Edited by dzitconlonton
Gia Luật Hoàn Cai cũng không ngờ rằng nàng chưa kịp nghĩ kỹ thì Tiêu Thiệu Củ đã về.
Trong mắt chàng mang chút mệt mỏi, nhìn một bàn thức ăn mà cũng không động đũa vài cái.
Muốn hỏi nói mà chẳng nói nên lời, Gia Luật Hoàn Cai nhỏ giọng oán giận, “Mấy ngày nay chàng cũng không có ở cùng ta.”
Tiêu Thiệu Củ nghe vậy, áy náy nhìn nàng một chút, “Mấy ngày nay khá bận, ta phải đi theo cứu trợ thiên tai.”
“Chuyện này cũng muốn chàng đi?” Gia Luật Hoàn Cai chớp chớp mắt, “Ở đâu?”
Tiêu Thiệu Củ nói một địa danh mà nàng chưa từng nghe qua, hình như còn rất xa.
“Không phải chuyện lớn.” Chàng xoa xoa tóc cô nương, dừng lại một hồi mới nói, “Hơn nữa lần này là ta yêu cầu đi.”
Chàng có một chức vụ nhàn rỗi, nhưng lần này chàng cố tình muốn đi, người phía trên cũng đáp ứng.
“Chàng ở với ta quá chán phải không.” Gia Luật Hoàn Cai khóe mắt nghẹn ngào nói.
Nàng biết mình bây giờ là đang cố tình gây sự, cũng biết nàng không cản được Tiêu Thiệu Củ, nhưng lần này là đi cứu trợ thiên tai, đường còn xa như vậy, ai biết khi nào chàng về?
“Đừng khóc.” Tiêu Thiệu Củ đi tới trước mặt Gia Luật Hoàn Cai, ôm chặt lấy nàng, điều này làm Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy mình càng có lỗi với Tiêu Thiệu Củ.
“Chàng đi đi.” Nàng nhụt chí, nằm trong lòng Tiêu Thiệu Củ buồn bực nói: “Ta chờ chàng về.”
“Nàng đừng trách ta…” Tiêu Thiệu Củ khẽ cắn lên vành tai nàng một cái, phát ra một tiếng thở dài.
Tiêu Thiệu Củ xuất phát sau Trung thu.
Có một khoảng thời gian chia tay trước đó, Gia Luật Hoàn Cai dường như bắt đầu quen dần với sự chờ đợi dài lâu này.
“Hiện tại ngẫm lại, ta lúc ấy rất yếu đuối.” Nàng nhìn Mãn Ca, thành khẩn suy ngẫm về bản thân.
Mãn Ca đang lột quýt, nghe đến đó thì nhếch miệng cười rộ lên, “Không chừng phò mã thích sự yếu đuối của công chúa.”
Thấy Gia Luật Hoàn Cai đánh nàng ấy, nàng ấy vội vàng xin tha thứ, nói ra một tin tức mà Gia Luật Hoàn Cai nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, “Nô tỳ nghe nói phò mã sắp trở về.”
Quả nhiên, ánh mắt Gia Luật Hoàn Cai trở nên sáng hơn một chút, “Khi nào?”
Mãn Ca bắt đầu cúi đầu bấm ngón tay tính, đột nhiên hoảng sợ vỗ đầu, “Mấy ngày trước, nô tỳ đã muốn nói cho công chúa biết, cuối cùng lại quên.”
“Cho nên?” Gia Luật Hoàn Cai híp mắt lại, giống như Tiêu Thiệu Củ.
“Cho nên, phò mã có thể ngày mai sẽ về,” Giọng của Mãn Ca càng ngày càng nhỏ “Cũng có thể là hôm nay…”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến: “Công chúa, phò mã đã về!” Tiền viện truyền thông bẩm của nô tỳ, Gia Luật Hoàn Cai run lên, nàng muốn chạy, nhưng lại phát hiện nàng không đi được.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Nàng trơ mắt nhìn, một bóng dáng cao lớn từ xa đi tới, sau đó bế nàng lên.
Tiêu Thiệu Củ gầy đi, nhưng không có rám nắng, Gia Luật Hoàn Cai nhìn sắc mặt chàng vẫn hơi tái nhợt, chỉ nói chàng không nghỉ ngơi tốt.
“Bồ Đề Nô, ta nhớ nàng.”
Nghe thấy lời của chàng, Gia Luật Hoàn Cai vốn đang cười hì hì, nhưng bây giờ mắt nàng có chút đỏ.
“Nếu nhớ ta, vậy ở cùng ta cả đời, không được đi đâu hết.”
“Được.” Tiêu Thiệu Củ trả lời trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Thật sao?” Gia Luật Hoàn Cai cũng không tin, hai tay cầm mặt chàng dần dần áp sát, gần đến mức có thể thấy rõ râu xanh trên mặt Tiêu Thiệu Củ.
Thấy tiểu cô nương chủ động tiến lên, Tiêu Thiệu Củ làm gì có chuyện buông tha, đợi đến khi nàng chỉ còn cách mình một chút, Tiêu Thiệu Củ đột nhiên hôn lên môi nàng một cái.
“Chàng không biết xấu hổ.” Tiêu Thiệu Củ có xấu hổ hay không, Gia Luật Hoàn Cai không biết, nàng chỉ cảm thấy mặt mình rất đỏ.
Gia Luật Hoàn Cai theo bản năng nhìn xung quanh, phát hiện các nô tỳ đã chạy đi đâu rồi không biết, lần đầu tiên nàng cảm thấy, Mãn Ca chuồn nhanh như vậy là chuyện tốt.
Tiêu Thiệu Củ dường như thực sự ghi nhớ những gì Gia Luật Hoàn Cai nói, hiện tại ngoại trừ chàng không đi nhà vệ sinh với nàng, chàng sẽ đi bất cứ nơi nào Gia Luật Hoàn Cai đi.
“Siêu Na, sao đột nhiên dính người như vậy.” Gia Luật Hoàn Cai đẩy khuôn mặt của chàng ra xa một chút, “Ở cùng ta cũng đâu giống bây giờ, một tấc cũng không rời.”
Tiêu Thiệu Củ ho khan hai tiếng, sau đó ôm eo Gia Luật Hoàn Cai, giọng nói yếu ớt, Gia Luật Hoàn Cai nghe được mà trong lòng liền run lên, “Chúng ta đi dạo bên hồ có được không.”
Chàng nói vậy, Gia Luật Hoàn Cai làm gì mà không chịu được, nàng chọc chọc vào trán Tiêu Thiệu Củ, “Lúc trước ta chỉ cảm thấy chàng dũng mãnh, bây giờ thì khác rồi.”
“Tại sao?” Tiêu Thiệu Củ hỏi.
“Nhìn bộ dạng này của chàng làm ta nhớ tới mỹ nhân nũng nịu trong sách nọ, ta tựa như Hạ Kiệt[1] Thương Trụ[2], cả ngày ôm chàng tìm hoan, từ đó về sau quân vương không lâm triều.”
Nói xong, Gia Luật Hoàn Cai giống như bị nghiện, nàng dùng sức cả người để tính kế, nhớ lại bài học chuyên ngành mà mình đã sớm quên mất. Gia Luật Hoàn Cai cầm lấy một miếng quýt, đặt ở bên miệng Tiêu Thiệu Củ, “Tiêu mỹ nhân ăn quýt nào.”
Tiêu Thiệu Củ ngoan ngoãn mở miệng, khi sắp ăn quýt xong, chàng nhân cơ hội liế.m đầu ngón tay của Gia Luật Hoàn Cai.
“Shhh.” Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy trên tay ngứa ngáy, nàng vội vàng thu tay về, nghênh đón ánh mắt cười cười của Tiêu Thiệu Củ, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Nàng vất vả lắm mới muốn chọc người ta, thế mà lại bị chọc ngược lại?
Gia Luật Hoàn Cai theo Tiêu Thiệu Củ đi tới bên hồ ngoại ô, chỉ thấy bốn phía cành cây khô héo úa, không còn cảnh nào để nhìn.
“Sao chàng đột nhiên nghĩ đến nơi này?” Nàng bọc hai chiếc áo, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Tiêu Thiệu Củ cười khẽ, “Ban đầu ta muốn đi chùa Quan Sơn, nhưng không lên được.”
“Có lẽ do bây giờ quá lạnh.” Gia Luật Hoàn Cai nói, nhìn về phía chùa miếu, “Chờ sang năm mùa xuân tới, không khí ấm áp sẽ dễ dàng leo núi, hoặc là chàng có thể đi miếu nhỏ trong thành.”
“Không giống,” Tiêu Thiệu Củ lắc đầu “Chùa Quan Sơn linh nghiệm.”
Gia Luật Hoàn Cai đứng tại chỗ, rất ngạc nhiên Tiêu Thiệu Củ lại để ý đến sự linh nghiệm của chùa miếu như vậy. Sau khi định thần lại, thấy Tiêu Thiệu Củ đã đi xa, nàng vội vàng co chân đuổi theo.
Không có cách, mình coi trọng sủng phi, làm cái gì cũng phải sủng ái.
Gia Luật Hoàn Cai cùng Tiêu Thiệu Củ khoác tay, yên lặng đi một đoạn đường dài.
“Sao bây giờ chàng lại thích ho khan thế?” Nghe tiếng ho thỉnh thoảng của Tiêu Thiệu Củ bên cạnh, Gia Luật Hoàn Cai siết chặt cổ áo cho chàng, “Chắc do gió, giờ đừng ho nữa.”
Tiêu Thiệu Củ im lặng gật đầu, không nói tiếp.
“Ta nhớ rõ lúc trước chàng bắt đầu ho, lâu như vậy còn chưa khỏi, ta sợ chàng có bệnh trong người, trở về nhanh chóng xem một chút.” Gia Luật Hoàn Cai ngẫm lại trạng thái hai ngày nay của chàng, không yên tâm, lại lải nhải suốt dọc đường.
Nàng cảm thấy cánh tay của mình càng lúc càng bị nắm chặt hơn, xương vẫn còn đau nhức.
“Chàng nhẹ một chút.” Nàng quay đầu, vừa định nói chuyện thì thấy vẻ mặt của Tiêu Thiệu Mô có chút hoảng hốt, một giây sau đó, thẳng tắp ngã trên người nàng.
[1] Hạ Kiệt: (1818-1766 trước Công Nguyên) Vua Kiệt họ Tự tên Quý, là một đại hôn quân cuối đời nhà Hạ, vóc người cao lớn, giỏi võ khỏe mạnh, nhưng lại đam mê tửu sắc, sủng ái Muội Hỷ, bỏ phế việc triều chính. Vì làm vui lòng Muội Hỷ, Kiệt đã cho xây Dao Đài bằng bảy báu, vàng ngọc lấp lánh, trên cây treo thịt khô, dưới đất đào ao rượu, mỹ nữ chơi đùa trong đó, ngưỡng lên có thể ăn thịt, cúi xuống có thể uống rượu, ngày đêm đắm chìm trong tửu sắc. Trung thần khuyên can rằng: “Háo sắc là gốc mất nước”. Vua Kiệt nói:“Trẫm nghe trong hàng thứ dân, người nam thì có bổn phận, người nữ có chỗ trở về, ăn no mặc ấm, ra vào cùng xe, phu phụ theo nhau. Trẫm làm vua của một nước, cùng với Muội Hỷ vui chơi, có gì là háo sắc?” Rồi tự cho mình giống như vầng mặt trời. Cho nên dân gian có câu: “Thời nhật hạt tang, dư cập nhữ hài vong” (Mặt trời kia lúc nào mất, ta sẽ chết theo ngươi). Về sau bị Thành Thang tiêu diệt lưu đày về Nam Sào, tự thiêu mà chết.
Bạn có thể xem thêm tại đây
(nguồn: tại đây)
[2] Thương Trụ: Đế Tân (chữ Hán: 帝辛), tên thật Tử Thụ (子受) hoặc Tử Thụ Đức (子受德), còn gọi là Thương vương Thụ (商王受), Thương Trụ, Thương Thụ, là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông được cho là ở ngôi từ 1154 TCN đến 1123 TCN, hoặc 1075 TCN đến 1046 TCN..
Ông là một vị quân chủ, theo sử sách, rất trọng nông nghiệp, thời kỳ trị vì của ông đánh dấu một xã hội triều Thương cực kỳ phát triển. Nhân đó, ông đã đem quân đi chinh phạt các nơi, đặc biệt là những người Đông Di. Do nhiều năm chinh phạt, tình hình nội trị gặp nhiều mâu thuẫn, đã tạo cơ hội cho Chu Vũ vương Cơ Phát dấy cờ, nhà Thương diệt vong.
Sau khi Đế Tân chết, Chu Vũ vương do muốn làm hình ảnh của ông trở nên xấu xa, đã gọi ông là Trụ Vương (紂王), nghĩa là tàn bạo gian ác. Ông thường cùng Đát Kỷ được mô tả là cặp đôi ác phu phụ, chuyên làm những việc bạo ngược tàn hại sức dân, đặc biệt là trong Phong thần diễn nghĩa, một tác phẩm tiểu thuyết nổi tiếng thời nhà Minh.