Cảnh tượng trên bức ảnh vô cùng đẹp nhưng trong mắt Ôn Ninh, cô không sao thưởng thức nổi, chỉ thấy nó rất rất khó coi.
Lục Tấn Uyên nắm tay Mộ Yên Nhiên, ngồi canh bên giường cô ta, ánh mắt ôn nhu như đáy nước, Ôn Ninh đã từng thấy anh với dáng vẻ như vậy, cô nghĩ, không có người con gái nào nào có thể cự tuyệt một ánh nhìn như vậy.
Hơn nữa, người đó lại còn là Lục Tấn Uyên.
Mặc dù cô không biết bức ảnh được chụp ở đâu, hay tại sao ai đó lại gửi nó về số điện thoại của cô, nhưng Ôn Ninh cảm thấy nó không còn quan trọng nữa.
Hành động thân mật như vậy, thì không cần phải nói gì hơn nữa, chưa nói đến, Mộ Yên Nhiên chính là bạn gái cũ của Lục Tấn Uyên, là nốt ruồi chu sa trên ngực, ánh trăng sáng nơi đầu giường, sau khi chịu đựng quá nhiều vẻ mặt đáng xấu hổ nơi cô, anh ấy sẽ nhớ về quá khứ, có vẻ như chuyện này cũng không có gì sai.
Thì ra sự tự tin ban đầu của cô thật sự chỉ là tự mình đa tình, điều mà Mộ Yên Nhiên nói không sai, cô chỉ là một thú vui tiêu khiển của Lục Tấn Uyên, hay chỉ là công cụ kích thích tình cảm của bọn họ?
Bây giờ, Lục Tấn Uyên cảm thấy nhàm chán rồi, trở về thế giới cao cao tại thượng của hai người họ, không muốn nhìn cô ấy nữa …
Ôn Ninh không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, nhưng vẫn khống chế được khóe mắt cay nồng, cuối cùng một giọt nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Đặc biệt là, nghĩ tới chuyện ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng nói ra sự thật và muốn cùng anh đối mặt với những rắc rối của nhà họ Lục, vậy mà vẻ mặt của anh…
Cũng giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lục Tấn Uyên luôn nghĩ cô là một loại con gái có đời tư hỗn loạn, mặc dù anh đã nói rất nhiều lần rằng sẽ tin tưởng cô, nhưng anh vẫn nghi ngờ cô ngoại tình với người đàn ông khác, cũng nghi ngờ đứa con trong bụng của mình.
Mọi người đều có thể thấy rõ những điều này, nhưng cô là người duy nhất ngu ngốc tin rằng Lục Tấn Uyên thương cô thật lòng.
Đến giờ cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ rồi.
Ôn Ninh run rẩy xóa bức ảnh đi, giờ đã hiểu được thực tế, không cần giữ cái thứ đó để tự đâm vào tim mình, mọi chuyện trong quá khứ đều coi như sự ngu ngốc của cô, tương lai cô sẽ không ngốc như vậy nữa.
“Ha ha..” Ôn Ninh bỗng bật cười, cô cười nhạo chính mình.
Sau khi lau đi hơi ẩm nơi khóe mắt, Ôn Ninh trong lòng cũng hiểu được nhiều điều, cảm thấy mình không cần phải nhận lấy sỉ nhục nữa.
Những chuyện như yêu đương, chưa bao giờ là điều cô có thể mong đợi, nếu đã như vậy, cô chỉ có thể tìm ra tung tích của mẹ mình càng sớm càng tốt, rửa sạch nỗi oan của mình càng sớm càng tốt, sau đó … rời khỏi đây.
Ôn Ninh đột nhiên nghĩ đến những gì Hạ An Bình đã nói với cô, anh ta đã nói có thể giúp cô thu xếp đi nước ngoài.
Như nắm được cọng rơm cuối cùng, Ôn Ninh liền gọi điện cho Hạ An Bình.
Hạ An Bình không ngờ Onố Ninh gọi điện thoại vào lúc này, vui vẻ trả lời điện thoại, “Có chuyện gì, anh có thể giúp gì cho em không?”
“Em, em chỉ muốn hỏi là, nếu em muốn đi nước ngoài, anh có thể…”
Da mặt Ôn Ninh rất mỏng, luôn cảm thấy hơi xấu hổ khi phải nhờ vả một ai đó giúp mình, nhất là khi đối mặt với Hạ An Bình.
Cô luôn cảm thấy mình nợ anh rất nhiều, nhưng cô không biết làm thế nào để trả lại.
“Tất nhiên rồi, đúng lúc anh đang có ý muốn phát triển một dự án ở nước ngoài. Nếu em muốn ra nước ngoài, anh có thể sắp xếp cho em làm việc trong công ty của bên anh.”
Hạ An Bình không ngờ Ôn Ninh sẽ đột nhiên nhắc tới việc đi nước ngoài, chẳng lẽ giữa cô và Lục Tấn Uyên xảy ra mâu thuẫn gì rồi?
Cẩn thận nghe giọng nói của người đầu dây bên kia, suy nghĩ trong tim Hạ An Bình lại dâng lên.
Anh ta vốn ích kỷ, anh cũng không muốn nhường Ôn Ninh cho Lục Tấn Uyên, hơn nữa anh còn có lòng tin, sẽ cho Ôn Ninh một cuộc sống an toàn hạnh phúc hơn nữa, cùng cô thoát khỏi bóng đen quá khứ năm xưa.
“Được rồi, em giờ đang điều tra những gì đã xảy ra trong quá khứ. Sau khi giải quyết xong, em muốn rời khỏi đây, làm lại từ đầu.”
Hạ An Bình nghe thấy giọng nói của Cố Ninh có chút khàn khàn, mệt mỏi, không khỏi nhíu mày, “Em có chuyện gì thế? Nói cho anh biết được không?”
Ôn Ninh lắc đầu, “Không có chuyện gì, em chỉ cảm thấy hơi mệt.”
Thấy cô bướng bỉnh, Hạ An Bình vô cùng lo lắng, “Em như thế này thì anh làm sao yên tâm được, ngày mai mình gặp mặt đi, có chuyện gì cứ nói cho an biết, để anh xem có giúp được gì không.”
Ôn Ninh thấy Hạ An Bình nài nỉ, cũng không muốn từ chối lòng tốt của anh nên đã đồng ý, ngày mai hai người hẹn nhau ở quán cà phê.
Hạ An Bình nhìn điện thoại, anh ta biết mình có thể đang lợi dụng lúc người khác gặp nguy mà thu lợi, nhưng nếu có cơ hội lấy lòng Ôn Ninh, lại có thể khiến Lục Tấn Uyên khó chịu, anh sẽ không bỏ qua.
Truyện Việt NamLục Tấn Uyên ở cùng Mộ Yên Nhiên trong phòng bệnh một lúc lâu, cho đến khi cô ngủ say, mới thu tay về, đứng dậy đi ra ngoài, di chuyển đôi chân đã bị tê cứng do phải giữ một tư thế trong quá lâu
Bạch Tân Vũ nãy giờ đều ở bên ngoài, thấy anh đi ra, vẻ mặt còn có chút khó xử, Trình Dương nhìn bọn họ mà buồn cười, hai người đàn ông, còn bày đặt khó xử cái gì chứ?
“Tấn Uyên, tôi đã nói chuyện với Tân Vũ rồi, anh ấy biết mình sai rồi, sẽ không làm như vậy nữa, hai người mỗi người lui một bước hòa giải với nhau đi?”
Lục Tấn Uyên nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Tân Vũ, là anh em tốt với nhau, anh biết rằng, ngày thường người kia nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, chuyện gì cũng không để vào trong mắt, nhưng những chuyện mà anh ta đã định lòng phải làm rồi thì có đụng phải tường chắn cũng không chịu thua.
Anh vẫn nghi hoặc những gì mà Trình Dương nói.
“Tôi nói chuyện hơi quá đáng, lần sau sẽ không thế nữa.”
Bạch Tân Vũ lúng túng bước tới, xin lỗi, mặc dù suy nghĩ của anh đối với Ôn Ninh chưa bao giờ thay đổi, nhưng hiện tại, chuyện rơi xuống với Lục Tấn Uyên không tốt cho kế hoạch của mình, thà cúi đầu một chút vì Mộ Yên Nhiên..
“Thôi, lần này tôi tha thứ cho cậu. Nhớ, sau này đừng có nói chuyện vớ vẩn của đàn bà trước mặt tôi.”
Lục Tấn Uyên không truy cứu nữa, dù sao bọn họ cũng là bạn bè, không có gì phải phiền phức.
“Vậy sau này cậu có thể đến gặp Yên Nhiên nhiều hơn một chút được không? Cậu cũng có thể biết được tình hình của cô ấy. Lúc cậu không đến, cô ấy vốn dĩ không thể không dùng đến thuốc mà yên giấc được, cứ thế này thì chuyện không ổn chút nào.”
Lục Tấn Uyên nhíu mày khi nghe Bạch Tân Vũ nói, anh vốn là cố ý tránh xa Mộ Yên Nhiên để tránh cho cô lại nghĩ đến anh, nhưng hiện giờ anh thật sự không thể bỏ qua tình trạng của cô.
“Cho dù cậu có đến, thì cũng không phải ngày nào cũng đến đay, nhiều nhất mỗi tuần một lần, cứ coi như chăm sóc cô ấy, không được sao?”
Bạch Tân Vũ thấy Lục Tấn Uyên không chịu đồng ý thì tiếp tục hạ mình cầu xin.
Trình Dương không chịu được nữa, dù sao Mộ Yên Nhiên cũng giống như em gái của anh. “Tấn Uyên, cậu đến đi. Hiện tại tình trạng của Yên Nhiên rất đặc biệt. Nếu có chuyện gì, cậu có thể đợi đến khi cô ấy khỏe lại rồi nói cũng được.”
Lục Tấn Uyên nghe xong gật đầu, “Được rồi, có thời gian rảnh tôi sẽ tới đây, bên này có tình huống gì, có thể tới tìm tôi.”