân vẫn luôn dùng thiên lý nhãn chú ý phía dưới, sau một lúc lâu mới trả lời Phạm Văn Siêu: “Chờ một chút đã, chúng ta chưa thể động. Vương Sinh vô cùng giảo hoạt, thật vất vả mới tra ra hắn hẹn gặp người ở nơi này, Hãy chờ hắn có cử động liền bắt ngay tại chỗ, không thể chậm trễ một giây nào.”

Nói xong Lâu Khánh Vân liền thu thiên lý nhãn lại, xoay người đi về phía trung tâm mai phục.

Phạm Văn Siêu đi sát theo sau nhỏ giọng nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.”

Lâu Khánh Vân đột nhiên ngừng chân, Phạm Văn Siêu thiếu chút nữa đụng vào lưng hắn. Thấy sắc mặt của Lâu Khánh Vân cũng không phải thật tốt, Phạm Văn Siêu thực quy củ ngậm miệng lại không nói chuyện nữa.

Thật ra không phải Lâu Khánh Vân quyết tâm thấy chết không cứu, mà lúc trước hắn qua thiên lý nhãn phát hiện một chút vấn đề. Hắn sực nhớ nha đầu kia xưa nay thông minh tinh quái, bên người lại có cao thủ như Nghiêm Lạc Đông hộ tống, cho dù nàng thật sự ở trong xe cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, huống chi hắn có thể khẳng định, nha đầu kia căn bản . . . không có ở trong xe.

Cũng không biết nàng ta lại đang mưu tính làm chuyện gì đây?

Khóe miệng Lâu Khánh Vân không nhịn được hơi nhếch lên, đem thiên lý nhãn trong tay cài phía sau thắt lưng, tìm một chỗ ẩn nấp chờ tội phạm quan trọng xuất hiện, bắt ba ba trong rọ.

***

Lúc đoàn xe của Tiết Thần tới gần sườn dốc kia, chờ toàn bộ đoàn xe đều tiến vào vòng mai phục, Long đầu Đại đương gia liền ra hiệu lệnh cho đám lâu la đang ẩn mình sau sườn dốc tất cả xông ra bao vây đoàn xe của Tiết gia.

Các gia phó của Tiết gia sợ tới mức đại kinh thất sắc, muốn chạy cũng chạy không thoát, đành phải ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Nhóm thổ phỉ không ngờ những người này không hề phản kháng một chút nào, liền cứ vậy ôm đầu đầu hàng, vì thế sĩ khí đại chấn cười vang một hồi, kéo mành của xe ngựa đi đầu nói: “Để lão tử xem đây là tiểu cô nương nhà ai, bộ dáng xinh đẹp hay không?”

Thổ phỉ vây quanh lại cười vang một trận, mành xốc lên, bên trong đâu có tiểu cô nương nào, chỉ có một lão bà tóc bạc đang run bần bật.

Long đầu Đại đương gia đột nhiên biến sắc, biết không ổn, còn chưa kịp ra lệnh liền thấy hai đầu đường lao tới hai đội khoảng hai mươi hộ vệ, mỗi người trong tay đều trang bị đao, hung thần ác sát hướng về phía bọn họ vọt lại.

“Con bà nó, bị lừa rồi! Tất cả đều rút đi cho ta!”

Đáng tiếc, đã quá muộn! Nghiêm Lạc Đông dẫn dắt hộ vệ Tiết gia bao vây bọn chúng chật như nêm cối. Muốn chạy? Thực xin lỗi, đã chậm!

Con đường chính bắt đầu một trận ẩu đả đại loạn. Từ Thiên Kiêu vẫn luôn núp sau sườn dốc, thấy tình thế không ổn, vội vàng tháo chạy, lăn từ trên sườn dốc xuống, mặt xám mày tro muốn đào tẩu, nhưng còn chưa chạy trốn vài bước đã bị người đuổi sát.  Hắn không dám ngẩng đầu xem là ai, chỉ lủi trái lủi phải, muốn tìm một khe hở để trốn. Chẳng may đuổi theo hắn là người biết võ, làm sao cho hắn cơ hội chạy thoát.

Từ Thiên Kiêu cùng đường hóa liều, từ cổ giày rút ra một cây chủy thủ, bất chấp tất cả hung ác đâm về phía người ngăn trở hắn. Ai ngờ còn chưa trúng đối phương thì cổ tay đã bị khống chế vặn xoắn một cái, hắn cảm giác tay này không còn là của mình, ai u ai u kêu thét lên.

Nghiêm Lạc Đông một chân đá vào mông hắn, khiến hắn trực tiếp chúi mặt xuống đất, tư thế thật giống như cẩu ăn phân . . .

Sau đó khi Từ Thiên Kiêu còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, Nghiêm Lạc Đông liền nắm cổ áo xách hắn lên, giao cho một hộ vệ trói gô lại ném lên xe ngựa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play