Lần này, Dương Bách Xuyên có thể khẳng định chắc chắn bản thân không hề nghe nhầm.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên đến độ mắt chữ A, mồm chữ O. Hắn cứ tưởng rồng Độc Giác Song Dực không biết nói tiếng người, giờ xem ra điều đó không đúng.

Với cả từ những lời nó nói lúc nấy thì hình như...

Hình như giữa nó và hắn có quan hệ gì thì phải?

Nó nói thích mùi trên người mình đúng không?

Thú vị rồi đây...

Có điều hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc trên người mình có gì mà lại khiến rồng Độc Giác Song Dực thấy hứng thú chứ?đã từng nói, thích trên người

mình hơi thở?

May là mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, bởi rồng Độc Giác Song Dực đã tuyên bố sẽ không ăn mình.

Giờ hai bên còn nói chuyện được với nhau, thật sự quá tốt. Điều Dương Bách Xuyên sợ nhất là hai bên không cách nào câu thông được. với nhau, dẫn tới hiểu lầm chồng chất, cuối cùng là trở thành bữa phụ cho rồng

Độc Giác Song Dực.

Nghe thấy rồng Độc Giác Song Dực nói được tiếng người, tạm thời có thể kết luận nguy hiểm xem như được loại bỏ.

€ó thể nói chuyện được với nhau chính là một khởi đầu thuận lợi.

Dương Bách Xuyên nghĩ hoài cũng không ra, rốt cuộc trên người mình có thứ gì mà lại khiến rồng Độc Giác Song Dực hứng thú tới vậy?

Nhưng không sao hết, chỉ cần ở trong mắt rồng Độc Giác Song Dực, hắn vẫn còn giá trị, thì tạm thời tính mạng của hắn vẫn còn an toàn.

Con người sợ nhất là không có giá trị.

Với hắn mà nói, kế tiếp vẫn còn cơ hội trốn thoát. Trong tình huống khẩn cấp thì vẫn còn nước Sinh Mệnh cứu nguy mà..

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên mặt đối mặt với rồng Độc Giác Song Dực, hít sâu một hơi, trên mặt cố nặn ra một nụ cười, nói: “Trước đó là ta sai, mạo phạm

đến ngài, xin tiền bối rộng lòng tha thứ.”

Hiện tại, họ Dương cảm thấy nhất định phải tỏ ra thật lịch sự, lễ độ, tuyệt đối không thể chọc giận đối phương.

Nếu đã đánh không lại, vậy tới lúc thể hiện trí thông minh rồi.

Có thể trốn thoát khỏi móng vuốt của rồng Độc Giác Song Dực này không phải dựa cả vào bộ não này hết đấy.

Hắn cứ tưởng thái độ nhã nhặn, lịch sự đó của mình sẽ thành công lấy lòng con rồng này, ai dè lại như một quyền đấm vào bông vậy, bức bối chết đi được.

Cảm giác như thể đàn gảy tai trâu vậy!

Bấy giờ, rồng Độc Giác Song Dực trợn trừng đôi mắt to như đèn lồng, khó hiểu hỏi: “Tiền bối...? Là sao?”

Mặt mày Dương Bách Xuyên sa sầm, xem ra tâm trí của con rồng Độc Giác Song Dực vẫn còn rất non nớt, có lẽ chim mất dạy nói đúng, nó mới chào đời không bao lâu nên cách hành xử mới giống như một tờ giấy trắng.

“À thì... tiền bối là một cách xưng hô thể hiện sự tôn trọng, là tôn xưng ta dành cho ngài với lòng tôn kính.” Dương Bách Xuyên giật giật môi, giải thích.

“Sao ngươi lại tôn kính ta?”

Giờ phút này, rồng Độc Giác Song Dực chẳng khác nào một đứa trẻ tò mò với thế giới, ngây ngô như trang giấy trắng.

Sự đối lập này khiến Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười.

Họ Dương kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì ngài mạnh hơn ta, ta đánh không lại ngài, ngài là cường giả, ta là kẻ yếu, thế nên ta tôn kính ngài, hay đúng hơn là ta sợ ngài.”

“Ồ, ta hiểu sơ sơ rồi, nhưng ngươi không hề giống những kẻ ta từng gặp, ai trong số chúng cũng muốn hãm hại ta, bắt sống ta, thế nên đã bị ta nuốt hết vào bụng rồi, ngươi không cần sợ đâu, bởi ta sẽ không ăn ngươi, trên người ngươi có mùi mà ta thích, ta muốn ngửi mùi hương đó...”

Vừa nói, rồng Độc Giác Song Dực vừa di chuyển đầu thấp xuống, hướng về phía Dương Bách Xuyên.

Thấy cái đầu to bự của rồng Độc Giác Song Dực thò lại gần, Dương Bách Xuyên thấy tóc tai như dựng đứng hết lên, nhưng lại không dám động đậy.

Tuy rồng Độc Giác Song Dực bảo sẽ không ăn hắn, nhưng cũng chỉ là mấy lời chót lưỡi đầu môi thôi, làm gì có ai đứng ra bảo kê đâu?

Hắn sợ bản thân mà cử động khác lạ là ngay giây sau sẽ biến thành miếng mồi ngon trong bụng rồng Độc Giác Song Dực liền, ban nãy không nghe thấy nó nói gì hả, nó đã ăn rất nhiều người rồi đấy.

Rồng Độc Giác Song Dực hạ thấp cái đầu to lớn của mình xuống, ghé sát vào. người Dương Bách Xuyên, gần như da chạm da luôn.

Lúc này, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ và hơi thở lạnh lẽo toả ra từ người nó.

Bấy giờ, rồng Độc Giác Song Dực rúc đầu vào người hắn, ngửi tới ngửi lui như một chú chó, hoặc cũng có thể là một đứa trẻ đang nỗ lực tìm xem hắn có giấu kẹo trong người không.

Nhưng với họ Dương mà nói thì chẳng khác nào đang bị tra tấn.

Bởi hắn thật sự rất khó chấp nhận chuyện một con quái vật cứ ngửi tới ngửi lui khắp người hắn, áp lực chết đi được luôn ấy.

Thế là Dương Bách Xuyên cẩn trọng dò hỏi: “À thì, tiền bối gì đó ơi, ngài có thể biến nhỏ lại một chút rồi hãng tiếp tục không...?

Chứ thân hình đồ sộ này khiến ta thấy áp lực lắm.”

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, rồng Độc Giác Song Dực lập tức dừng tay, đôi mắt to như đèn lồng linh hoạt đảo quanh, như đang tự hỏi điều gì. Sau đó, nó rụt cái đầu khổng lồ về, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, mở miệng bảo: “Để ta thử xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play