Nghĩ như thế khiến lòng cô thấy bùi ngùi, nhưng cũng chỉ xúc động thế thôi.

Từ khi đứa con trai Lục An Bảo xuất hiện, trong lòng Vô Ưu cảm nhận được sự thỏa mãn mà trước giờ chưa từng có, chỉ cần có con trai, những thứ khác không còn quan trọng nữa.

Năm năm trước cô được nhà họ Đinh cứu, bởi vì bị mất trí nhớ nên trong lòng luôn cảm thấy không an toàn, vì thế mới coi nhà họ Đinh và Đinh Thiên Vũ là tất cả.

Bây giờ mọi thứ đã không còn giống như thế nữa rồi.

Vô Ưu ngừng suy nghĩ, nhìn qua mấy cái túi ở bên cạnh con trai: “An Bảo à, mấy cái túi này là gì thế?”

Cậu nhóc giật mình, vô thức che lại, xong rồi, quên mất mấy thứ này.

Nếu mẹ biết giá trị thực của mấy món này thì nhất định sẽ tức giận, Lục An Bảo biết mình không thể nói ra, suy nghĩ rồi nhanh chóng nói.

“Mẹ ơi, đây là chú Đinh mua cho con, hai túi này đều là quần áo, tổng cộng có hơn hai mươi bộ, con đã bảo không cần nhưng chú ấy vẫn nhất định muốn mua cho con.”

“Không phải chú ấy là công tử nhà giàu sao? Quá keo kiệt nha, nhiều quần áo như thế nhưng cũng chỉ tốn ba mươi triệu mà thôi.” Lục An Bảo chỉ nói số lẻ của mấy bộ quần áo này, bỏ đi một tỷ ở phía trước. Trong khái niệm tiết kiệm của Vô Ưu, ba mươi triệu không phải là con số nhỏ, nhưng tính kĩ lại thì một bộ có cả áo và quần, hơn hai mươi bộ, trung bình một bộ cũng chỉ khoảng ba bốn triệu.

Nếu như là con nhà bình thường thì rất tốt rồi.

Nhưng con trai mình là cháu nhà họ Lục, nghĩ đến khả năng kinh tế của nhà họ Lục thì Vô Ưu khẽ nhíu mày.

Không phải cô khó tính, nhưng rõ ràng là Đinh Thiên Vũ thấy con trai mình còn nhỏ tuổi nên muốn qua loa lừa gạt nó, điều này lại khiến cô không vui.

“Vậy hộp quà này thì sao?” Vô Ưu lại hỏi.

“Đây là nước nho ạ, con cảm thấy rất ngọt, uống rất ngon nên nhờ phục vụ gói mấy bình lại, một bình giá cũng không cao, mười nghìn thôi ạ.”

Một trăm triệu lại biến thành mười nghìn, cũng chỉ có đứa nhóc này dám nói vậy mà sắc mặt không thay đổi.

Vô Ưu cũng không biết rằng những món đồ giá chỉ hai con số sẽ không bao giờ xuất hiện trong nhà hàng Ngu Mỹ Nhân, ngay cả giấy ăn cũng được thiết kế tỉ mỉ có hương thơm, giá tiền lên đến sáu chữ số.

Lục An Bảo đã lên kế hoạch rất tốt, dựa theo những giá mà cậu nói, tin rằng mẹ sẽ không để ý lắm đâu, càng không đi tìm Đinh Thiên Vũ để xác minh.

Nhưng cậu không biết là, sau khi đưa cậu về, Vô Ưu trực tiếp gửi ba lăm triệu vào tài khoản của Đinh Thiên Vũ, cũng nói rõ đây là trả tiền anh ta đã mua quần áo và nước trái cây cho con trai cô.

Đinh Thiên Vũ mang vẻ mặt tức giận về nhà, vừa đến nhà thì nhận được tiền chuyển khoản và giải thích, khiến anh ta chịu không nổi, tức muốn ngất luôn.

Ba lăm triệu? Nước nho?

Đồ vật mà anh ta tốn hơn hai tỷ mua mà người phụ nữ đê tiện này lại muốn dùng ba lăm triệu để chơi anh ta sao?

Đinh Thiên Vũ hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế cái đầu đang choáng váng vì tức giận của mình, hai mắt nhìn chằm chằm tin nhắn này, lại nhìn chữ nước nho mấy lần.

Không đúng, dựa theo tính cách của người phụ nữ đáng chết kia thì cô ta sẽ không làm chuyện như thế này. Vì sao người phụ nữ này cho rằng phải trả cho anh ta ba ba triệu, chẳng lẽ?

Nghĩ rõ mọi chuyện, mặt Đinh Thiên Vũ lại đen thui, không cần nói cũng biết nhất định là do thằng nhóc xấu xa kia giở trò, chết tiệt.

Anh ta sống hơn hai mươi năm, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Đinh, thế mà có một ngày bị một đứa nhóc năm tuổi tính kế đến thế này.

Được lắm, thật sự được lắm, đáy mắt Đinh Thiên Vũ hiện lên sự tàn nhẫn, đứa nhỏ kia tốt nhất đừng để anh ta bắt được, nếu không…

Đinh Thiên Vũ ngồi trên ghế salon, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, nhưng anh ta không thể tức giận với người phụ nữ chết tiệt này, không những thế, dáng vẻ tức giận của anh ta hôm nay cũng phải tìm cách giải thích với cô ta. Anh ta phải khiến cô đồng ý kết hôn với mình, Đinh Thiên Vũ này chưa từng phải chịu uất ức như thế này đâu.

“Con trai à, con sao thế? Sao vẻ mặt khó coi vậy, có phải có chỗ nào không khỏe không?”

Lưu Tâm Lan vừa đi dạo trong vườn hoa về, nhìn thấy dáng vẻ của con trai thì nhanh chóng đi đến, vẻ mặt đầy lo lắng.

Đinh Thiên Vũ không thể nói cho mẹ mình biết chuyện xảy ra hôm nay, vì thế anh ta chỉ có thể trầm giọng nói: “Không có gì ạ.”

Thấy giọng điệu của con trai hung hăng như thế, bà còn cho rằng do bà chia tách anh và Vô Ưu nên anh mới tức giận như vậy, thế là vẻ mặt bà ta không vui.

“Thiên Vũ à, có phải con đang nhớ đến người phụ nữ đê tiện kia không.”

Vẻ mặt Đinh Thiên Vũ càng âm trầm, không nói chuyện, hiện giờ tâm trạng anh ta cực kỳ không tốt, không vừa lòng với ai, dù người đó có là mẹ anh ta cũng thế.

Lưu Tâm Lan lại cho rằng con trai im lặng là đang chống đối bà ta, đứng lên, giọng nói gắt gỏng.

“Đinh Thiên Vũ, mẹ nói lại lần nữa, dù cho mẹ có chết thì Vô Ưu cũng không thể trở thành con dâu nhà chúng ta đâu, con hãy bỏ ý định này đi.”

“Câm miệng.”

Nghe như thế sợi dây lí trí trong đầu Đinh Thiên Vũ đứt đoạn, anh ta tức giận đứng lên hét lớn với Lưu Tâm Lan. Hai mắt anh ta đỏ bừng, như con dã thú tức giận, cắn răng hung hăng nói.

“Con cũng đã nói rồi, chuyện này con đã có sắp xếp, dẹp hết những lời nhảm nhí đi, mẹ nhiều lời quá rồi đó.” Anh ta nói xong thì bước nhanh ra ngoài.

Lưu Tâm Lan trừng mắt, qua một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại, dường như không thể tin được người vừa nổi giận quát mắng, bất kính với bà ta chính là con trai bà.

Bà ta tức đến mức ngất xỉu luôn.

“Trời ơi, bà chủ, bà chủ ngất xỉu rồi.”

“Mau, mau gọi xe cấp cứu…”

Nhà họ Đinh trở nên hỗn loạn.

Nhà họ Lục.

Khuôn mặt nhỏ của Lục An Bảo tràn đầy vui mừng, đắc ý bước vào nhà lớn, cậu nhờ quản gia xách mấy túi quần áo và rượu vang đi xử lí.

“Ý của cậu chủ nhỏ là, vứt hết mấy thứ này sao?” Quản gia không chắc chắn hỏi lại.

Cậu nhóc trợn mắt sờ cằm nghĩ nghĩ, dù cậu bé ghét bỏ mấy thứ này, nhưng mà ném đi cũng tiếc lắm.

“Vậy mang những bộ quần áo này đi quyên góp, còn rượu thì nhờ bác quản gia chia cho những người giúp việc, để bọn họ nếm thử”

Đừng xem thường quản gia nhà họ Lục, trước đây ông cũng là một người thích sưu tầm, đã nếm thử rất nhiều rượu ngon nên cũng không không thèm để ý đến bình rượu giá một trăm triệu này.

Nhưng mấy người giúp việc thì không được như thế, đối với họ thì những món này đều là đồ tốt.

“Vâng thưa cậu chủ nhỏ.”

Cậu nhóc gật đầu: “Ba con đâu ạ?”

“Cậu chủ đang ở phòng sách.”

Lục An Bảo lập tức chạy lên lầu tìm Lục Tấn Uyên, để làm gì à? Tất nhiên là muốn quà rồi, hôm nay cậu nhóc thể hiện tốt như thế, nhất định phải có thưởng chứ.

Lục Tấn Uyên đã nghe những người bảo vệ con trai kể lại hết những chuyện mà cậu bé làm, anh rất ngạc nhiên khi nghe được những việc làm to lớn của con trai, làm cho anh cả tinh thần lẫn thể xác đều rất thỏa mãn, đây là lần đầu tiên anh thấy con trai mình dễ thương như thế, không hổ là con trai anh.

Quả nhiên mình đoán không sai, để con trai giải quyết những người đó là hợp lý nhất.

Mà lúc này tại bệnh viện, Lưu Tâm Lan đã tỉnh lại, bà ta rất tức giận khi nhớ đến những gì mà con trai đã làm với bà ta, đồng thời đổ hết mọi chuyện cho Vô Ưu.

Khuôn mặt tái nhợt hiện lên sự độc ác, khiến người khác nhìn mà sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play