Trong nháy mắt đã đến kỳ nghỉ đông, Tang Vô Yên trở về quê nhà ở thành phố B sau kỳ thi nghiên cứu sinh.“Con thi như thế nào rồi?” Mẹ Tang luôn hỏi câu hỏi này.“Con không biết.

Con thực sự không biết.”“Không biết nghĩa là sao?”“Con không phải là giáo viên chấm bài, vậy làm sao con biết được.”“Nói thế chắc là thi không được tốt rồi."“Dạ, cứ coi như vậy đi." Cô binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.Đúng là cô thi không được tốt cho lắm, cô căn bản là không đi học môn cuối cùng.

Không biết tại sao, nhưng đột nhiên cảm thấy đọc sách không còn ý nghĩa nữa và không muốn tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh nữa.

Hơn nữa, cô cũng không ôn tập gì nhiều, các môn học chuyên ngành của cô cũng khá tốt, nhưng tiếng Anh tuyệt đối làm khó cô.Sau khi cuộc trò chuyện kiểu này được lặp đi lặp lại nhiều lần giữa hai mẹ con, cuối cùng họ cũng không còn nói về nó nữa.Chương trình ngày Tết không gì khác ngoài việc xem tivi ở nhà, ra ngoài gặp gỡ bạn bè cùng lớp, hoặc thăm họ hàng cùng bố mẹ và đi dạo khi rảnh rỗi.Mùng 3 tháng Giêng âm lịch, cô nhận được cuộc gọi báo có nhiều bạn học cấp 2 đã về, tối ra ngoài tụ tập.“Hứa Xuyến cũng ở đây, không phải trước đây hai người là thân nhất sao?” Đội trưởng động viên khích lệ.“Hay là thôi đi.”“Nhanh lên đi, bọn mình đợi cậu.”Nội dung của buổi gặp mặt bạn học cũ đều giống nhau: ăn cơm, hát Karaoke, mọi người nói về quá khứ rồi đến hoàn cảnh hiện tại, đặc biệt một số còn ngọt ngào mang theo người thân.Tang Vô Yên xuống xe buýt rẽ vào một siêu thị nhỏ trước quán lẩu mua kẹo cao su, khi bước ra liền bóc vỏ kẹo cao su rồi đi về phía trước, đi được vài bước thì thấy có hai người cũng đang chuẩn bị vào nhà hàng lẩu.Hai người này là Ngụy Hạo và Hứa Xuyến.Ngụy Hạo sững sờ khi nhìn thấy Tang Vô Yên."Vô Yên ..." anh nói.Tang Vô Yên hạ quyết tâm, chuẩn bị xoay người rời đi.“Tang Vô Yên!” Hứa Xuyến hét lên, ngăn Tang Vô Yên lại, sau đó hùng hổ bước lên trước, “Cậu trốn cái gì?”“Mình không trốn, đường này cũng không phải cậu mở, đi về phía trước quay về phía sau đều là chuyện của mình.

”Tang Vô Yên nói.Ngụy Hạo bị kẹt ở giữa, không biết phải làm sao."Đừng lúc nào cũng xử sự như Ngụy Hạo và mình có lỗi với cậu", Hứa Xuyến nói, "Cậu phải biết rằng giữa ba chúng ta, cậu mới là người thứ ba."Có vẻ như cuộc họp lớp này vốn là không nên đi.Tăng Vô Yên cười nhạt một chút, lùi lại mấy bước, xoay người rời đi.Cô vừa ra khỏi nhà mới có nửa giờ đã quay lại, mẹ cô chắc chắn sẽ tra hỏi cô ấy.

Vì vậy, cô đã tìm một quán ăn nhanh để dành thời gian.Thời điểm này đang là giờ cao điểm ăn uống, việc kinh doanh của cửa hàng này vốn đã tốt, trong ngoài ba tầng khách khứa đông đúc.

Tang Vô Yên cuối cùng cũng chen vào và gọi một tô mì.Đài trong quán lại đang phát ầm ĩ, tình cờ lúc này đang phát thông tin giao thông, có vài người quen đang ngồi ăn nói chuyện phiếm thì phải hét to lên để người kia nghe thấy.Giữa bữa ăn, một bài hát được phát trên radio, mặc dù cô không thể phân biệt được sự khác biệt giữa nơi ồn ào này, nhưng cô đã nghe bài hát này.

Chính xác mà nói, đó là bản piano mà Tô Niệm Khâm chơi trong phòng piano.

Mặc dù hiện tại nó đã được thay thế bằng các loại nhạc cụ khác, và có lời bài hát hơn để mọi người hát, nhưng cô vẫn nhớ nó.Ấn tượng quá khắc sâu.Cô luôn ngưỡng mộ những người có thể chơi nhạc cụ, huống chi một người mù có thể chơi piano điêu luyện như vậy.

Nếu nói lúc đó nghe chẳng qua có một chút cảm giác Trung Quốc trong lời thì bài hát gốc được phát hành trên đài ngày nay chính là một bài hát mang đậm phong cách cổ điển."Những gì khán giả và bạn bè nghe được vừa rồi là đ ĩa đơn mới nhất của Từ Quan Quách" Lương gian yến "." Người dẫn chương trình cho biết.Sau khi ăn no nê xong, Tang Vô Yên đút tay vào áo khoác và đi vòng quanh cửa hàng bán đ ĩa một hồi lâu mà không tìm thấy đ ĩa CD.Cô gái nhỏ trong cửa hàng nhiệt tình đến hỏi thăm.“Tôi muốn tìm các bài hát của Từ Quan Quách.”“Tất cả đều ở hàng này.” Cô bé chỉ cho cô.“Không phải, là đ ĩa mới nhất đã ra mắt.”“Ý chị là “Lương gian yến ”?”“Đúng, đúng, đúng.” Tang Vô Yên nói."Hình như chưa có trên thị trường.

Mấy ngày nay nhiều người đến hỏi." Cô gái nhỏ cười.“Ồ.” Tang Vô Yên có chút mất mát.“Nhưng mà,” Tang Vô Yên chuẩn bị rời khỏi cửa hàng thì cô em gái nói sau lưng cô, “Nhưng mà, chị ơi, chị có thể tìm kiếm trên internet.”Internet?Vừa bước vào cửa, Mẹ Tang đã hỏi: “Sao con về sớm vậy?” Mỗi lần đi chơi cùng bạn học đếu là không đến 12 giờ không về.“Chơi không vui, con đi trước.”“Vừa rồi Ngụy Hạo gọi điện thoại tìm con, nói nếu con về thì gọi lại cho nó, nó sẽ tới tìm con.”“Lần sau anh ta gọi điện thoại đến cứ nói con không có ở đây.”“Sao con lại đối với người ta như vậy.”“Con đối với anh ta làm sao?” Tang Vô Yên cao giọng.“Đây là giọng điệu nói chuyện của con với người lớn à?” Mẹ Tang tức giận, “Chúng ta nói một chút con cũng thấy phiền, con cũng không ưa.

Khi người ta gọi tìm con, con gọi lại là đạo lý cơ bản của cuộc sống.

Con đối với người xa lạ cũng nên làm như vậy, đừng nói hai đứa cùng nhau lớn lên.

Đừng tưởng rằng chúng ta không biết một số chuyện, Ngụy Hạo đối với con có thể coi...!"“Mẹ! Con xin đấy dừng lại đi.” Cô nói xin nhưng lại làm ra dáng vẻ không nhịn được.“Hơn nữa việc này không liên quan đến mẹ.” Tang Vô Yên nói thêm.Mẹ Tang càng bức xúc hơn: “Lão Tang ơi, nhìn con gái ông xem, nói cái gì không có liên quan đến tôi, những lời này là gì, tôi nuôi nó hơn 20 năm coi như uổng công rồi, nói nó mấy câu nó cũng giận dỗi với tôi.

”Cả hai đều nóng nảy.Bố Tang chưa bao giờ can thiệp vào cuộc chiến, cười cười một tiếng, coi như xong chuyện.Ngay khi tranh chấp đang nóng lên, chuông cửa vang lên.Chính là Ngụy Hạo bấm chuông cửa.Bố Tang và bố của Ngụy Hạo dạy cùng một trường đại học, cả hai đều sống trong tòa nhà giáo sư của trường, trên lầu và dưới lầu, nên rất dễ dàng đến thăm.Bố Tang mở cửa cho Ngụy Hạo vào, như không có chuyện gì.

Đứng ở cửa, Ngụy Hạo như ngửi thấy mùi thuốc súng ở trong nhà nên tiến thoái lưỡng nan.Vẻ mặt của mẹ Tang thay đổi còn nhanh hơn tắc kè hoa: "Tiểu Hạo, con không phải đang tìm Vô Yên sao?, Nó vừa mới trở về."Mẹ Tang hòa nhã nói: “Lão Tang và cô đang bàn chuyện đi siêu thị mua gì đó, mấy đứa nói chuyện đi.” Kéo bố Tang thay quần áo rồi đi ra ngoài.Tang Vô Yên đóng cửa phòng ngủ, đợi một lúc lâu cũng không kìm được muốn đi vệ sinh, không biết người bên ngoài còn ở đó không.

Cô áp lên cửa, lắng nghe hồi lâu, phát hiện bên ngoài không có động tĩnh gì.Bản năng s1nh lý đột phá lý trí, cô kiên quyết mở cửa, nhìn xung quanh không có ai, vừa đi được vài bước, cô chợt thấy Ngụy Hạo đang ngồi trên sô pha.Anh nhìn cô.Cô cũng nhìn chằm chằm vào anh ta, và sau đó thấy anh ta đứng dậy và từ từ tiến lại gần."Xuyến Xuyến nói rằng có bạn hẹn ăn tối và nhờ anh đưa cô ấy đến đó.

Anh không biết đó là buổi họp mặt thời trung học của hai người ...""Tôi là người thứ ba sao?" Tang Vô Yên đột ngột ngắt lời anh ta."Đừng nghe cô ấy nói."“Tôi là người thứ ba sao, Ngụy Hạo?” Tang Vô Yên nhìn anh chăm chú hỏi lại.Ngụy Hạo không nói.Tang Vô Yên thấy anh ta không nói gì, hừ lạnh một cái, quay người đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play