Edited by Bà Còm in Wattpad
Thanh Dương Công chúa bại lui mà về, xuống xe ngựa, bước lên bậc thang của phủ Công chúa, nhưng khi thấy cửa lớn sơn son lại đột nhiên không muốn đi vào bèn dừng bước chân, mọi người phía sau cũng không dám tiến lên. Thanh Dương Công chúa xoay người, nhìn nhìn về hướng Vệ Quốc Công phủ, âm thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy không cam lòng vì hôm nay mình phải lùi bước -- Tuy Dương mềm yếu cả đời, lúc này đột nhiên lại có một tức phụ hung hãn, hừ!
Thanh Dương Công chúa ngẫm lại trưởng tức Phùng thị của nhà mình, người gì mà lúc nào cũng câm như hến 'ba gậy đánh không ra một cái rắm'. Lúc mới vừa gả vào thì còn cảm thấy tính tình này của tức phụ cũng không tệ, nhưng hôm nay nhìn thấy Tiết Thần, Thanh Dương Công chúa lại cảm thấy tức phụ nhà mình thật quá mức khờ khạo -- nếu đối đầu với Tiết Thần thì tất nhiên sẽ bị quay vòng vòng mà thôi.
Đừng nói tức phụ, ngay cả chính mình mà hôm nay cũng thua dưới tay con nhỏ hỗn xược kia. Càng nghĩ càng giận dữ, Thanh Dương Công chúa nhìn cái gì cũng không vừa mắt, nhấc chân đá vào cánh cửa màu son một cước. Đám người hầu hạ phía sau sợ tới mức hô hấp lớn tiếng cũng không dám.
Đại nha hoàn Minh Tương là tâm phúc của Thanh Dương Công chúa, chỉ có nàng ta dám tiến lên khuyên giải an ủi trong lúc Thanh Dương Công chúa đang tức giận: “Công chúa không cần bực bội, chờ chúng ta trở về dốc sức lập lại kế hoạch, nhất định phải để bọn họ biết mặt.”
Minh Tương từ nhỏ đã hầu hạ Thanh Dương Công chúa, sau khi Công chúa gả cho phò mã ra cung khai phủ thì nàng ta cũng theo lại đây. Thanh Dương Công chúa sủng tín nàng ta, đưa nàng ta lên làm ma ma quản sự của chủ viện, gả cho quản sự của phủ Công chúa. Ở trong phủ Công chúa, ngoại trừ Công chúa cùng công tử và các tiểu thư, ngay cả phò mã cũng không có uy quyền bằng cặp phu thê quản sự này.
Lúc nãy nàng ta theo Công chúa đi Vệ Quốc Công phủ đã chứng kiến hết thảy, dĩ nhiên biết Thanh Dương Công chúa thời khắc này đang tức giận cái gì, lời vừa ra khỏi miệng liền nói trúng tâm sự của Thanh Dương Công chúa. Thanh Dương Công chúa hít sâu một hơi rồi bước qua ngạch cửa, thầm tán đồng với lời nói của Minh Tương -- không sai, nếu Tuy Dương và Tiết Thần cho rằng chuyện đến đây là đã giải quyết xong rồi, vậy thì quá ngây thơ. Thanh Dương ta đây tốt xấu gì cũng là một Công chúa, là kim chi ngọc diệp, cả đời bại bởi Tuy Dương cũng đành thôi, nhưng Tiết Thần kia là cái thá gì? Bất quá vận khí tốt gả tới Vệ Quốc Công phủ, Lâu gia thỉnh cho nàng ta cái danh hiệu nhất phẩm cáo mệnh. Danh hiệu kia vừa mới được ủ ấm mà dám đem ra hù dọa Công chúa, nếu không cho nàng ta biết tay thì quả thật quá sức nghẹn khuất rồi.
*Edited by Bà Còm*
Trở về chủ viện, biết được phò mã sáng nay liền ra cửa đến bây giờ cũng chưa trở về, Thanh Dương Công chúa lại nổi lửa một trận, ngay cả chỗ nam sủng cũng không đi, trực tiếp về phòng kêu Minh Tương và Vương ma ma vào nội gian thảo luận một phen. Vương ma ma đưa ra kiến nghị: “Công chúa, nếu mục đích bắt người về chỉ để đánh vào mặt mũi của Vệ Quốc Công phủ, nô tỳ thật ra có một phương pháp. Nữ quan Sách Na không phải còn có một đồ đệ ở trong phủ chúng ta hay sao? Chúng ta chỉ cần lôi đồ đệ đó đến Vệ Quốc Công phủ, làm trò trước mặt mọi người ở trước cửa Vệ Quốc Công phủ hô to muốn người, bảo rằng tiện tì kia câu dẫn Hầu gia, sau khi bị thẩm vấn mới nói ra còn có đồng lõa, đó là đồ đệ thứ hai của nữ quan Sách Na. Cho dù Vệ Quốc Công phủ cường thế ra sao cũng không thể ngăn cản Công chúa xử lý việc nhà của mình phải không?”
Thanh Dương Công chúa nghe xong tức khắc có chủ ý, suy nghĩ trong chốc lát mới hỏi: “Tiện tì kia còn sống?” Nàng nhớ rõ ngày ấy sau khi đuổi Sách Na ra cửa liền phân phó hậu viện cần phải dạy dỗ tiện tì dám can đảm câu dẫn phò mã kia một trận, không được để nó chết thoải mái, phải chậm rãi tra tấn đến chết. Bây giờ Vương ma ma đề ra phương pháp này thì Thanh Dương Công chúa mới nhớ ra.
Vương ma ma gật đầu: “Coi bộ vẫn còn một hơi. Nếu Công chúa đồng ý biện pháp này, nô tỳ liền thỉnh đại phu nhìn nha đầu kia một cái, chắc có thể giữ lại tánh mạng của nó trong vài ngày.”
Thanh Dương Công chúa gật đầu: “Vậy cứ thế mà làm, phái vài người qua canh chừng tiện tì kia. Ngày mai chúng ta lại đi Vệ Quốc Công phủ, lần này nhất định phải cho bọn chúng đẹp mặt!”
Minh Tương có chút lo lắng, đứng bên cạnh nhắc một câu: “Công chúa, nếu làm như vậy thì bên ngoài chẳng phải sẽ biết chuyện xảy ra trong phủ chúng hay sao? Nếu thế thì sau này sẽ khiến cho Hầu gia không có cách gì làm người.”
Vương ma ma vẫn luôn coi Minh Tương là kình địch, thấy nàng ta làm trò khuyên Công chúa phủ nhận phương pháp của mình, không khỏi mở miệng châm chọc: “Ồ, hóa ra ta còn không biết Minh Tương nương tử lại có thể lo lắng cho Hầu gia đến như vậy, chẳng lẽ cũng động tâm tư xấu xa gì sao? Công chúa cần phải nhìn rõ ràng.”
Thanh Dương Công chúa liếc nhìn Minh Tương một cái, Minh Tương sợ tới mức lập tức quỳ xuống, thề thốt bảo đảm trung thành: “Công chúa minh giám, nô tỳ nếu có dị tâm thì sẽ bị trời đánh ngũ lôi tạc. Chẳng qua nô tỳ chỉ nghĩ Hầu gia và Công chúa dù gì cũng là phu thê, nếu thanh danh Hầu gia bị hao tổn chỉ sợ sẽ liên lụy Công chúa, vì thế mới nói như vậy. Công chúa ngàn vạn lần không cần nghe vài người thích châm ngòi ly gián.”
Vương ma ma còn muốn đốp chát lại vài câu, Thanh Dương Công chúa mở miệng: “Đứng lên đi. Chuyện này không cần ngươi phải nhọc lòng. Hắn là hắn, ta là ta, ta là kim chi ngọc diệp, ngay cả cái địa vị Hầu gia này đều do ta cho hắn. Thanh danh hắn không còn thì cũng chính là hắn gieo gió gặt bão, đâu có quan hệ gì với ta?” Thanh Dương Công chúa vẫn tin tưởng Minh Tương ma ma quản sự của mình, không nghe theo Vương ma ma châm ngòi. Rốt cuộc Minh Tương từ nhỏ đã hầu hạ bên người, lòng trung thành đương nhiên không cần phải nói.
Mà Minh Tương nghe Thanh Dương Công chúa nói xong liền minh bạch hết thảy nên không lên tiếng nữa. Thật ra hiện giờ ngẫm lại, nàng thật mất công nhọc lòng -- Hầu gia đã sa đọa nhiều năm như vậy, đã sớm không còn thanh danh gì đáng nhắc đến, thêm một chuyện truyền ra thì bất quá người ta cũng chỉ cảm thấy hắn xuất hiện phổ biến mà thôi.
Chủ tớ ba người thương định sự tình, liền phân công nhau đi làm chuyện mình nên làm.
*Đăng tại Wattpad*
Buổi tối khi Lâu Chiến trở về, nghe nói vụ Thanh Dương Công chúa nháo tới cửa nên cũng kêu quản sự và quản gia Lưu bá đến dạy bảo. Lưu bá đem những lời Tiết Thần dặn dò nói cho Lâu Chiến, Lâu Chiến cũng bảo rất tốt, kêu mọi người dựa theo lời của Thiếu phu nhân mà làm, sau này tuyệt đối không thể để chuyện như vậy lại phát sinh.
Sau đó lại hô tới Lâu Khánh Vân thủ kỹ trong phòng ôm bụng nương tử không rời, hai phụ tử ở thư phòng bàn bạc, tới khuya mới thả Lâu Khánh Vân trở về phòng.
Xét thấy hai người hôm nay làm ra chuyện cực kỳ mất mặt, cho nên đêm nay Lâu Khánh Vân lại không cảm thấy hứng thú với vụ "lăn giường", ngược lại vô cùng hứng thú với cái bụng của Tiết Thần. Cả một buổi tối cứ phải thò lại gần nói chuyện với bụng của nàng, nội dung đơn giản chính là: Nè tiểu tử, ta là cha của con, động đậy một chút cho cha xem nào; động hay không; không động ta đánh ngươi đấy; nè, đừng cho là ta nói giỡn; tiểu tử ngươi ngủ rồi?
Tiết Thần bị chàng ta làm phiền chịu hết nổi bèn xoay người đưa lưng về phía người nào đó cứ lảm nhảm không chịu ngủ. Lâu Khánh Vân cũng chưa từ bỏ ý định, bèn ôm nàng từ phía sau, đặt tay cố định trên bụng nàng, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội động đậy kế tiếp của hài tử. Tiết Thần tuy rằng cũng rất muốn cảm thụ một chút sự hoạt động của một sinh mệnh nhỏ, nhưng lại không giống Lâu Khánh Vân luôn quấy rầy hài tử, so với động đậy cho bọn họ xem thì nàng càng hy vọng hài tử có thể ngủ ngon.
Động hay không động thì cứ dựa vào tâm tình của hài tử đi thôi, nàng cũng không vội.
*Edited by Bà Còm*
Sáng sớm hôm sau, Tiết Thần tỉnh lại liền phát hiện Lâu Khánh Vân đã ghé vào bụng của nàng nghe ngóng không biết bao lâu rồi, quả thực hoài nghi có phải cả một đêm chàng ta vẫn chưa ngủ hay không? Tuy rằng thấy phu quân có chút ngốc nghếch nhưng trong lòng Tiết Thần lại tràn đầy cảm động.
Nếu không phải cần đến công sở điểm danh, Lâu Khánh Vân thật muốn hôm nay cứ nằm riệt ở nhà canh chừng nương tử cùng cái bụng của nàng.
Sau khi Lâu Khánh Vân lưu luyến không rời ra cửa, Tiết Thần đang muốn đi nhà thuỷ tạ gặp nữ quan Sách Na để luyện tập, lại thấy Lưu bá sắc mặt ngưng trọng vội vàng chạy lại đây bẩm báo: “Thiếu phu nhân, ngoài cửa đang náo loạn cả lên. Thị vệ ngăn cản nhưng người của Thanh Dương Công chúa ở trước cửa cũng chửi rủa thật bậy bạ.”
Nữ quan Sách Na vừa nghe nhắc đến Thanh Dương Công chúa liền bất an nhìn về phía Tiết Thần hỏi: “Thiếu phu nhân, có phải Thanh Dương Công chúa tới đây muốn ta đi ra ngoài?”
Tiết Thần lắc đầu, kêu Hạ Châu giúp nàng mặc lại ngoại y nàng vừa cởi ra, sau đó mới trấn an: “Cái gì mà muốn hay không, chuyện của bà ta và nữ quan đã sớm chấm dứt. Cho dù bà ta tới cũng không đem nữ quan đi được, hãy yên tâm!”
Thông qua nhiều ngày ở chung, Tiết Thần cũng biết nữ quan Sách Na thật không thích Thanh Dương Công chúa, cho nên Tiết Thần không có bất cứ khả năng gì đẩy Sách Na đi.
Lưu bá nhìn nhìn nữ quan Sách Na rồi bẩm báo tiếp tình hình ngoài cửa: “Thiếu phu nhân, hôm nay Thanh Dương Công chúa còn mang theo một nữ tử trọng thương tới đây, nói là đồ đệ của nữ quan Sách Na, gọi là Tang gì đó, nói nàng ta . . .” Lưu bá liếc nhanh một cái về phía nữ quan Sách Na, sau đó mới thấp giọng tiếp tục: “Nói nàng ta câu dẫn Uy Viễn Hầu bị bắt gian trên giường. Thông qua mấy ngày thẩm vấn, nàng ta còn cung khai một người khác cũng câu dẫn Hầu gia với nàng ta, đó là đồ đệ khác của nữ quan tên là Ni Thải cô nương.”
Nữ quan Sách Na liên tục xua tay: “Không không không, Ni Thải không làm như vậy. Ta có thể dùng sinh mệnh bảo đảm.”
Tiết Thần trao cho Sách Na ánh mắt trấn an: “Nữ quan không cần nghĩ quá nhiều, chuyện này không quan hệ đến nữ quan. Thanh Dương Công chúa là tới quậy phá Quốc công phủ mà thôi, nữ quan cứ việc an tâm ở chỗ này, chỉ cần có ta thì nữ quan sẽ không cần phải đi đâu hết.”
Sách Na nhìn nữ tử xinh đẹp như trích tiên bước ra từ bức họa trước mắt, nếu nói lúc trước bà chỉ mới thấy trên người nàng tỏa ra sự tôn quý và nỗ lực, nhưng hiện tại bà còn nhìn được trên người nàng một loại đảm đương và trách nhiệm khó có thể miêu tả. Được một người tín nhiệm mình vô điều kiện như vậy, Sách Na đã thật lâu cũng chưa gặp lại -- dưỡng mẫu là một, Tiết Thần là một, hai người đều là nữ nhân độc đáo nhất trên đời này, có chính kiến, có trách nhiệm và đảm đương, giống như vô luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần không thẹn với lương tâm là có thể an tâm chờ đợi sự tình được giải quyết, không cần lo lắng có thể bị hiểu lầm hoặc có thể bị vứt bỏ hay không.
Sách Na thật sự rất thích Vệ Quốc Công phủ, tựa như lúc trước bà đã nghĩ qua, hiện giờ bà đã hơn bốn mươi, ở trong cung cũng chỉ thêm mấy năm nữa thôi. Nữ tử vào cung hầu hạ, nếu không chịu qua sủng hạnh thì hai mươi lăm tuổi có thể thả ra một đám, năm mươi tuổi có thể thả ra một đám, Sách Na thật sự không muốn ở lại trong cung. Kinh nghiệm hầu hạ nhiều năm đã mách bảo cho bà biết, Vệ Quốc Công phủ Thiếu phu nhân Tiết Thần là chủ tử có thể đi theo, càng đừng nói còn có một Trưởng Công chúa tính tốt như vậy ở phía sau chống lưng.
Tiết Thần trấn an nữ quan Sách Na xong liền đi trở về Thương Lan uyển, cũng không tính tự mình ra mặt xử lý chuyện này. Hôm qua nếu nói đối mặt với Thanh Dương Công chúa nàng đã thắng một trận, bất quá cũng nhờ vào bà ta không phản ứng kịp nên nàng chiếm ưu thế. Nhưng hôm nay lại bất đồng, Thanh Dương Công chúa lại mang theo người tới cửa náo loạn, vậy chứng tỏ hôm qua bà ta đã lập kế hoạch, nếu nàng ra cửa ứng đối thì nàng sẽ mất đi thế thượng phong rồi.
Hôm nay nàng không thể tự mình ra ngoài mạo hiểm, nhưng cũng sẽ không vô thanh vô tức là được. Đích xác sẽ có người phải xuất đầu, chẳng qua đó không phải là nàng mà thôi.