Nhưng mà Tang Vô Yên tạo thành bãi chiến trường lớn như vậy, đã làm Bành Đan Kỳ đi đến bên này. Tang Vô Yên liều mạng xin lỗi những người xung quanh, rồi cùng người phục vụ dọn dẹp đống lộn xộn.

“Duệ Hàng, em không thay chú tiếp khách, lại ở chỗ này quậy phá cái gì?” Bành Đan Kỳ đi giày cao gót bước đến liền lải nhải với người đàn ông.

“Em…” Bành Duệ Hàng nhìn thấy Tang Vô Yên liền viện cớ, “Em đang hỏi vị tiểu thư về tình hình đồ ăn.”

Tang Vô Yên ngồi xổm trên mặt đất nhặt chai lọ vỡ.

“Cô ấy là ai?” Bành Đan Kỳ hỏi.

"Một nhân viên làm việc." Bành Duệ Hàng nói.

"Không thể nào, cô ấy không mặc quần áo làm việc hay phù hiệu làm việc." Có vẻ như cô ấy thông minh hơn Bành Duệ Hàng rất nhiều.

Cô ấy quan sát cái người gây họa một chút, bởi vì sự cố này đã làm gián đoạn âm nhạc một chút, một số người hiếu kỳ đã tụ tập xung quanh.

“Tiểu thư, xin hỏi cô có thiệp mời không?” Một người phụ trách hội trường khác đi tới hỏi.

"Tôi... " Tang Vô Yên gãi gãi tóc, "Tôi đi cùng bạn." Cô rốt cuộc cũng hiểu được ăn thịt người miệng mềm là có ý gì.

"Ồ? Người bạn nào? Chúng tôi đều biết tất cả mọi người ở đây." Bành Đan Kỳ nói.

Tang Vô Yên nhìn thấy vẻ mặt của nữ nhân áo đỏ, giống như chắc chắn cô là chạy đến ăn trực. Tang Vô Yên nhìn xung quanh một chút, nhưng có rất nhiều người xung quanh, cô không đủ cao để nhìn thấy Tô Niệm Khâm ở đâu.

"E hèm..." Bành Duệ Hàng ra tay giải vây, "Kỳ Kỳ, chị thật không quá lễ phép." Anh thầm nghĩ, ăn thì ăn thôi, dù sao thêm một người cũng không nhiều, cũng không phải ký giả lạ hay phần tử phạm tội, chính những tật xấu này của chị họ anh làm cho người ta không thích.

“Bạn gái mới của em?” Bành Đan Kỳ dường nhìn ra đầu mối gì.

"Không phải. Em gái này quá xảo hoạt, không chịu bộ dạng của em."

Bành Duệ Hàng phủ nhận.

Lúc này, một cánh tay đi tới, từ phía sau túm lấy Tang Vô Yên: “Sao vậy?” Là Tô Niệm Khâm lững thững đến muộn.

“Tôi làm đổ bàn ăn của người ta, làm rối loạn một đống.” Tang Vô Yên bĩu môi nói.

“Không sao, Bành tiểu thư và Bành tiên sinh sẽ không để bụng đâu.” Tô Niệm Khâm bước lại gần một chút.

Thấy Tô Niệm Khâm cũng ra tay giải vây, Bành Đan Kỳ cười nói: "Không sao, chỉ cần nhờ người dọn dẹp là được." Dừng một chút, lại hỏi: "Niệm Khâm, vị tiểu thư này là bạn của anh sao?"

“Ừ” Tô Niệm Khâm gật đầu "Còn chưa kịp giới thiệu với Bành tiểu thư. Đây là vị hôn thê của tôi, Tang Vô Yên."

Lời vừa nói ra, Bành Đan Kỳ kinh ngạc, Tang Vô Yên há hốc mồm.

"Tôi... " Tang Vô Yên do dự hồi lâu mới muốn phản bác.

Tô Niệm Khâm dùng sức bóp khuỷu tay của cô, cúi đầu thấp giọng nói: "Im miệng." Sau đó Tô Niệm Khâm lại không thay đổi vẻ mặt lớn tiếng nói: "Vô Yên, đây là Bành tiểu thư. Bên cạnh là Bành Duệ Hàng tiên sinh, ông chủ trẻ của TORO "

Bành Duệ Hàng cười: "Thật vất và tôi mới tìm thấy người phụ nữ duy nhất trong số khách mới không bị thu hút bởi mị lực của Tô tiên sinh, kết quả lại là vị hôn thê của anh."

Bành Duệ Hàng bất cần đời nói ra là lời nói đùa, nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, người ngoài xem như có chút châm chọc.

Tang Vô Yên không vui cau mày nói: "Bành tiên sinh, tôi so với những người khác càng yêu anh ấy, với lại quan tâm anh ấy. Điều này anh không thể nghi ngờ."

Tay Tô Niệm Khâm nắm ở cánh tay Tang Vô Yên dao động một chút.

Tang Vô Yên lúc này mới phát hiện mình hình như nói những lời rất lộ liễu, trên mặt nóng lên

Bành Đan Kỳ có chút xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn không thay đổi độ nóng nảy: “Tô tiên sinh đính hôn lúc nào, cũng không thông báo cho chúng tôi biết một tiếng.”

“Chuyện cũng lâu rồi, cũng không phải ngày một ngày hai, lúc kết hôn nhất định gửi thiệp mời đến." Tô Niệm Khâm đong đưa hai người.

Tiểu Tần nghĩ, ông chủ là ông chủ, một mũi tên bắn ba con chim. Một là cắt đứt sự dây dưa của Bành Đan Kỳ và những người phụ nữ khác, hai là đập tan mộng tưởng của Bành Duệ Hàng, ba là chiếm tiện nghi của vị Tang tiểu thư này.

Khi hai chị em Bành gia hậm hực rời đi, không còn sớm nữa, Tô Niệm Khâm đã đưa Tang Vô Yên tạm biệt.

"Tôi đâu có đính hôn với anh" Tang Vô Yên ở trong xe hỏi.

"Ba năm trước đã đính rồi."

"Không thể nào."

"Em có còn nhớ lần cuối cùng chúng ta cãi nhau ở nhà không?"

"Nhớ." Tang Vô Yên chán nản nói, cả đời khó quên.

"Điều cuối cùng em nói với tôi trước khi đi là gì?"

Tang Vô Yên nhớ lại cuộc cãi vã ghi lòng tạc dạ kia: “Anh cứ như thế này em sẽ rất mệt mỏi?” “

“Không đúng, là câu trước đấy.”

Cô lại nghĩ: “Chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn ngay lập tức, nếu anh vẫn nguyện ý.”

“Tôi nguyện ý.”

“Hả?” Tang Vô Yên không kịp phản ứng.

Tô Niệm Khâm quay mặt lại, đôi mắt không tiêu cự đen và sáng, chậm rãi nhắc lại: "Tôi nói, tôi đồng ý."

Tang Vô Yên run sợ ba giây sau mới nóng nảy: "Tôi không cầu hôn anh. Tôi chỉ đang lặp lại những gì tôi đã nói khi đó mà thôi."

"Em hỏi thì tôi trả lời, đừng có trở mặt không nhận."

“Đấy là tôi nói ba năm trước.” Tang Vô Yên cảm thấy mình là tú tài gặp phải binh (ý chỉ không thể nói lí lẽ).

"Dù sao tôi cũng đồng ý." Tô Niệm Khâm chơi xấu.

Tang Vô Yên không thể nói lại anh.

Luôn luôn không nói lại anh.

Khi xe đến khu vực thành phố, cô nói: "Tôi về nhà."

"Em muốn về nhà lấy sổ hộ khẩu rồi ngày mai cùng tôi đến Cục Dân chính à?" Tô Niệm Khâm hỏi.

“Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên muốn một cước đạp ngã anh.

Lần đầu tiên, bạo quân thỏa mãn yêu cầu của phụ nữ, đưa cô về nhà một cách quy củ.

Sau đó, Tô Niệm Khâm bắt đầu mở cửa sổ xe hóng gió, chủ động tiếp nhận mùi vị của thành phố này, thành phố nơi Tang Vô Yên lớn lên.

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng vào lúc này Tô Niệm Khâm đang có tâm trạng rất tốt, bởi vì những gì Tang Vô Yên nói với Bành Duệ Hàng vừa rồi nếu anh nghe không nhầm.

Cô nói rằng cô yêu anh, yêu hơn so bất cứ ai khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play