Edited by Bà Còm
Tiết Vân Đào theo sau Tiết Kha lấy trà thay rượu kính chư vị khách khứa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ồn ào cùng giọng hét bén nhọn của nữ hài: “Cha, cha, con là Uyển nhi, cứu mạng! Cha -- --”
Trong phòng đầy khách xôn xao một trận. Tiết Kha lập tức ra hiệu cho quản gia Lý Phúc, còn không chờ Tiết Kha phân phó xong đã thấy một thân ảnh nho nhỏ vượt qua ngạch cửa chạy thẳng vào, gia đinh canh cửa cũng không kịp ngăn cản. Nàng ta nhắm trúng mục tiêu chạy tới bên cạnh Tiết Vân Đào, ôm chặt tay Tiết Vân Đào trốn ra phía sau lưng ông.
Tiết Vân Đào và Tiết Kha đều bị sự tình bất thình lình trước mắt làm cho kinh ngạc ngây người. Tiết Vân Đào quay đầu lại nhìn chằm chằm Tiết Uyển, biểu tình quả thực có thể dùng từ xuất sắc để hình dung, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đầu mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi, thanh âm lạnh nhạt ẩn hàm tức giận: “Ngươi tới làm gì? Ai cho ngươi lại đây?”
Tiết Uyển cảm giác được sự tức giận mãnh liệt trong lời nói của Tiết Vân Đào, sợ tới mức buông lỏng tay ra, hoảng hốt nhìn nhìn khách khứa bốn phía đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình, cảm thấy trong tai vang tiếng ong ong, mơ hồ nhận ra bản thân có khả năng phạm phải một sai lầm lớn không thể tha thứ.
Lén giương mắt nhìn Tiết Vân Đào, Tiết Uyển lắp bắp giải thích: “Có, có người truy đuổi con, các nàng, các nàng ấy muốn đánh chết con, con, con . . .”
Tiết Kha cũng ý thức được tình huống không đúng, sai Lý Phúc ra ngoài nhìn xem. Lý Phúc thật mau trở lại bẩm báo: “Bên ngoài không có ai khác ạ.”
Tiết Uyển kinh hãi nói: “Sao có thể không có! Ngươi . . .”
Tiết Uyển còn chưa nói xong liền bị Tiết Vân Đào thô bạo ngắt lời: “Ngươi câm miệng cho ta! Cút về đi!”
Tiết Uyển ngốc lăng nhìn vị phụ thân trước nay chưa hề lớn tiếng với mình bèn biết ngay mình đã phạm sai lầm. Nhưng ông là phụ thân của mình mà, vì sao không phân biệt xanh đỏ đen trắng liền hung dữ nổi giận? Chỉ vì mình là nữ nhi ngoại thất sao?
Bên cạnh có hai vị đồng liêu của Tiết Vân Đào đứng lên hỏi: “Tiết huynh, vị cô nương này . . . là lệnh ái thiên kim sao?”
Tiết Vân Đào khó xử không biết trả lời như thế nào, bên cạnh lập tức có người lên tiếng: “Nhìn không giống mà, thiên kim của Tiết đại nhân ta đã gặp qua.”
Vấn đề mở ra làm khách khứa trong phòng tức khắc nổi lên khí thế ngất trời thảo luận về thân phận nữ hài đột nhiên chạy vào nhận cha. Ngay lúc này tim Tiết Uyển đang đập bùm bùm, đây là lần đầu tiên nàng ta ở nơi công cộng đứng chung một chỗ với Tiết Vân Đào. Nàng ta hy vọng nhờ vậy mà trong nháy mắt Tiết Vân Đào sẽ ở trước mặt mọi người nói ra thân phận của mình, nàng ta sẽ không cần làm nữ nhi ngoại thất mà sẽ được tiến vào Tiết gia, nàng ta cũng là nữ nhi của Tiết gia không phải sao? Dựa vào đâu mà Tiết Thần có thể đương nhiên tung hoành ở Tiết gia, còn Tiết Uyển mình lại không thể chứ?
Chỉ cần phụ thân nhận mình trước mặt mọi người, nhất định có thể làm cho những kẻ khi dễ mình mở rộng tầm mắt, để bọn họ nhìn xem mình cũng là nữ nhi của Tiết gia, mình cũng là chủ nhân ở Tiết gia!
Tiết Uyển tiến về phía trước một bước, lần này nàng ta nắm chặt tay áo của Tiết Vân Đào, ngữ điệu rõ ràng hô lớn: “Cha, con cũng là nữ nhi của ngài mà. Ngài nói cho bọn họ con là nữ nhi Tiết Uyển của ngài đi!”
Những lời này lại khiến cho đại sảnh đầy khách dậy lên sóng gió động trời, mọi người sôi nổi châu đầu ghé tai thì thầm, thanh âm nghi hoặc truyền đi khắp phòng.
“Tiết Uyển? Ta nhớ rõ Tiết đại nhân chỉ có một nữ nhi tên Tiết Thần! Chẳng lẽ là thiếp thị sở sinh? Vậy mà chưa từng nghe nói qua.”
“Không phải thiếp thị sở sinh đâu, Tiết đại nhân chỉ có một thiếp thị, thiếp thị kia dưới gối không nhi nữ, chỉ có một đích tiểu thư tên Tiết Thần thôi.”
“Vậy nữ nhi này là từ nơi nào nhảy ra? Không phải là . . . ngoại thất sở sinh chứ?”
Trong bữa tiệc lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng. Tuy Tiết Vân Đào bị vấn đề đột nhiên phát sinh làm đầu đau như muốn nứt ra, nhưng Tiết Kha thật ra vẫn trầm ổn, liếc mắt nhìn kẻ ngu xuẩn đang ôm chặt tay của Tiết Vân Đào rồi đưa mắt ra hiệu cho Lý Phúc. Lý Phúc liền phái người tiến lên lôi Tiết Uyển đang to mồm kéo vào hậu trạch giao cho Lão phu nhân xử trí, Tiết Kha cùng Tiết Vân Đào trấn an khách khứa một phen rồi Tiết Vân Đào cũng vội vàng tiến vào hậu trạch xử lý vụ này.
Trong Thanh trúc viện an tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe. Tiết Vân Đào vội vàng bước nhanh qua hành lang tự vén mành trúc đi vào phòng liền thấy Tiết Uyển quỳ dưới đất, Ninh thị mặt đầy oán giận, tất cả khách nữ cũng đã được mời ra ngoài, chỉ còn lại hai vị di nương cùng Tiết thị. Sau khi nhìn quanh một vòng, Tiết Vân Đào không chút nào ngoài ý muốn còn thấy Tiết Thần ngồi ở vị trí cuối cùng đang yên lặng nhìn chằm chằm Tiết Uyển nức nở quỳ dưới đất, cảm giác được ánh mắt của Tiết Vân Đào, Tiết Thần lạnh lùng nâng lên đôi mắt đen như mực lạnh như băng nhìn lướt qua Tiết Vân Đào.
Chỉ một cái liếc mắt kia của Tiết Thần đã khiến cho Tiết Vân Đào cơ hồ muốn tông cửa xông ra chạy trốn.
Cúi đầu đi tới bên cạnh Tiết Uyển, Tiết Vân Đào chắp tay hành lễ với Lão phu nhân. Lão phu nhân Ninh thị vẫn ngồi xếp bằng trên giường La Hán, biểu cảm thâm trầm nhìn lướt qua Tiết Thần trước rồi sau đó mới hỏi Tiết Vân Đào: “Ngươi nói thật xem đây là xảy ra chuyện gì? Nha đầu này là ai?”
Tiết Vân Đào nhìn Ninh thị, khóe miệng giật giật, sau đó mới nhấc vạt áo lên quỳ xuống, ôm quyền thỉnh tội với Ninh thị: “Nhi tử bất hiếu, liên luỵ phụ thân mẫu thân, làm Tiết gia hổ thẹn.”
Tiết Vân Đào là trưởng tử của Đông phủ Tiết gia, Tiết gia hiếm nhi tử thừa tự, Tiết Kha chỉ có mỗi một nhi tử là Tiết Vân Đào, vô luận là tài học hay nhân phẩm đều là niềm tự hào của Tiết Kha từ trước đến nay. Tiết Vân Đào luôn luôn mang đến vinh quang cho gia tộc, nhưng hôm nay ở ngay thời điểm khách khứa tụ tập mà nháo ra chuyện gièm pha như vậy thật sự quá mất mặt mũi.
Bởi vậy Ninh thị vì chuyện bị mất mặt này cũng không có biểu hiện khoan dung đối với nhi tử mà chỉ càng thêm lạnh giọng hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, nha đầu kia rốt cuộc là ai?”
Tiết Uyển cũng quên mất khóc thút thít, quỳ gối bên cạnh Tiết Vân Đào, nhìn vị phụ thân trước nay ở trong ấn tượng nàng ta đều cao như núi lớn, vậy mà ngay trước mặt vị tổ mẫu này cũng chỉ có thể cúi đầu nhận sai không dám có chút ngỗ nghịch. Trong lòng Tiết Uyển càng thêm bất an, mẫu thân đã nói một ngày nào đó phụ thân sẽ đem bọn họ nghênh vào cửa, hiện giờ Tiết Uyển mơ hồ cảm thấy có lẽ chuyện này bị mình nháo như vậy sẽ không còn thuận lợi nữa.
“Con bé là . . . hài tử của nhi tử và Tố Nga.” Tiết Vân Đào không dám giấu giếm nói thẳng ra.
Ninh thị nhíu mày, hiển nhiên biết rõ Tố Nga là ai, chất vấn: “Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn liên hệ với Từ Tố Nga sao?”
Tiết Vân Đào không lên tiếng, chỉ yên lặng gật gật đầu, do dự một lúc lâu sau mới nói thêm: “Nàng vẫn luôn đi theo nhi tử, Uyển nhi chính là nữ nhi của chúng ta, còn có, còn có một nhi tử, năm nay chín tuổi, tên Tiết Lôi.”
Nghe đến đó Ninh thị cũng không còn cách nào giữ bình tĩnh, đập tay xuống giường chỉ vào Tiết Vân Đào giận dữ nói: “Ngươi là đồ hỗn trướng! Một bụng đầy thi thư bị chó ăn hết rồi sao? Vậy mà lại học đòi mấy tên ăn chơi trác táng đi dưỡng ngoại thất. Thê tử của ngươi thây cốt còn chưa lạnh, ngươi khiến cho nữ nhi ngoại thất nháo tới tận phủ, ngươi không làm thất vọng thê tử và nữ nhi của ngươi sao?”
Ninh thị nói đến đây bèn liếc mắt về phía Tiết Thần vẫn đang "sét đáng không động" ngồi yên tại chỗ xem diễn, chứng tỏ những lời này rõ ràng cố tình nói cho Tiết Thần nghe, bởi vậy có thể thấy được Lão thái thái nhất định đã sớm biết Tiết Vân Đào ở bên ngoài dưỡng ngoại thất, hơn nữa còn sinh nhi nữ.
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Tiết Thần, bỗng nhiên nàng đã hiểu vì nguyên do gì mà Lão thái thái sẵn sàng đánh vỡ quy củ đồng ý cho Tiết Vân Đào giương cao ngọn cờ "Chân ái" nghênh Từ Tố Nga vào cửa, coi bộ chỉ vì nhi tử ả ta sinh được mà thôi.
Có lẽ trong mắt Ninh thị thì tội lỗi lớn nhất của Lư thị không phải vì bà là nữ nhi của thương hộ mà là đến chết Lư thị cũng chưa sinh được một nhi tử. Trong lòng Tiết Thần vô cùng bi ai, thật thấy thương xót cho mẫu thân Lư thị của nàng.
Tiết Vân Đào bị Ninh thị mắng không dám ngẩng đầu, ông cũng tự biết chuyện này mình làm không hề có đạo nghĩa. Năm đó ông cùng Từ Tố Nga lén lút sinh tình rồi tự định chung thân; trong nhà không biết vì sao lại an bài Lư thị làm thê tử của ông. Vài năm đầu ông thật chán ghét Lư thị, làm sao chịu cùng bà chung sống hòa thuận, chính là lúc ấy ông mới gần gũi với Từ Tố Nga nhiều hơn. Nhưng sau khi sống chung một thời gian ông mới phát hiện Lư thị rất tốt, thời điểm muốn cùng Từ Tố Nga chặt đứt quan hệ thì ả đã vì ông sinh hạ một nữ một tử nhưng lại nhất định không chịu nhập phủ làm thiếp. Ông không còn cách nào khác đành phải dối gạt cả hai đầu, nghĩ rằng chờ sau khi hiếu kỳ của Lư thị chấm dứt thì suy xét nên làm thế nào để an trí bọn họ, nhưng không ngờ hôm nay lại bị nha đầu lỗ mãng hoàn toàn vạch trần.
Hai ma ma tiến lên giúp Ninh thị thuận khí. Ninh thị ngồi ở vị trí đầu, nhìn quanh phía dưới một vòng mới hỏi Tiết Vân Đào: “Chuyện tới mức này ngươi tính toán xử lý thế nào?”
Lời đương nhiên là hỏi Tiết Vân Đào, nhưng ánh mắt Ninh thị lại như có như không liếc về hướng Tiết Thần. Tiết Thần ngồi an tĩnh "mắt nhìn mũi, mũi xem tâm" giống như nàng không có mặt ở đây.
Chỉ thấy Tiết Vân Đào thẳng lưng nhưng không ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói với Ninh thị: “Toàn để mẫu thân xử trí.”
Tiết Uyển sợ tới mức quay sang nhìn Tiết Vân Đào, ông nói toàn để người khác xử trí, vậy nếu người khác muốn ông vứt bỏ bọn họ thì chẳng lẽ ông cũng làm theo sao? Tiết Uyển cảm thấy chỉ trong một ngày hôm nay mà phải liên tiếp chịu nhiều đả kích thật sự quá lớn, từ nhỏ đến giờ tuy nàng ta là nữ nhi ngoại thất nhưng vẫn có mẫu thân, có đệ đệ, còn thỉnh thoảng sẽ gặp được phụ thân. Hôm nay Tiết Uyển bất quá là muốn tranh thủ một ít thứ vốn nên thuộc về mình, vậy mà hậu quả lại biến thành để cho người khác quyết định vận mệnh của ba người họ, điều này làm cho nàng ta không cách gì nghĩ thông suốt.
Lúc này Ninh thị quản không được trong lòng Tiết Uyển nghĩ như thế nào, sau khi thuận khí xong liền lướt qua Tiết Vân Đào nhìn thẳng về phía Tiết Thần vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, vẫy vẫy tay kêu nàng lại: “Thần tỷ nhi, đến chỗ tổ mẫu này.”
Tiết Thần đoan trang đứng lên, mắt nhìn thẳng đi tới bên cạnh Ninh thị. Ninh thị cầm bàn tay nhỏ nhắn của Tiết Thần ủ ở trong tay nhìn chăm chú một lát, thở dài thật sâu rồi dùng ngữ khí trìu mến hỏi Tiết Thần: “Hài tử ngoan, chuyện hôm nay con thấy rõ chưa? Nha đầu này là muội muội cùng cha khác mẫu với con, nàng ta cũng là hài tử của cha con. Con thấy chuyện này nên xử trí thế nào mới tốt đây?”
Tiết Thần giương mắt nhìn nhìn Ninh thị, ánh mắt thanh minh tựa hồ có thể soi rõ nội tâm xấu xa của bà, khiến Ninh thị không tự chủ được rũ mắt xuống không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mỹ lệ dường như có thể nhìn thấu nhân tâm.
Ánh mắt Tiết Thần lại một lần nữa dừng lại trên người Tiết Vân Đào và Tiết Uyển thu vào biểu tình của hai người: Tiết Vân Đào áy náy, Tiết Uyển sợ hãi. Dưới ánh mắt chờ đợi của Ninh thị, Tiết Thần mới chậm rãi phun ra mấy chữ: “Nếu tôn nữ nói 'Lưu tử bỏ mẫu', tổ mẫu và cha sẽ đáp ứng sao?”
“. . .”
Mọi người trong phòng đều cảm thấy kinh hãi khi nghe lời nói của Tiết Thần. Ngay cả Tiết Vân Đào cũng khó có thể tin ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhi thanh lệ thuần khiết như một đóa hoa sen trước Phật đài, thật sự rất khó tin tưởng câu nói "Lưu tử bỏ mẫu" được nói ra từ trong miệng một tiểu cô nương thuần mỹ như vậy.
Ninh thị thì càng trợn mắt há hốc mồm nhìn tôn nữ này, bởi vì bốn chữ kia mà bàn tay ấm áp mịn màng như ngọc hiện tại bà đang cầm tựa hồ có chút lạnh như băng. Bà chỉ muốn mượn miệng của nha đầu này để hoàn tất vai diễn, để thể hiện sự nhân từ công chính của Lão phu nhân bà đây, nhưng nha đầu này vậy mà thật đúng là dám mở miệng.