Tang Vô Yên đang ôm Mao công tử (tên con gấu bông) ngồi ngẩn người.

“Vừa rồi nhất định là anh ấy uống quá nhiều.” Trình Nhân nói: “Cho nên ăn nói linh tinh, cậu đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ.”

“Dù biết có thể là đùa giỡn, nghe anh ấy nói muốn kết hôn mình cũng rất cao hứng." Tang Vô Yên cười có chút thê lương.

Trình Nhân nhìn vào ngày trên điện thoại: "Đừng quên rằng ngày mai cậu phải về nhà một chuyến."

Tang Vô Yên quay đầu lại nhìn thấy quả lắc đồng hồ biểu thị mặt trời. Hôm sau là sinh nhật bố cô.

Sau đó, khi đang thắp hương cho bố ở nghĩa trang, Tang Vô Yên nhận được cuộc gọi từ Ngô Vu, Tang Vô Yên nhận ra rằng mình đã quên liên lạc với anh ấy.

“Ngày hôm trước cô đi đâu vậy?” Anh ấy rất lo lắng.

“Tôi gặp một người bạn, anh ấy có việc liền kéo tôi đi.”

“Ồ.”

Cuộc gọi tạm dừng một lúc, Ngô Vu hỏi: “Cô đang ở đâu, nghe rất rộng rãi?”

“Tôi đến thăm mộ bố tôi ở Trung Sơn." Tang Vô Yên trả lời.

“Thật xin lỗi, quấy rầy cô vào lúc này.”

“Không sao, đã ba năm, lúc đó tôi có thương tâm như thế nào, hiện tại cũng đã phai nhạt.” Tang Vô Yên đứng ở trước bia mộ nói, thấy mẹ Tang mang trái cây và hoa bách hợp bày lên.

“Ba năm cái gì?” Mẹ Tang quay đầu trách cứ, “Rõ ràng là hai năm, ông xem trí nhớ đứa nhỏ này của ông đi.”

Tang Vô Yên lấy điện thoại ra, nói: “Ý con là năm thứ ba.” Sau đó mới để điện thoại lại bên tai.

“Vô Yên, tôi lái xe đón cô với bác gái nhé?”

“Không cần làm phiền anh, chúng tôi đã gọi xe rồi.”

Khi cúp điện thoại, Tang Vô Yên nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, Ngô tiên sinh.”

Ngô Vu sửng sốt, ba chữ “Ngô tiên sinh” này đã thể hiện sự từ chối khéo léo của Tang Vô Yên.

Mẹ Tang hỏi: “Điện thoại của đấy?”

“Ngô Vu mà mẹ thường nhắc đến.”

“Cậu ấy là một đứa trẻ tốt.”

“Mẹ—” Tang Vô Yên vừa thắp hương cho bố vừa nói chuyện với bà.

"Mong muốn lớn nhất của mẹ bây giờ là con càng sớm tìm được một mái nhà tốt. Sau những gì xảy ra với bố con, mẹ bây giờ cái gì cũng nghĩ thông rồi. Chỉ cần hiểu con, biết trân trọng con, có thể nuôi gia đình thì cái gì cũng tốt."

" Mẹ, mẹ cũng coi là người phụ nữ của công việc, còn nói cái gì mà nuôi với không nuôi, con cũng không phải là không kiếm được tiền." Tang Vô Yên cười nói.

“Dĩ nhiên còn phải thân thể khỏe mạnh.”

Cũng không phải chờ người ta làm cu li, Tang Vô Yên nghĩ, nhưng khi cô định nói điều đó, cô nghe thấy mẹ Tang lẩm bẩm: “Nếu không, một người đi rồi, còn lại một người kia quá cô đơn.’’

Trên đường đi, mẹ Tang lại nói: "Tiểu Ngô này thật sự không tồi, diện mạo sáng sủa, tuy gia cảnh ở quê không khá giả nhưng con cái nhà như vậy rất biết cách trân trọng, công việc tốt, có thể kiếm được tiền, tính tình tốt, đối xử với người khác hiền hòa."

Tang Vô Yên lại cười: "Mẹ không phải vừa mới nói cái gì cũng không quan trọng sao? Sao lại bắt đầu liệt kê điều kiện rồi.”

Mẹ Tang quay sang con gái: "Đương nhiên vẫn là không thể gả cho một người làm khổ con được. Hơn nữa con cũng biết cái tính nóng nảy của con nên phải tìm người tính tình tốt, nếu không hai người tính tính xấu ở cùng một chỗ cả ngày đều đập nồi ném gáo mất."

Tang Vô Yên đột nhiên lóe lên dáng vẻ tức giận của Tô Niệm Khâm, lập tức muốn cười, lời của người già lúc nào cũng nhiều đạo lý.

Sau khi tạm biệt với mẹ, Tang Vô Yên đồng ý bà lát nữa sẽ về nhà ăn tối, sau đó cô dành thời gian đi mua chút đồ ở khu thương mại.

Khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang, cô nhìn thấy trong tủ kính một bộ đồ đôi tình nhân. Chiếc áo len dệt kim dày màu trắng sữa khi mặc vào trông rất ấm áp, áo len một màu chỉ có hoa văn Jomon xoắn đơn giản, phía sau kiểu cardigan có một chiếc mũ dễ thương, hàng cúc trước ngực làm bằng gỗ.

Tang Vô Yên tưởng tượng rằng Tô Niệm Khâm sẽ trông thoải mái ở nhà khi mặc nó, cô có chút sững sờ, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.

“Này, tiểu thư 007.” Có người gọi từ phía sau.

Cô đang buồn bực, sao lại có người gọi đối phương như vậy trên đường.

Vừa quay đầu lại, cô nhận ra lại là Bành Duệ Hàng đang gọi mình. Công tử nhà họ Bành này đang đậu chiếc BMW của mình, chuẩn bị bước vào quán cà phê, vòng tay ôm lấy eo thon của mỹ nữ.

“007 lại có thể để cho cô gái trong nhóm ở đây đi dạo phố một mình?” Anh ta lại đặt cái danh hiệu đó cho cô, đã có những ánh mắt kỳ quái hướng đến, khiến Tang Vô Yên rất xấu hổ.

Bành Duệ Hàng mỉm cười đi tới, nói vài câu với bạn gái rồi bảo cô ấy vào trước. Tang Vô Yên nhìn thấy bên trong chiếc áo vest giản dị màu bạc của anh ta là một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, chiếc áo này chỉ cài một nửa cúc, để lộ bộ ngực cường tráng bên trong, đặc biệt bắt mắt. Tang Vô Yên không khỏi kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy màu hồng nam tính như vậy.

Anh ta là một người đàn ông hoàn toàn hiểu được điểm mạnh của mình.

"Bành tiên sinh, tôi họ Tang, Tang Vô Yên." Tang Vô Yên gần như cầu khẩn anh ta nhớ tên họ mình.

"Ồ, Vô Yên. Vị hoàng tử hộ hoa kiêm vị hôn phu kia của cô đâu?.

“Anh ấy không phải vị hôn phu của tôi.” Tang Vô Yên đính chính.

“Cô đây là đang cho tôi ám chỉ à?”

“Cái gì?”

“Khi một người phụ nữ cố tình phủ nhận việc mình có vị hôn phu, tức là cô ấy đang cho người đàn ông đối diện một cái ám chỉ.”

Tang Vô Yên không còn gì để nói.

Bành Duệ Hàng nói: "Tôi muốn mời cô ăn một cây kem."

"Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi."

"Tính trẻ con không hết chưa chắc không phải điều tốt, hơn nữa tôi biết có nhà dối diện công viên rất đẹp."

"Tại sao anh luôn..." Tang Vô Yên cau mày bất lực.

"Bởi vì tôi rất có hứng thú với người phụ nữ mà Tô Niệm Khâm yêu, tôi muốn nghiên cứu lý do tại sao anh ấy chọn cô còn đối với người chị xinh đẹp như tiên nữ của tôi kia nhìn cũng không thèm nhìn."

“Bành tiên sinh, Tôi nghĩ, thứ nhất, Tô Niệm Khâm gần như bị mù nên đương nhiên không thể nhìn thấy vẻ đẹp của chị anh, thứ hai, Tô Niệm Khâm không phải là vị hôn phu của tôi, ngày đó anh ấy chỉ nói đùa với các người mà thôi."

“À? Tôi biết anh ta cũng một hai năm, nhưng tôi chưa bao giờ phát hiện ra rằng anh ta biết nói đùa. Huống chi còn là lấy cô và chính mình đùa giỡn."

Tang Vô Yên nói: "Anh cảm thấy anh ấy nói rằng tôi là vị hôn thê của anh ấy đáng tin đến mức nào?"

Bành Duệ Hàng nhìn lên xuống Tang Vô Yên quan sát một phen sau đó đưa ra kết luận: "Thực sự không đáng tin cậy."

Tang Vô Yên bực bội: "Người ta nói rằng người ngoài cuộc thì rõ ràng, nhưng anh nói chuyện cũng quá thành thật rồi."

Bành Duệ Hàng cười: "Có điều nếu nhà cô có khối tài sản cực kì lớn, chuyện này cũng có thể tin được."

"Cái này là nằm mơ giữa ban ngày."

"Vậy thì vẫn còn có một khả năng," Bành Duệ Hàng nói, "Người đàn ông đó có thể là yêu cô phát điên rồi."

Tang Vô Yên thực sự cười khổ một tiếng: "Không thể nào. Thích có thể trong quá khứ từng có, nhưng yêu thì không nói đến đâu. Cái phát điên như anh nói càng không có khả năng."

Bành Duệ Hàng khi nghe được câu nói sau đó của Tang Vô Yên, nhướng đôi lông mày rậm: "Cô nói Tô Niệm Khâm không yêu cô? Vậy thì tôi càng phải nghiên cứu một chút."

Tang Vô Yên nhún vai một cái.

"Đi thôi, đi thôi. Ăn chút gì đi, dù sao cũng không thể làm chậm trễ cô quá lâu, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, tôi sẽ không để cho cô mất đi miếng thịt nào."

Cô vốn tưởng rằng Bành Duệ Hàng nói muốn đãi cô ăn kem, dù gì cũng đi BMW đi Haagen-Dazs, không ngờ lại mua được hai chiếc xinh xắn từ trong tủ đá ven đường.

"Anh thật keo kiệt." Tang Vô Yên lắc đầu, cùng Bành Duệ Hàng mỗi người cầm một cây kem dâu tây đi trên con đường trong sân cỏ.

"Cái này gọi là tình thú." Bành Duệ Hàng sửa lại.

Thỉnh thoảng cô nhìn xung quanh.

“Cô đang nhìn cái gì vậy?”

Tang Vô Yên giả vờ nói: “Bạn gái anh đâu?”

“Cô ấy là... thư ký của tôi, tôi bảo cô ấy về trước.”

“Nhà anh có phải có cả chục người đẹp tất cả đều là trợ lý thư ký không?"

“Vô Yên, tôi mời một người phụ nữ xinh đẹp làm thư ký của mình thì không đúng. Trợ lý Tần của Tô Niệm Khâm xinh đẹp đến mức giống như tiên nữ."

“Đừng có ở trước mặt tôi một câu lại một câu nhắc Tô Niệm Khâm. "Cô nghe khó chịu.

"Đàn ông cô cũng ghen sao?"

"..."

Một lúc sau, Tang Vô Yên lại cảnh giác nhìn chung quanh,

"Cô đang tìm cái gì?" "

"Không." Cô sợ rằng Tô Niệm Khâm sẽ đột nhiên xuất hiện từ đâu đó, làm hàng động kinh người nào đấy.

Tang Vô Yên đang định băng qua đường, tìm một chiếc ghế đối diện.

Đột nhiên, một chiếc xe đạp lao tới, nhìn thấy thì gần như bị đâm từ phía sau. “Cẩn thận! "Bành Duệ Hàng nhanh tay lẹ mắt, anh ta đã bảo vệ Tang Vô Yên, kéo qua để tránh chiếc xe, nhưng vì anh ta mất trọng tâm, cả hai đã cùng nhau đập đầu vào thân cây hòe bên cạnh.

Trán Tang Vô Yên bị trầy một mảng da, máu rỉ ra.

Anh ta thở ra lòng vẫn có chút sợ hãi: “Hai lần thấy cô đều hấp tấp như vậy, tôi đoán Tô Niệm Khâm trước kia cũng đã bị cô hành hạ đủ rồi.”

Tang Vô Yên có chút ngượng ngùng,

Bành Duệ Được nhìn thấy vết thương trên trán cô, lấy khăn tay ra định lau cho cô một chút: “Phải đi bệnh viện xem một chút.” Cô cảnh giác co người lại, né tránh động tác của anh ta: "Cảm ơn anh, tôi tự làm."

Nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của cô, Bành Duệ Hàng đột nhiên có một ý tưởng hay.

Tô Niệm Khâm đang có một cuộc họp trong phòng họp của công ty chi nhánh, anh tuần sau phải trở lại trụ sở chính, vì vậy phải sắp xếp một số việc.

Tiểu Tần đang ghi chép biên bản.

Một thư ký khác bên ngoài gõ cửa đi vào nói: "Tô tiên sinh, bộ phận kinh doanh ở trụ sở chính gọi đên tìm anh."

"Nói tôi đang họp." Tô Niệm Khâm trả lời, ra hiệu cho cuộc họp tiếp tục.

Ba phút sau: "Tô tiên sinh, Bành tiểu thư của TORO gọi điện thoại đến."

"Nói tôi đang họp!" Tô Niệm Khâm lặp lại một lần nữa với sự kiềm chế. Tiểu Tần vừa lật tài liệu vừa nghĩ, sự kiên nhẫn của ông chủ đã tang lên.

Chưa đến ba phút sau: "Tô tiên sinh, Bành tiên sinh của TORO..."

"Nói tôi đang họp!!" Tô Niệm Khâm không thể chịu đựng được nữa.

Thấy vẻ mặt u ám của Tô Niệm Khâm, thư ký tiếp tục có chút sợ hãi nhỏ giọng nói: "Bành tiên sinh nói có Tang tiểu thư bị tai nạn xe nhờ anh đến một chuyến."

Tô Niệm Khâm đột ngột đứng dậy, chiếc ghế sau lưng “Ầm” một cái đổ xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play