Edited by Bà Còm in Wattpad
Suốt một buổi tối, Tiết Thần đều vuốt tới vuốt lui bụng mình, vẫn không thể tin được. Lâu Khánh Vân cũng như thế, đôi phu thê cứ thế phễnh bụng nằm chay. Nếu là bình thường thì Lâu Khánh Vân đã sớm kìm nén không được, nhưng hôm nay chàng ta cái gì cũng không dám làm, chỉ để Tiết Thần gối đầu lên cánh tay mình lẳng lặng nhìn nàng.
Hai người thỉnh thoảng nhìn nhau. Tâm tình của Tiết Thần vô cùng phức tạp. Phải biết rằng, nhiều năm như vậy nàng đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận mình không thể có hài tử, nhưng đột nhiên tất cả những gì nàng chuẩn bị đều vô dụng.
“Chàng . . . thật sự không có bắt mạch lầm chứ?” Tiết Thần vẫn khó mà tin được.
Lâu Khánh Vân gật đầu: “Ta đã bắt mạch mười lần, không sai được. Ngày mai ta lại kêu Thái y đến xem. Nhiều nhất là một tháng, mạch còn yếu nhưng ta xác định đúng rồi.”
Tiết Thần không nói gì, lại đặt tay lên bụng sờ sờ: “Nếu không vẫn nên chờ thêm mấy ngày nữa đi. Thái y mà tới bắt mạch thì tất cả mọi người đều biết, vạn nhất không đúng thì chẳng phải động tĩnh quá lớn, còn nếu là thật thì vừa mới một tháng đã thông báo thiên hạ cũng quá sớm, có thể kinh động đến thai nhi hay không?”
Lâu Khánh Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta lén mời Thái y vào phủ là được rồi.”
Tiết Thần vẫn cảm thấy không ổn: “Thái y sao có thể cái gì cũng không nói chứ? Huống chi, chúng ta cũng đâu thể bảo Thái y phải giữ kín chuyện này. Đây cũng không phải vụ gì gièm pha, chỉ là ta không muốn để mọi người biết đến quá sớm làm kinh động hài tử! Hài tử còn nhỏ như vậy, chàng không biết ta mong hắn lâu đến độ nào.”
Lâu Khánh Vân nhìn Tiết Thần, trên mặt có chút ngượng ngùng, ho khan hai tiếng mới vuốt mũi nói: “Chuyện này . . . cuối cùng không phải đã có rồi sao, có thì tốt rồi, ha ha.”
Tiết Thần lườm người nào đó một cái, thiếu chút nữa đã quên nàng lo lắng như vậy tất cả đều bởi vì tên cà chớn kia, bất quá đêm nay tâm tình của nàng rất tốt, tạm thời không muốn so đo, chỉ trừng mắt lườm một cái rồi tiếp tục rúc vào cái ôm của người nào đó, ngọt ngào dựa sát. Đôi phu thê đều thật hưng phấn tựa vào nhau thảo luận suốt một đêm, thậm chí bàn luôn cả chuyện hài tử là nam hay là nữ, là nam hài thì khi nào cưới thê, là nữ hài thì khi nào xuất giá, gả cưới xong thì sinh cho hai người họ mấy tôn tử tôn nhi, tất cả những vấn đề này đều lôi ra thảo luận một lượt.
Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, trời đã hừng sáng thì Tiết Thần mới thiếp đi.
Lâu Khánh Vân vẫn tinh thần no đủ đi nha sở. Bởi vì Tiết Thần cũng không tính toán thỉnh Thái y hồi phủ chẩn bệnh, chỉ nói đợi qua một đoạn thời gian để ổn định lại rồi mới tính sau. Dù sao Lâu Khánh Vân nghĩ mình cũng biết chút y thuật, chỉ cần mỗi ngày hắn nhìn chằm chằm thì không có việc gì. Lúc Lâu Khánh Vân rời nhà đã dặn dò bọn nha hoàn đừng quấy rầy Tiết Thần, để nàng ngủ thêm một lát. Vậy mà Tiết Thần vẫn chưa ngủ được bao lâu lại bị Hạ Châu đánh thức.
Nguyên nhân là Lão thái quân phái người tới thỉnh, nói là di nãi nãi điểm danh muốn gặp nàng.
Tiết Thần có không tình nguyện thế nào cũng phải bò dậy, mơ mơ màng màng thay đổi xiêm y, rửa măt sạch sẽ xong mới cảm thấy thanh tỉnh hơn chút. Trong lúc soi gương, Tiết Thần lại theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn bụng mình rồi cong môi nở nụ cười. Chẩm Uyên đang chải đầu cho Tiết Thần, thấy nàng cười bèn hỏi nàng có chuyện gì vui. Tiết Thần chỉ cười không nói, Chẩm Uyên cũng không rõ, chỉ biết hôm nay tâm tình phu nhân nhà mình giống như thực không tệ.
*Edited by Bà Còm*
Lão thái quân phái người đi kêu Tiết Thần xong, đại tức phụ Quý thị của di nãi nãi bèn thò qua nói: “Ủa, hóa ra Thiếu phu nhân trong phủ mỗi ngày không cần phải sáng sớm lại đây thỉnh an Lão thái quân sao? Còn phải để Lão thái quân mời nàng tới.”
Quý thị mấy tháng trước mới vừa được một tôn tử nữa, hiện giờ địa vị ở An Dương Hầu phủ là tối cao, hài tử gởi nuôi trên danh nghĩa nhiều nhất, bởi vậy khi lên tiếng cũng tự tin mười phần.
Lão thái quân uống một ngụm trà sâm, đem tay hợp lại cho vào bên trong vỏ bông giữ ấm rồi nói: “Người trẻ tuổi mà, luôn luôn thích ngủ. Ta cũng không phải loại lão nhân chú ý vấn đề này, thỉnh an chỉ là để giữ bề mặt, có cũng được mà không có cũng không sao.”
Quý thị lại không nghĩ như vậy, nhìn thoáng qua di nãi nãi rồi mới nói: “Lão thái quân nhân từ. Bất quá đây cũng không phải là phương pháp quản giáo tức phụ và tôn tức phụ. Sau một thời gian thì các tiểu bối liền cảm thấy ngài dễ qua mặt.”
Lão thái quân cười cười: “Đâu có chuyện gì mà lại thành dễ qua mặt? Đi xem, nương tử của Khánh ca nhi còn chưa dậy sao? Hôm nay di nãi nãi cùng đại phu nhân đặc biệt tới gặp nàng.”
Lúc nãy Kim ma ma đã nghe nha hoàn đáp lời, bèn thông báo: “Vâng, lúc nãy nô tỳ hỏi thăm rồi, Thiếu phu nhân vừa thức dậy. Hôm qua sợ là bị mệt, trong phòng ánh nến sáng cả đêm cũng chưa tắt.”
Phu thê thiếu niên, một đêm sáng nến, chỉ cần là người từng trải thì ai lại không hiểu chứ.
Di nãi nãi và Quý thị liếc nhau, Quý thị lại âm dương quái khí xổ ra một câu: “Nhìn xem kìa, đây là kiểu gì vậy? Cũng may Lão thái quân ngài rộng lượng, nếu là tức phụ của ta thì thế nào cũng phải sửa trị một phen mới được.”
Lão thái quân thực sự có chút không kiên nhẫn đối đáp với Quý thị. Lúc trước bà luôn cảm thấy muội tử này gả đến An Dương Hầu phủ không được ở trong kinh thành, khó khăn lắm mới trở về thì cũng nên đi lại nhiều hơn. Chỉ là sau vài lần qua lại, Lão thái quân liền phát giác hai người không hợp nhau. Xa cách nhiều năm không gặp nên cách xử trí vấn đề cùng cách đối nhân xử thế của hai lão tỷ muội sai biệt rất lớn. Di nãi nãi cường thế, đối xử với tức phụ và tôn tức phụ đều rất nghiêm khắc, quy củ cũng nhiều. Vốn dĩ đây là chuyện riêng của An Dương Hầu phủ nên Lão thái quân cũng mặc kệ muội tử; nhưng vài lần gần đây, Lão thái quân cảm giác được lão muội muốn nhúng tay vào chuyện hậu trạch của Quốc Công phủ hơn nhiều. Ví dụ như chuyện Thần tỷ nhi chưa hoài thai, lão muội ở trước mặt bà đề cập đến vấn đề này đã bảy tám lần, mỗi lần đều đưa chút thuốc bổ gì đó, còn dặn dò nhất định phải bắt Thần tỷ nhi uống. Mấy loại dược đó Lão thái quân đều lén vứt bỏ, bởi vì lúc trước bà đã bảo Kim ma ma sắc một thang thuốc cho bà xem qua, nước thuốc đắng không chịu được, uống một thang là cả ngày có thể không nuốt trôi cơm, đều bị mùi thuốc gay mũi kia hun đến no luôn. Cho nên, sau đó Lão thái quân liền không kêu Kim ma ma đi xem Thần tỷ nhi uống thuốc nữa, vẫn hy vọng thuận theo tự nhiên.
Chỉ là, lão muội cùng mấy tức phụ dường như tìm được lạc thú trên người bà. Nếu không, cũng chẳng biết vì nguyên do gì mà sáng sớm hôm nay đã mang theo tức phụ tới làm phiền bà, còn một hai phải gặp cho bằng được Thần tỷ nhi, muốn giáp mặt đưa dược rồi dặn dò nàng uống mới chịu.
Lão thái quân thực sự muốn cự tuyệt bọn họ, nhưng lại cảm thấy làm như vậy cũng quá 'bất cận nhân tình', dù sao cũng là lão tỷ muội nhiều năm như vậy, khi còn nhỏ hai người thân cận nhau nhất, hiện giờ lão muội sau bao nhiêu năm mới được trở về kinh thành, coi như là cho lão muội mặt mũi. Vì thế Lão thái quân mới sai người kêu Thần tỷ nhi lại đây, cũng muốn để Thần tỷ nhi chia sẻ một chút với mình, Lão thái quân thật sợ nếu ngồi riêng với nhau thêm một khoảng thời gian, bản thân bà sẽ nhịn không được phải lôi kẻ khoa tay múa chân dạy bà phương pháp trị gia tống cổ ra khỏi cửa.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần lững thững tới muộn, thật ra hiện giờ cũng không muộn bao nhiêu, bất quá mới là giờ Thìn một khắc mà thôi. Nàng thật không ngờ di nãi nãi này có thừa tinh lực như vậy, mới sáng sớm đã chỉ đích danh muốn gặp nàng.
Tiến lên thỉnh an Lão thái quân và di nãi nãi xong, Tiết Thần ngồi xuống ghế thái sư Kim ma ma an bài cho nàng bên cạnh Lão thái quân, sau đó mới thấy hơn mười bao dược đặt trong tầm tay Quý thị. Nhớ tới lần trước bọn họ đưa nàng dược bổ thân kia, Tiết Thần liền cảm thấy miệng lưỡi đắng ghét, lại có cảm giác muốn nôn ra.
May mắn nàng cố gắng nhịn xuống mới không đến nỗi lộ ra.
Quý thị cùng Tiết Thần hàn huyên vài câu liền trực tiếp đi vào chủ đề, cầm bao dược trong tầm tay đưa đến trước mặt Tiết Thần: “Lúc trước nghe Lão thái quân nói Thiếu phu nhân cũng đang tìm phương pháp cầu tử, dược này so với kỳ trước hiệu nghiệm hơn nhiều, chỉ là đắng hơn dược kia một chút mà thôi nhưng hiệu quả rất tốt. Ta có hai tiểu nhi tức đều uống dược này, Thiếu phu nhân chỉ cần uống xong, bảo đảm sinh một lần là được nhi tử.”
Tiết Thần nhìn bao dược nhưng không tiếp nhận. Kim ma ma liền thay nàng nhận dược trong tay Quý thị, thay Tiết Thần nói lời cảm tạ rồi đặt lên bàn trong tầm tay của Lão thái quân. Tuy rằng trong lòng Tiết Thần vô cùng phản cảm đối với loại dược này, nhưng cũng hiểu rõ không nên để lộ sự phản cảm đó ra ngoài, dù gì Quý thị cũng coi như là làm chuyện tốt, bà ta cũng chỉ sốt ruột vấn đề nhi tử thừa tự thay Lâu gia mà thôi.
Tiết Thần chưa ăn cơm sáng bèn bẻ một khối điểm tâm trên bàn trà đưa vào miệng, đang nhấm nháp thì nghe di nãi nãi cũng mở miệng, lại không phải nói với Lão thái quân mà với Tiết Thần, bộ dáng hòa ái đến cực điểm, trên mặt treo nụ cười tủm tỉm, chỉ là lời nói ra lại nghe không lọt tai chút nào: “Thiếu phu nhân có từng nghĩ tới, nếu là năm nay vẫn chưa hoài thai, vậy có chuẩn bị khi nào nạp thiếp cho Thế tử chưa?”
Tiết Thần đang ăn điểm tâm bị một câu này đủ để nàng thiếu chút nữa mắc nghẹn. Kim ma ma vội vàng tiến lại thuận khí cho nàng, lại đưa đến trà nóng. Tiết Thần vừa định uống thì lại nhận ra là trà, bèn đặt sang một bên rồi xin Kim ma ma một chén nước, uống xong mới lấy hơi lại được, sau đó nhìn di nãi nãi hỏi: “Di nãi nãi vừa nói gì ta không nghe rõ.”
Tiết Thần dĩ nhiên nghe được cho nên mới bị sặc, nói như vậy chỉ là muốn nhắc khéo di nãi nãi một chút, bảo bà ta không nên rỗi hơi xía vào chuyện nhà người khác. Chỉ là di nãi nãi này ỷ vào quan hệ tỷ muội ruột thịt với Lão thái quân, căn bản không để ý tới Tiết Thần, lại nói một tràng: “Thiếu phu nhân tuổi còn trẻ, không ngờ lỗ tai còn không thính bằng lão thái bà này. Ta muốn nói, Thiếu phu nhân đã gả vào Lâu gia ba năm rồi, lại chưa từng sinh hạ một hài tử nào cho Thế tử. Nếu là ở trong An Dương Hầu phủ chúng ta, tức phụ nhi mà không sinh dưỡng được thì đơn giản chỉ có hai con đường: một là thay phu quân nạp thiếp, hai chính là tự thỉnh hạ bậc. Ta nghĩ Thiếu phu nhân tất nhiên luyến tiếc địa vị hiện giờ, vậy còn lại chỉ có điều thứ nhất.”
Lão thái quân nghe lão muội càng nói càng quá phận, không khỏi quát lên: “Tố Quân, những lời này không thể nói bậy.”
Di nãi nãi cho rằng Lão thái quân chỉ là diễn kịch, rốt cuộc thiên hạ này không có lão nhân gia nào mà không sốt ruột vấn đề nhi tôn nối dõi. Di nãi nãi 'suy bụng ta ra bụng người', bèn tự động suy diễn câu quát ngưng lại của Lão thái quân như là một cách ngầm cổ vũ.
“Ta không có nói bậy, ta cũng chỉ là lo lắng giùm lão tỷ mà thôi. Lão thái quân ngài nhân hậu, nhưng chuyện vô tử đối với một nữ nhân mà nói, đặc biệt là đối với nữ nhân trong phủ đệ như chúng ta, đó là một điều tối kỵ. Lão thái quân nhân hậu có thể không muốn ép bức tôn tức nhi, nhưng chính Thiếu phu nhân cũng phải có điểm tự giác mới được, đừng lãng phí lòng tốt của Lão thái quân. Ta cũng biết, hiện giờ lời nói của ta có chút không xuôi tai, chính là 'lời thật thì mất lòng', ta là di nãi nãi, là trưởng bối, dĩ nhiên có nghĩa vụ phải nhắc nhở Thiếu phu nhân những việc này. Đừng để đến lúc bản thân sinh không ra lại còn làm hỏng huyết mạch của phu gia, vậy đã biến thành tội nhân thiên cổ của Lâu gia rồi.”
Tiết Thần chỉ cảm thấy ngực bị khối điểm tâm kia làm nghẹt thở, hít sâu một hơi thật mạnh, sau đó mới trả lời vấn đề rất đường hoàng di nãi nãi vừa đưa ra: “Không dám trách tội di nãi nãi, chỉ là chuyện nạp thiếp cũng không phải một ngày hai ngày . . .”
Tiết Thần còn chưa nói xong liền nghe Quý thị từ bên cạnh xen vào: “Nếu Thiếu phu nhân muốn nạp thiếp cho Thế tử, Hầu gia chúng ta vừa lúc liền có sẵn, là tiểu thư Hầu phủ chân chính, tới làm thiếp cho Thế tử cũng vì nể mặt Quốc Công và Công chúa còn có cả Lão thái quân nữa. Tiểu thư Hầu phủ chúng ta nếu nói cầm kỳ thư họa, tài học thi thư thì nhất định là không bằng Thiếu phu nhân, chẳng qua, chúng ta chiếm lợi thế trong vụ ‘có thể sinh’, nhất định trong vòng một năm liền cho Thế tử thêm mấy nhi tử mũm mĩm.”
Tiết Thần nghe được híp mắt lại, đưa mắt nhìn Lão thái quân sắc mặt xanh mét, sau đó hỏi: “Nghe ý tứ của đại phu nhân, dường như trong phủ các ngài đã chuẩn bị một nguồn Hầu tiểu thư dồi dào để cấp Thế tử làm thiếp một lượt?”
Quý thị rất đắc ý, buột miệng thốt ra: “Đúng vậy, tỷ muội nhiều một chút có thể chiếu ứng lẫn nhau, sẽ không sợ chính . . .”
Bốn chữ ‘chính phòng phu nhân’ Quý thị rốt cuộc không dám nói ra, cũng liền minh bạch mình nói hơn nhiều một chút, bất quá Quý thị cũng không cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì đây là điều căn bản mà ai cũng biết, ai cũng có thể hiểu minh bạch vấn đề đương nhiên này.