“Phù.” Cái đầu to lớn của rồng Độc Giác Song Dực chầm chậm ghé sát lại người Dương Bách Xuyên.

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên cảm thấy vô cùng áp lực, nếu không phải tạm thời cảm nhận được có vẻ nó không có ác ý gì thì Dương Bách Xuyên đã không kiềm nổi mà xông lên rồi.

Nhưng hắn biết dù có ra tay cũng chỉ tổ phí công, bởi trực giác nói với hắn rằng con rồng trước mặt không phải kẻ hắn có thể trêu vào.

Giờ có thấy rồng Độc Giác Song Dực chầm chậm tiến lại gần thì hắn cũng chỉ còn nước tạm thời án binh bất động, chờ xem nó tính làm gì.

Khi cái đầu khổng lồ kia chỉ còn cách Dương Bách Xuyên ba thước thì bỗng dừng lại, sau đó hai lỗ mũi khẽ phập phồng, khịt ra hai luồng khí trắng. Dòng khí thoát ra mũi rồng Độc Giác Song Dực nhẹ nhàng thổi qua mặt Dương Bách Xuyên, họ Dương sợ tới không dám thở mặt, cũng may hai luồng khí này không tạo thành thương tổn gì cho hắn.

Lúc này, Dương Bách Xuyên định hỏi thăm chim Thần Ma xem có biết gì không, tiện thể nói chuyện với con chim mất dạy đó cho đỡ sợ, hay biết đâu nghĩ ra được ý kiến hay ho gì đó, nhưng ai ngờ lời truyền âm cứ như đá chìm đáy biển, vì chim Thần Ma đã dứt khoát giả chết, nhất quyết không thèm trả lời, hơn nữa kỹ thuật diễn vô cùng điêu luyện, xứng đáng đạt giải oscar luôn.

Khốn kiếp thật chứ!

Dương Bách Xuyên mắng xối xả trong lòng, nhưng lại chẳng làm được gì con chim mất dạy đó, trước giờ lúc nào cũng thế, bình thường thì huênh hoang, mạnh miệng lắm, gặp chuyện một cái là nhát cáy còn hơn thỏ đế.

Không còn cách nào khác, Dương Bách Xuyên biết giờ không trông mong được gì ở con chim mất dạy đó nữa, xem ra kế tiếp phải tự lực gánh sinh rồi!

Hắn giương mắt quan sát rồng Độc Giác Song Dực, lúc này, rồng Độc Giác Song Dực cũng đang đánh giá hắn.

Lúc trước, khi nhìn từ đẳng xa, hắn tưởng hai mắt của rồng Độc Giác Song Dực có màu đỏ, nhưng giờ nhìn gần mới phát hiện thật ra mắt nó không đỏ chút nào, trái lại là một màu đen tuyền như con người, điểm khác biệt duy nhất là mắt nó có tận hai con ngươi.

Đứng nhìn đôi con ngươi to lớn trước mặt, chẳng biết có phải ảo giác hay. không mà Dương Bách Xuyên lại nhìn thấy bên trong có tận vài loại cảm xúc lẫn lộn.

Ngoài tò mò, lạnh lùng, hời hợt ra thì còn pha lẫn cả chút vui sướng. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì những cảm xúc đó đã biến mất, đôi mắt kia lại trở về với dáng vẻ sâu thảm thường ngày.

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên thật sự rất muốn biết suy nghĩ trong lòng con rồng Độc Giác Song Dực này, rốt cuộc nó đang toan tính chuyện gì đây?

Ngôn ngữ không thông, đánh nhau không có phần thắng, với họ Dương mà nói, đúng là quá khốn quân mà.

Vấn đề là sao con rồng này lại dừng bước khi chỉ còn cách hắn đúng ba thước, rồi còn đứng nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới nữa chứ.

“Mẹ kiếp, con yêu quái này tính làm gì đây? Đừng nói là đầu óc có vấn đề đó nha?” Dương Bách Xuyên chửi thầm trong lòng.

Vài phút trôi qua, rồng Độc Giác Song Dực vẫn bất động tại chỗ, Dương Bách Xuyên thật sự không nhịn nổi nữa, chửi thề trong lòng: “Mả cha nhà ngươi, cứ thế này hoài ông đây sẽ phát điên mất.”

Giải tỏa xong, Dương Bách Xuyên quyết định liều một phen. Hắn tập trung toàn bộ sức lực, bật người chạy thẳng tới vách sơn động, sau đó nhanh chân lao vọt về phía lối ra.

Đáng tiếc...

“Bốp. “Ai da.”

Hắn có cảm giác đầu mình vừa đụng vào một tấm sắt lạnh băng, chớp mắt đã bị dội ngược ra sau. Ngẩng đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào mà cái đầu của rồng Độc Giác Song Dực đã chắn ngang đường đi của hắn.

“Ông nội ngươi!”



Họ Dương cảm thấy ngột ngạt vô cùng, cố gắng chuyển vận toàn bộ sức lực, có hy sinh cái mạng này cũng được, chứ giằng co hoài thế này hắn sẽ sụp đổ mất.

“Thằng nhóc này, ngươi đừng làm bậy đó nha, vị trước mặt ngươi đây có thể sánh ngang với Đại La, thậm chí là mạnh hơn tất cả tiên nhân Đại La trên thế giới đấy, dù ngươi có cược cả mạng sống thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá thôi.” Chim 'Thần Ma vội cất tiếng ngăn cản.

“Câm miệng.” Dương Bách Xuyên quát chim Thần Ma.

Thế nhưng...

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên, hắn chỉ phân biệt được

đây là giọng của nữ: “Ta sẽ không ăn ngươi, vì trên người ngươi có hơi thở mà ta thích."

“Hả...? Chim mất dạy, ngươi nghe thấy không?” Dương Bách Xuyên choáng váng, vội truyền âm hỏi chim Thần Ma.

“Chim mất dạy...?” Dương Bách Xuyên hỏi lại lần nữa, nhưng chim Thần Ma lại giả chết tiếp.

Cứ vào thời khắc quan trọng là tuột mịa dây xích, đúng là chim Thần Ma hèn nhát mà.

Mặc dù rất tức giận, nhưng Dương Bách Xuyên cũng chẳng làm gì được nó.

Hắn ngẩng mặt nhìn rồng Độc Giác Song Dực, đối phương vẫn đang trợn mắt nhìn hắn chằm chằm như trước.

Nhưng Dương Bách Xuyên có thể khẳng định ban nãy quả thật có ai đó không phải chim Thần Ma nói chuyện với mình, mà nơi này ngoại trừ rồng Độc Giác

Song Dực thì chẳng còn sinh vật sống thứ tư nào nữa.

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên ngạc nhiên vô cùng, vội quay sang rồng Độc Giác Song Dực, hỏi thử: “Là... là ngươi đang nói chuyện hả?”

“Ừ;” Giọng nữ lạnh lùng kia lại vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play