Ôn Ninh nhìn về phía người đứng trong bóng tốii kia, vẻ mặt y rõ ràng có địch ý.
Là Bạch Tân Vũ.
Ôn Ninh cảm nhận được người đàn ông này không thân thiện với mình, trong lòng sinh ra tâm lý phòng bị, lui ra sau hai bước, “Có chuyện gì sao?”
Bạch Tân vũ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt. Giả bộ thật đúng là vô tội đáng thương. Thoạt nhìn không giống như là một người phụ nữ đã từng ngồi tù mà giống như một cô gái chưa hiểu sự đời.
Nhưng bộ dạng này của cô có thể lừa gạt Lục Tấn Uyên, không thể lừa được anh ta.
“Cô đến đây chăm sóc Tấn Uyên?”
“Coi như vậy đi.”
Ôn Ninh cũng không có ý dây dưa với anh ta, trả lời qua loa, muốn đi qua bên cạnh Bạch Tân Vũ, lại bị người đàn ông này chặn đường.
“Nếu tôi đã đến đây sẽ không quanh co lòng vòng với cô, mọi việc của cô tôi rất rõ ràng, tôi biết cô là ai. Người như cô không phải cùng một thế giới với Tấn Uyên, cho nên tôi hi vọng cô không cần làm một số việc vô ích, chỉ là trò cười”.
Bạch Tân Vũ nói Ôn Ninh nghe ra mười phần châm chọc. Giọng nói hơn người, cao cao tại thượng, thật sự giống như cô là thiên nga muốn ăn thịt con cóc vậy.
Có lẽ, ở trong giới thượng lưu của bọn họ, cô chính là một kẻ đê tiện như vậy.
Nhưng giờ phút này Ôn Ninh đột nhiên không muốn bị người khác coi thường. “Thật xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện này với anh.”
Nói xong, cô ôm cặp lồng giữ ấm muốn đi nhưng lại bị Bạch Tân Vũ giơ tay ngăn lại.
So với Ôn Ninh anh ta cao hơn hắn một cái đầu, đôi chân cao và dai, muốn khống chế một người phụ nữ như cô quá đơn giản.
“Tôi đã nói rõ ràng như vậy, cô còn muốn giả ngu? Như vậy đi, cô ra một cái giá, tôi tuyệt đối không cò kè mặc cả, cô nhận được xong thì biến mất bên cạnh Tấn Uyên.”
Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, anh ta nghĩ anh ta là ai vậy?
Nhiều nhất cũng chỉ là bạn của Lục Tấn Uyên, một người ngoài thôi, vậy mà lại muốn dùng tiền để đuổi cô?
Ôn Ninh cau mày, Bạch Tân Vũ lại nghĩ cô do dự, trong lòng cười lạnh một tiếng. Quả nhiên, loại phụ nữ này chính là vì tiền và lợi ích mới có thể tiếp cận Lục Tấn Uyên.
Ôn Ninh nghĩ nghĩ, Bạch Tân Vũ cố chấp tìm cô như vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì Lục Tấn Uyên. Bởi vì, không nghĩ bạn của mình qua lại với một kẻ mà anh ta khinh thường?
Nếu thế trả công cũng không khỏi quá vô tư. Nói một lời không nên nói, Ôn Ninh nghĩ đến, chỉ sợ người đàn ông trước mạt là một kẻ đồng tính luyến ái. Để giữ lại người mình yêu thích mới có thể không để ý thể diện khó xử một người phụ nữ.
Đang nghĩ ngợi, Ôn Minh đột nhiên hiểu ra chuyện gì.
“Anh vì Mộ Yên Nhiên?”
Ôn Ninh nhanh chóng nghĩ đến hình ảnh ngày đó Bạch Tân Vũ dẫn Mộ Yên Nhiên đi vào tập đoàn Lục Thị…
Chẳng lẽ, Bạch Tân Vũ có ý tưởng đối với Mộ Yên Nhiên?
“Cô nói bậy cái gì vậy?”
Bạch Tân Vũ không nghĩ tới Ôn Ninh sẽ nói đến việc này, hơi sửng sốt, bị Ôn Ninh nhìn thấy hết.
Cô thoáng cái đã hiểu rõ chuyện gì, trong lòng còn có chút thương hại không hiểu nổi đối với người đàn ông này.
Rõ ràng chính mình thích Mộ Yên Nhiên, còn phải cố hết sức dành hạnh phúc cho người khác. Nên nói anh ta si tình hay là ngốc ngếch?
Bị Ôn Ninh nhìn với ánh mắt như vậy Bạch Tân Vũ thấy tức giận. Một người phụ nữ đê tiện như cô không nên nhìn anh ta như vậy.
Huống chi, cô lại đoán điều anh vẫn đang che giấu lâu như vậy khiến anh có cảm giác thất bại, tâm tình càng thêm bực bội. “Tôi cho cô ba ngày để giải quyết chuyện này, tôi vẫn giữ câu nói tôi nói với cô, nếu cô tiếp tục có mưu đồ gây rối bên cạnh Tấn Uyên, tôi nhất định sẽ làm cho cô mất mặt”.
Nói xong Bạch Tân Vũ hung hăng đẩy Ôn Ninh một cái đi thẳng.
Ôn Ninh tránh không kịp, bị anh ta đẩy lui về phía sau mấy bước, hộp trong tay không cẩn thận đổ nghiêng, nước nóng trong hộp đổ lên quần áo. Cảm giác nóng rực làm cho Ôn Ninh nhịn không được kêu lên một tiếng.
Bạch Tân Vũ điên rồi sao?
Ôn Ninh chưa từng gặp qua công tử nhà giàu tự cho mình là thân sĩ đẩy phụ nữ như vậy. Nhìn anh ta rời đi có chút tức giận.
Nhưng, nghĩ đến Lục Tấn Uyên đang đợi trong phòng đã lâu, Ôn Ninh không có cách nào đi tìm một người đàn ông như Bạch Tân Vũ tính sổ, chỉ có thể tự nhận xui xẻo đi đến nhà ăn một lần nữa mua một phần đồ ăn khác.
Sợ bị Lục Tấn Uyên nhìn ra có gì không đúng, Ôn Ninh tìm khăn tay đi buồng vệ sinh lau chút dầu mỡ dính trên quần áo. Nhưng đồ ăn vốn nhiều màu, mặc dù cẩn thận lau chùi nhưng vẫn để lại dấu vết rất khó coi.
Ôn Ninh nhìn quần áo, trong lòng có chút khó chịu. Tự nhiên bị hỏng bộ quần áo, thật sự là xui xẻo.
Khi Ôn Ninh trở lại phòng bệnh, Lục Tấn Uyên đang xem tài liệu, thoàng nhìn có vẻ không kiên nhẫn.
Ôn Ninh che một chút dấu vết trên người, đi qua, kéo ra cái bàn nhỏ. Đừng xem nữa, ăn một chút gì đi.”
Lục Tấn Uyên gật đầu, buông tài liệu trong tay “Sao đi lâu như vậy?”
Về lý thuyết nơi này cách nhà ăn gần như vậy, yêu cầu của phòng bệnh VIP cũng sẽ được ưu tiên hàng đầu, không cần phải mất nhiều thời gian như vậy mới đúng.
“Ừ, nhà ăn có chút đông.”
Ôn Ninh tùy tiện tìm một lý do lấy lệ, Lục Tấn Uyên cau mày, cảm thấy cô đang nói dối anh ta chuyện gì đó.
Lúc này, anh nhìn thấy vết ướt trên quần áo của cô. Mặc dù Ôn Ninh cố ý lấy tay che nhưng vẫn thấy rất rõ ràng.
“Sao lại thế này? Sao quần áo trên người lại bị ướt?”
Lục Tấn Uyên càng cau mày.
“Không có chuyện gì, tôi đi lấy đồ không cần thận làm đổ canh lên người.”
Ôn Ninh mỉm cười trả lời Lục Tấn Uyên.
Nhưng anh cũng không bị câu trả lời của cô thuyết phục.
“Lại đây”. Lục Tân Uyên giọng trầm xuống, con ngươi thâm thúy nhìn về phía Ôn Ninh, môi mỏng khé mở làm người ta không dám chống cự.
Ôn Ninh đối mặt với ánh mắt của Lục Tấn Uyên, trong lòng hơi lo lắng và bối rối.
“Tôi đã nói rồi, là tôi không cẩn thận.”
“Lại đây.”
Giọng Lục Tấn Uyên trầm xuống một chút, giống như sự bình yên trước khi cơn bão ập đến.
Ôn Ninh thở dài, đặt đồ ăn sang một bên, vừa định đi qua Lục Tấn Uyên đã cầm bả vai cô kéo cô đến trước mặt mình, cẩn thận nhìn vết bẩn trên người cô.
Ai sẽ tự mình làm đổ thứ nóng như vậy vào người mình khi vấp ngã?
Ôn Ninh nhất định đang nói dối.
Nhận thấy được điểm này, sắc mặt Lục Tấn Uyên trầm xuống.
“Là ai làm?”
Nhìn cũng biết, nhất định là người khác dùng ngoại lực tác động đến cô mới có thể xuất hiện tình huống này.
Ôn Ninh thật ra không nghĩ Lục Tấn Uyên nhìn một chút đã biết có người đẩy nàng. Nhưng nghĩ đến quan hệ của hắn và Bạch Tân Vũ trong lòng có chút do dự
“Chỉ là không cẩn thận bị người đụng vào mà thôi không nghĩ làm anh lo lắng nên không nói.”
Nói xong còn nhịn xuống uất ức trong lòng, giả bộ không có việc gì. “Chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn thôi, chẳng lẽ cũng cần nói với anh, vậy có một ngày anh không cần làm gì khác chỉ nghe tôi nói thì tốt.”
“.” Lục Tấn Uyên nhìn điệu bộ nói chuyện của Ôn Ninh, biết cô sẽ không nói cũng không tiếp tục hỏi, nhìn chỗ ướt trên quần áo của cô hỏi, “Có bị bỏng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT