Ôn Ninh nghe xong liền gật đầu một cách khó khăn, cô không thể dùng thuốc giảm đau nên cô chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Bác sĩ nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ rằng người phụ này cũng thật kiên cường, không dám chậm trễ nữa, bác sĩ nhanh chóng giữ chặt cánh tay của Ôn Ninh, nắn lại phần xương nằm ở sai vị trí.
Lúc này Ôn Ninh mới hiểu ra cái gì gọi là đau khổ tột cùng, bởi vì vốn dĩ tay cô đã sưng tấy lên, bây giờ chỉ cần cử động một chút, dù chỉ là rất nhẹ thì cũng vô cùng đau đớn.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy dáng vẻ cố gắng chịu đựng mọi đau đớn của Ôn Ninh mà trong lòng anh cũng cảm thấy xót xa, nhưng mà sự thương xót này đã bị anh xóa đi rất nhanh, anh không nên quá thương xót cô bởi vì cô không xứng đáng.
Chỉ là khi nhìn thấy trên đầu Ôn Ninh đã mồ hôi đầm đìa, bác sĩ còn chưa chữa xong, người đàn ông đã bước tới, vội vã hỏi: “Sao vẫn chưa đỡ?”
Anh không nhớ rằng anh đã ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Anh Lục, bây giờ cô Ôn đang mang thai, vốn dĩ đã rất dễ bị sưng tấy, bây giờ chỗ bị thương lại sưng to như vậy, chỉ có thể từ từ hồi phục mà thôi, hết cách rồi!” Bác sĩ lau mồ hôi, nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lục Tấn Uyên bèn thận trọng nói.
Ôn Ninh yếu ớt nói: “Không cần quan tâm nhiều như vậy đâu, tiếp tục đi.”
Nói xong, Ôn Ninh thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn Lục Tấn Uyên một cái, tay của cô đã bị anh làm cho thành như vậy, bây giờ còn giả vờ bày đặt dáng vẻ quan tâm cho ai xem chứ?
Vừa rồi Lục Tấn Uyên còn có chút cảm giác áy náy, nhưng bây giờ anh đã bị vẻ mặt lạnh lùng đó của cô làm cho sụt giảm đi một nửa.
Cho dù anh muốn hỏi han quan tâm một câu thì người ta cũng không thèm, vậy thì anh còn bước lên làm gì cơ chứ? “Không nghe thấy sao? Cô ta không đau, nhanh tay một chút đi.”
Thấy bác sĩ cứ chần chà chần chừ mãi không chịu bắt tay vào việc, Lục Tấn Uyên sốt ruột thúc giục, trong lòng Ôn Ninh thầm cười nhạo một tiếng, người cô cũng đâu phải làm bằng thép chứ, sao có thể không đau được, chỉ là ai đó không quan tâm mà thôi.
Nếu như Mộ Yên Nhiên cảm thấy hơi khó chịu một chút, thì chắc chắn anh sẽ bước tới hỏi han ân cần, đàn ông chính là như vậy, nếu như trong lòng đã có bạn thì bạn chỉ bị thương một chút thôi cũng rất quan trọng, nếu như không để bạn vào trong tầm mắt thì e rằng cho dù cô có chết ra đấy thì cũng không thấy. Lục Tấn Uyên chợp mắt lấy một cái.
Bác sĩ cũng không dám chậm trễ nữa, ông ấy cũng không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với hai người này, chỉ có thể tiếp tục động tác của mình mà thôi, Ôn Ninh đau đến mức tê dại, không biết là bao nhiêu lâu sau thì bác sĩ mới dừng lại, “Được rồi, tôi sẽ bôi cho cô một ít thuốc bôi ngoài da, cô hãy bôi thuốc đúng giờ, còn nữa, hàng ngày nhớ là phải chườm đá, bởi vì hiện giờ cô đang mang thai, đang trong thời kì đặc biệt nên sẽ không uống thuốc nữa.”
Sau khi nghe lời dặn dò của bác sĩ xong, Ôn Ninh liền gật đầu, yếu ớt nói một tiếng cảm ơn, sau đó cô liền nằm lên giường rồi nhắm mắt lại.
Ngày hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa, hiện giờ cô không muốn nhìn thấy Lục Tấn Uyên, cho nên cô quyết định nhắm mắt lại, mặc dù không ngủ được, nhưng tốt xấu gì thì cũng có thể giảm được cảm giác khó chịu trong lòng.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy cô rõ ràng là muốn né tránh động tác của anh nên trong lòng không được vui, anh bước lại vài bước, nắm lấy cằm của cô, ép Ôn Ninh phải xoay người lại, “Sao thế, không muốn nhìn thấy tôi như vậy sao?”
“Nhìn thấy anh thì lẽ nào sẽ có chuyện gì tốt sao? Hay là còn muốn tôi không cẩn thận đắc tội với anh Lục đây để rồi lại bị bẻ gãy nốt một bàn tay nữa?”
Ôn Ninh phải chịu đau, cô liếc nhìn Lục Tấn Uyên đang đứng ở đầu giường, đôi mắt không có chút cảm xúc, cũng không có chút dao động nào.
Ánh mắt của cô khiến cho Lục Tấn Uyên rất tức giận, nhưng anh lại không nắm được thóp gì của cô, cảm giác đó giống như việc đè nén một ngọn lửa trong lòng, mặc dù không mãnh liệt, nhưng cũng khiến cho người khác phải chịu cảm giác bị giày vò.
Lục Tấn Uyên cũng cảm thấy phiền muộn trong lòng, anh cũng không muốn quấy rầy cô nữa nên anh liền buông tay ra rồi bước ra ngoài.
Anh cảm thấy nếu như anh cứ tiếp tục đối đầu gay gắt với Ôn Ninh như vậy thì chắc chắn anh sẽ tức điên lên đến mức phát bệnh mất.
Nghĩ vậy rồi anh liền bước ra ngoài hút một điếu thuốc, nhìn thấy từng lớp khói từ từ tản ra, ánh mắt của Lục Tấn Uyên hơi tối lại, như đang có suy tư nào đó.
Theo ý của Diệp Uyển Tĩnh thì bà đương nhiên phải dạy dỗ cho Ôn Ninh một bài học, sau đó đuổi cô đi khỏi Hà Nội, bà phải khiến cho cô và Hạ An Bình vĩnh viễn không thể trở lại đây được nữa thì mới được, nhưng tới cuối cùng thì anh vẫn không thể chấp nhận việc hai người họ cùng nhau cao chạy xa bay.
Cho dù là Ôn Ninh có phản bội anh, hay là từ đầu tới cuối cô vẫn luôn gài bẫy anh, nhưng anh vẫn không có cách nào có thể tưởng tượng ra những ngày tháng cô rời xa anh sẽ thế nào.
Hút xong một điếu thuốc, Lục Tấn Uyên vẫn đứng bên ngoài cửa sổ một lúc nữa để cho mùi khói thuốc trên người anh bay đi hết rồi mới trở lại căn phòng mà Ôn Ninh đang nằm, dường như cô thật sự rất mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi lông mày hơi chau lại, nhìn cô ngủ cũng không được ngon giấc, đôi tay khẽ đưa lên, như thể cô sợ va vào thứ gì đó thì sẽ lại rất đau.
Lục Tấn Uyên nhìn cô một lát rồi đi tới nhà bếp, lấy một chai nước đá ra sau đó tìm một chiếc khăn bông quấn chặt lại rồi bước vào trong phòng: “Ôn Ninh, đứng dậy, chườm tay một lát đi.”
Ôn Ninh mơ màng nghe thấy có tiếng nói nào đó, thực ra vốn dĩ cô cũng không ngủ được, cô bị cơn đau này hành hạ thì sao có thể ngủ được đây, nhưng mà cô vốn không thèm để tâm đến Lục Tấn Uyên, cho nên cô mới quyết định giả vờ ngủ.
Lục Tấn Uyên thấy cô không chịu dậy nên cũng chả thèm quan tâm nhiều như vậy nữa, anh đứng ở phía sau nâng cánh tay của Ôn Ninh lên rồi kê chiếc khăn đã được bọc một chai nước đá xuống dưới cánh tay của cô.
Động tác của người đàn ông cũng không được xem là nhẹ nhàng cho lắm, nhưng chung quy lại thì cũng đỡ hơn khi nãy rất nhiều.
Ôn Ninh cảm giác được sự mát lạnh từ cánh tay cô truyền tới, cảm giác man mát khiến cho chỗ bị sưng tấy của cô được dễ chịu hơn, vết đau cũng đỡ hơn rất nhiều.
Lông mày cũng tự động giãn ra một chút, Lục Tấn Uyên lập tức chú ý tới điều này,
“Ôn Ninh, cô đang giả vờ ngủ.”
Sau khi Ôn Ninh bị phát hiện, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra: “Tôi vừa mới dậy, không được sao?”
Lục Tấn Uyên cũng chẳng buồn tranh chấp với cô, anh ném thuốc mà bác sĩ đã kê lên giường, “Đây là thuốc của cô, nhớ bôi đúng giờ.”
Ôn Ninh chỉ nhìn mà không nói gì, nếu như là trước đây thì mỗi lần Lục Tấn Uyên mua thuốc cho cô, trong lòng cô đều sẽ cảm thấy ấm áp, nhưng hiện giờ…
Cô đột nhiên phát hiện ra rằng cô hoàn toàn không hiểu người đàn ông này, sự ấm áp của anh đối với cô mà nói thì giống như trăng trong nước vậy, không thể phân biệt được đâu là giả, đâu là thật.
“Biết rồi.” Ôn Ninh lạnh nhạt trả lời rồi lại nhắm mắt ra, dáng vẻ của cô là hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lục Tấn Uyên.
Thấy cô như vậy, Lục Tấn Uyên không những không thể tức giận, mà còn không thể làm gì cô, chỉ có thể ngượng ngập đứng dậy, “Tôi đi trước đây, cô hãy ngoan ngoãn ở lại đây, đừng có mà chạy đi lung tung.”
Lúc này Ôn Ninh mới mở mắt ra, “Lục Tấn Uyên, anh đưa tôi tới đây rốt cuộc là có ý gi?”
Suy đi tính lại thì cô thấy Lục Tấn Uyên đã khẳng định chắc chắn đứa bé trong bụng cô là của Hạ An Bình, nhưng anh không những không đuổi cô đi để cô vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa mà còn nhốt cô ở một giới bên ngoài, có gì thú vị sao?
Cho dù anh cảm thấy bản thân anh bị cắm sừng, cũng không cần phải báo thù một cách vô vị như vậy chứ? Người bình thường chẳng phải đuổi cô tránh xa một chút sao?
“Thú vị chứ, nhìn thấy hai người không thể cao chạy xa bay, trong lòng tôi rất vui, không được sao?”
Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh vẫn chưa chịu buông bỏ ý định rời đi liền lạnh lùng nói.
Ôn Ninh hoàn toàn cạn lời với anh, người đàn ông này, không biết anh ta làm chuyện hại người hại mình có cảm thấy phiền phức hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT