Edited by Bà Còm in Wattpad
Cả khách và chủ đều ăn một bữa cơm rất vui vẻ. Tiết Vân Đào cuối cùng đã uống đến say, sau khi uống say lời nói liền ít đi, một mình ngồi ngốc lăng lăng ở trước cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu thị đỡ ông vào phòng nghỉ ngơi, Tiết Thần tự mình đi tiễn Lâu Khánh Vân. Hai người hiện giờ đã đính hôn, cho dù đi cùng một chỗ cũng sẽ không có người nói ra nói vào, vì thế Lâu Khánh Vân dứt khoát thả chậm bước chân từ từ mà đi.
Tiết Thần thấy bộ dáng không muốn rời đi của Lâu Khánh Vân bèn dẫn chàng ta đến Quan Ngư đình bên cạnh chủ viện ngồi xuống. Bốn góc đình đều treo đèn lồng, hồ nước chìm vào bóng tối, bất quá khi gió nhẹ gợi lên cũng hiện ra sóng nước lấp loáng dưới ánh trăng .
Tiết Thần nhớ đến buổi hẹn hò của hai người trong ngôi thạch đình trên núi, thật là lần tao ngộ xấu hổ nhất của nàng ở đời này -- thật vất vả đi ra ngoài hò hẹn, khi hai người ở chung một chỗ thì khổ nỗi nàng lại được "đại di tới thăm" lần đầu, làm Lâu Khánh Vân cả buổi tối chạy đi mua băng nguyệt sự cho nàng . . . Đến nay hồi tưởng lại vẫn còn cảm thấy đặc biệt thú vị.
“Suy nghĩ gì thế?” Lâu Khánh Vân uống rượu xong, thanh âm nói chuyện nhẹ hơn bình thường, phảng phất như cọng lông chim mềm mại cọ vào lòng Tiết Thần, làm con tim của nàng ngứa ngáy không thôi. Tiết Thần quay đầu nhìn Lâu Khánh Vân một cái, thấy chàng ngồi dựa vào trụ đình, thân cao thẳng tắp, tuấn mỹ vô trù, thêm vài phần mị hoặc hơn so với ngày thường. Lâu Khánh Vân nghiêng đầu dựa trên trụ đình, giống như đang nằm nghiêng ngắm nàng, trông càng thêm phong tình.
Sau khi Lâu Khánh Vân uống rượu, mặt không đỏ mà chỉ có đôi mắt là hồng hồng, phảng phất như nam chính yêu nghiệt trong kịch nghệ chuyên môn mị hoặc thế nhân. Lâu Khánh Vân có thể mê hoặc những người khác hay không thì Tiết Thần không biết, nhưng ngay lúc này nàng biết bản thân nhất định đã bị chàng ta mê hoặc. Tiết Thần cứ nhìn chằm chằm gương mặt tỏa ra ma lực kia, thật lâu cũng không nói chuyện.
“Nàng nghĩ gì thế? Xuất thần như vậy?” Thấy Tiết Thần cứ yên lặng nhìn mình, Lâu Khánh Vân không khỏi mở miệng hỏi một lần nữa. Trong bóng đêm, nàng thuần mỹ như một đóa u lan xuất cốc khiến người tâm động; Lâu Khánh Vân nghĩ đến đóa u lan này thêm một khoảng thời gian nữa sẽ trở thành thê tử của mình, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu thỏa mãn.
Tiết Thần thu liễm tâm thần, thấy Lâu Khánh Vân cũng đang nhìn chằm chằm nàng liền có chút ngượng ngùng, xoay người sang chỗ khác đối diện với mặt hồ, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Vì sao hôm nay chàng không trèo qua cửa sổ?”
Nàng trở về nghe nói Lâu Thế tử tới, thực sự ngạc nhiên vô cùng . . .
Lâu Khánh Vân thấp giọng cười, giải thích: “Vốn dĩ ta cũng muốn bò qua cửa sổ, sau lại ngẫm nghĩ, ta thật không thể vẫn luôn dựa vào bò qua cửa sổ để gặp nàng. Sau đó bèn nhớ ra, chúng ta đều đã đính hôn, đâu cần phải lén lút vậy chứ, thế là liền tới cửa. Nàng cũng nghe rồi đấy, nhạc phụ đại nhân cũng cho phép ta thường xuyên qua lại, không cần bị lễ giáo thế tục trói buộc.”
“. . .” Tiết Thần hết ý kiến nhìn chàng ta, cố ý cười trêu: “Cha ta là uống say thuận miệng nói vậy thôi, thế mà chàng cũng cho là thật.”
Hai người ánh mắt giao triền, Lâu Khánh Vân không thể nhịn được, liền duỗi tay đặt lên vai Tiết Thần, kéo nàng ôm vào lòng ngực. Tiết Thần sợ bị người nhìn thấy giãy giụa không đồng ý, lại bị chàng ta càng ôm càng chặt, ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non: “Đừng nhúc nhích, để ta ôm trong chốc lát, đã thật nhiều ngày ta không gặp nàng rồi.”
Tiết Thần phát hiện, chỉ cần Lâu Khánh Vân dùng giọng điệu làm nũng loại này nói chuyện với nàng thì nàng liền khó có thể kháng cự, ma xui quỷ khiến cứ thế để chàng ta ôm vào lòng ở trong đình ngay tại nhà mình. Cũng may nơi này bên cạnh chủ viện, chuyên môn dùng để chiêu đãi khách nhân quen thân, hiện giờ muộn rồi nên cũng không ai đến, do đó Tiết Thần cũng không sợ. Chỉ là hơi thở nóng bỏng của Lâu Khánh Vân phun lên một bên cổ của nàng, làm thân mình nàng vì vậy mà mềm nhũn. Nàng vốn không thích mùi rượu, đời trước Tống An Đường thường xuyên uống say trở về nàng đều sẽ trực tiếp đẩy hắn đến phòng thiếp thị, hoặc là dứt khoát tự mình rời khỏi phòng đến trụ tại phòng cho khách. Tuy nhiên, Tiết Thần lại không cảm thấy mùi rượu trên người Lâu Khánh Vân khó ngửi, thậm chí còn cảm thấy một cỗ thân mật khiến người 'mặt đỏ tim đập'.
Ôm trong chốc lát, Tiết Thần liền cảm giác người nào đó miệng và tay đã bắt đầu không thành thật, đôi môi nhấm nháp vành tai của nàng, tay cũng từ bả vai chậm rãi trượt xuống tới eo. Tiết Thần giật mình tránh ra, đôi tay chống trước ngực Lâu Khánh Vân mắng: “Có chừng có mực.”
Lâu Khánh Vân tựa hồ lại quyết định muốn chơi xấu: “Hả? 'Có chừng có mực' là ý gì?”
Nói xong liền duỗi tay ở trên eo Tiết Thần nhéo một cái. Tiết Thần vừa ngứa vừa tê, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lâu Khánh Vân thấy nàng như vậy, lại là không tim không phổi nở nụ cười, rốt cuộc tìm về được một chút lý trí, không thể tại nơi lộ thiên này làm ra chuyện khác người, không khỏi bắt đầu bực bội: “Lần tới ta quyết định . . . vẫn bò cửa sổ, tuy rằng giống trộm nhưng ít nhất nàng sẽ không bắt ta phải 'có chừng có mực'.”
Tiết Thần lười tranh cãi vấn đề này với chàng ta, lườm một cái: “Chàng sao giống như một tiểu hài nhi vậy? Canh giờ không còn sớm, ta đưa chàng ra cửa.”
Lâu Khánh Vân ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng, dĩ nhiên cũng biết canh giờ không còn sớm, nhưng lại không đứng dậy mà vươn một bàn tay cho Tiết Thần. Tiết Thần khó hiểu, chàng ta liền lười biếng giải thích: “Say rồi, thân mình mềm nhũn, nàng kéo ta một chút.”
Tiết Thần bất đắc dĩ cực kỳ, đối với hành vi "được một tấc lại muốn tiến một thước" của người nào đó rất là khinh bỉ, nhưng cuối cùng vẫn là thua dưới ánh mắt khẩn cầu của chàng ta, duỗi tay cầm lấy tay chàng ta nhưng không cách gì kéo lên được. Người nào đó như nguyện chộp được tay nàng nắm chặt, vì thế bèn lên tinh thần, đứng lên nắm tay Tiết Thần chủ động đi ra đại môn.
Tiết Thần đi theo phía sau Lâu Khánh Vân, tay bị chàng ta chặt chẽ nắm lấy, tránh không thoát, trốn không thoát. Mà trên thực tế, chỉ có Tiết Thần mới biết, cho dù chàng buông lỏng tay thì nàng cũng sẽ không muốn rút ra -- Lâu Khánh Vân chính là có loại mị lực khiến nàng không tự chủ được muốn đi theo chàng, cho dù 'địa lão thiên hoang' nàng cũng nguyện ý cùng chàng đi hết con đường.
Một bước kéo thành hai bước, cuối cùng vẫn đi tới đại môn. Người gác cổng đêm tiến lại thỉnh an bọn họ, Lâu Khánh Vân liền đem bàn tay hai người đang giao nhau giấu ra sau lưng, thẳng đến khi lão Chương gác cổng mở then cửa thì mới lưu luyến buông ra.
Tiết Thần đưa Lâu Khánh Vân ra đại môn, Triệu Lâm Thụy đã dắt ngựa lại, gật đầu chào hỏi Tiết Thần -- bởi vì nàng cùng Lâu Khánh Vân còn chưa chính thức thành thân, Triệu Lâm Thụy có quan chức nên đương nhiên không cần hành lễ với Tiết Thần, gật đầu chào hỏi chỉ vì khách khí mà thôi.
Trước khi Lâu Khánh Vân lên ngựa bèn xoay người dặn dò Tiết Thần: “Về sau có chuyện gì nhớ rõ tìm ta trước tiên, không cần một mình nghẹn ở trong lòng. Nàng cứ thử vài lần sẽ thấy ta rất đáng tin cậy.”
Tiết Thần ngẩn người, ngay sau đó hiểu ra, nhất định là vụ Úc thị và Tống An Đường tính kế nàng Lâu Khánh Vân đã biết, vì thế sợ nàng khổ sở nên đêm nay mới lại đây bái phỏng chứ gì?
Trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào, Tiết Thần không nói gì chỉ cúi đầu cười cười thẹn thùng rồi khe khẽ gật đầu. Hai người thập phần ăn ý, nàng không cần phải nói nhưng Lâu Khánh Vân vẫn biết nàng đồng ý với lời dặn dò của mình.
Bên cạnh có người nhìn chằm chằm nên bọn họ cũng không nói được gì làm không được gì, bèn dứt khoát cáo biệt.
Tiết Thần nhìn Lâu Khánh Vân xoay người lên ngựa, nhìn theo cho đến khi hai người thúc ngựa rời khỏi ngõ Yến tử thì Tiết Thần mới xoay người trở vào phủ, trong lòng như có trăm hoa nở rộ, tung tăng về tới Thanh Tước cư, tâm tình vui vẻ thế nào không cần nói cũng biết.
Hóa ra, 'lưỡng tình tương duyệt' thật là chuyện tốt đẹp nhất trên đời. Loại cảm giác tín nhiệm lẫn nhau đến mức có những bí mật chỉ có đối phương mới biết đến thật sự sẽ khiến người phát nghiện.
*Đăng tại Wattpad*
Dạo này Tống An Đường cảm thấy hắn thật xui xẻo đến tột đỉnh, có cảm giác ngay cả "uống miếng nước cũng dính kẽ răng". Hắn đang êm đẹp đi trên đường bỗng dưng bị người đập bể đầu máu chảy ròng ròng, không đợi hắn phản ứng lại thì người nọ đã không thấy tung tích; thật vất vả mướn người tìm được kẻ hành hung kia lôi đến Kinh Triệu phủ, nhưng rốt cuộc đưa đến kết quả hắn bị nọc ra đánh hai mươi bản tử; ôm cái mông nở hoa vừa ra khỏi Kinh Triệu phủ thì ai ngờ một xe bò chuyên chở cứt trâu vọt thẳng tới trước mặt hắn; hắn tránh được con bò nhưng lại không may mắn để tránh được cứt trâu văng tung tóe, toàn bộ thân hình đều bao phủ bởi cứt trâu thối hoắc tựa hồ vẫn còn ấm; trên đường chật vật về nhà thì lại gặp 'họa vô đơn chí', hắn cúi đầu chà lau chỗ dơ bẩn trên người không chú ý đằng trước có người đang sơn tường nên đâm thẳng vào, cả một thùng sơn chu sa liền đổ ập lên người hắn, khiến cho sườn mặt và trên tay đều dính đầy sơn đỏ thắm; thật vất vả lê thân về đến nhà, chỉ là chu sa trên người làm thế nào cũng rửa không sạch, không chỉ có rửa không sạch mà một lát sau trên người liền bắt đầu nổi sởi, suốt đêm hô đại phu lại đây chẩn trị, nói là do hắn dị ứng với chu sa, lại khai hơn mười bao dược còn đắng hơn cả hoàng liên, một ngày uống bốn lần, mỗi lần sáu chén nước đun thành ba chén, trên cơ bản một ngày uống dược liền không cần ăn cơm; nhưng dược này cũng thật kỳ quái, chỉ cần không uống thì bệnh sởi lại tái phát ngay, cho nên Tống An Đường cũng không dám trì hoãn một ngày nào, tuy là một ngày uống bốn lần mà trên mặt vẫn để lại vết sẹo, phải chờ một thời gian sau mới từ từ biến mất.
Mà không chỉ Tống An Đường, toàn bộ Tống gia dạo này tựa hồ đều bao phủ trong một mảnh xui xẻo. Tống An Đường thì không cần phải nói, trong thời gian chữa trị cả ngày đều trốn ở trong viện chỗ nào cũng không dám đi. Còn Úc thị cũng không khá hơn bao nhiêu, mấy ngày này khắp nơi đều loan truyền câu chuyện về thân thế của Úc thị, từ lúc bắt đầu thì lời đồn về thân mẫu bán đậu hũ là còn đỡ nhất, đến cuối cùng diễn biến thành thân mẫu Úc thị xuất thân từ thanh lâu, vân vân . . . Úc thị tức giận đến mức quả thực muốn nổi điên, phái người đi ra ngoài tra xét tận gốc xem ai là kẻ có ác ý tung tin đồn đãi kia, chỉ là vô luận Úc thị tra như thế nào vẫn không tra được nguyên nhân cụ thể. Mà Trường Ninh Hầu hình như cũng bị chút ảnh hưởng, ở trong triều không thể hiểu vì sao đột nhiên có người đứng ra buộc tội, có chút chuyện "lông gà vỏ tỏi" vậy mà cũng phải có người nắm chặt không buông, một hai phải làm ông ta mất hết mặt mũi ở trước mặt Thánh Thượng mới bằng lòng bỏ qua.
Chuyện xui xẻo của Tống gia thật vất vả mới qua đi. Hai tháng sau, bọn họ đúng hẹn đi đến Ngụy gia nghênh thú Ngụy Chỉ Lan nhập môn.
Úc thị vốn dĩ không tính toán làm phô trương cho Ngụy Chỉ Lan, cũng chỉ là trong phủ giăng đèn kết hoa một cách sơ sài , dùng kiệu hoa tầm thường đưa tân nương tử vào phủ bái đường. Bệnh sởi trên mặt Tống An Đường còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, mấy ngày nay uống dược tới mức hai chân của hắn cũng mềm nhũn ra. Buổi tối đừng nói là động phòng, ngay cả khăn hỉ cũng chưa nhấc ra thì hắn đã ngủ mất rồi.
Ngày hôm sau, khăn hỉ của Ngụy Chỉ Lan mới được lấy xuống, kiệt sức đi thay một bộ xiêm y xong liền bị bà tử kéo đến chính viện của Úc thị, nói là Úc thị phải giảng giải cho tân tức phụ một chút quy củ của Tống gia, vân vân. . .