Xe hộ tống chạy đến phố Tây Thủy, bởi vì hôm nay không phải là ngày cuối

tuần, còn đang là giữa trưa, cho nên ở trong quán bowling cũng không có bao

nhiêu người.

Nhưng có một đường bowling có hai người đang chơi, chính là Marlow và

Gray.

"Quả thật rất thú vị, đội trưởng vậy mà hẹn chúng ta đến chơi bowling."

Nói xong, Marlow đưa bóng ném ra ngoài, "Ầm" một tiếng, toàn bộ ki đều đổ,

chỉ có điều là hàng ki của đường kế bên.

"Ôi." Marlow thấy thế cũng có chút xấu hổ, chữa lửa mà nói, "Tôi chỉ đang tăng

độ khó cho mình mà thôi."

Gray cũng không thẻm để ý đến anh ta, mà là nhìn về phía Karen đang đi từ

đằng xa đến, quan trọng nhất đó là Karen còn xách theo thanh kiếm Lưu Tư.

Marlow nghe được tiếng động cũng quay người lại, hô lên:

"Đội trưởng cũng gọi cậu đến chơi cùng à?"

Karen khiêng kiếm đi tới trước mặt của hai, mở miệng nói: "Tôi phải đánh hai

người phun máu, ai muốn lên trước?"

Cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Marlow gãi gãi đầu, cười nói: "Cái này gọi là nội chiến à, không, coi như là nội

chiến cũng sẽ không trực tiếp như vậy chứ?"

"Để tôi lên trước đi." Gray nói.

"Ừm." Karen lên tiếng, hỏi, "Anh có phản kháng không?"

Gray lắc đầu: "Chỉ là đánh ra máu phải không? Vậy thì cũng không phản kháng,

dù sao thì bây giờ tôi cũng không đánh lại cậu."

"Tốt, hãy đứng vững."

"Ừm, đứng ngay ngắn."

Karen vung thanh kiếm Lưu Tư lên, đánh golf trong quan bowling, Gray bị

đánh bay ra ngoài, ngã xuống trên đường bowling, che ngực, miệng phun ra

máu.

Ngay sau đó, Karen nhìn về phía Marlow, hàm ý là, tới phiên anh.

Marlow lập tức đứng vững, nói: "Tôi là trận pháp sư, không chịu đòn được như

Gray, cậu nhớ nhẹ một chút."

"Ta cảm thấy đội trưởng là để cho tôi đến gây sự với mọi người." Karen thở dài,

lại giơ thanh kiếm Lưu Tư lên.

"Không, tôi cảm thấy đội trưởng đang để cho cậu cho người khác ân tình đấy."

Marlow tựa như ý thức được chuyện gì.

" Anh đếm ngược đi, từ một đến ba."

"Được rồi, ba..."

"Ầm!"

Marlow bị quất bay ra ngoài, rơi đến gần chỗ của Gray, phun ra một ngụm máu.

Karen sau khi đánh xong, phất tay chào hai người, sau đó cầm lấy một chai

nước ngọt để bên cạnh đã mở nắp nhưng chưa uống, tay phải cầm chuôi kiếm

khiếng lên trên vai, tay trái cầm nước ngọt, vừa uống vừa bước ra ngoài quán

bowling.

Lại trông thấy Richard và Fanny đang đứng ở ngoài xe, đội trưởng thì ngồi

trước cửa xe.

"Đội trưởng, theo lời dặn dò của ngài, đều đã phun máu rồi."

"Ừm." Neo nhẹ gật đầu, nói, "Lái xe đi."

Karen nhìn về phía Richard và Fanny, Richard mở miệng nói: "Đội trưởng bảo

chúng tôi tự về nhà."

"A, tốt."

Karen không biết đội trưởng một màn này đến cùng đang làm gì, nhưng nghe

thấy câu mà Marlow nói trước đó, anh ta chắc cũng biết rõ gì đó, chỉ là Karen

cũng không tiện mà chạy qua hỏi.

Mình vừa chạy đến đánh người ta ra máu, lại chạy qua hỏi người ta:

"Xin mau nói cho tôi biết, tại sao tôi phải đánh anh?"

Cái cách làm này, nghe kiểu gì cũng thấy đang hạ thấp người khác.

Để thanh kiếm Lưu Tư vào trong xe, Karen ngồi vào ghế lái, khởi động chiếc xe

hộ tống này, lúc chạy ra ngoài đường Karen hỏi: "Đội trưởng, đi chỗ nào đây?"

"Nghĩa trang Thanh Đằng."

"Được rồi, đội trưởng."

Khi xe hộ tống đã chạy được một đoạn, Karen chủ động mở miệng hỏi:

"Đội trưởng, ngài vì sao bảo tôi đánh bọn họ."

Vừa hỏi, Karen vừa ngẩng đầu, nhìn Neo ngồi hàng ghế sau từ trong kính chiếu

hậu trên xe ô tô.

"Là để nhắc nhở cho bọn họ một điều."

"Nhắc nhở bọn họ cái gì?"

"Cậu có biết không, có rất nhiều nội gián bên trong Trật Tự Thần Giáo."

"Ừm, thật sao?"

Karen nhìn Neo một chút, anh cảm thấy cái câu này nói ra từ miệng của đội

trưởng, rất kỳ lạ, bởi vì đội trưởng, không phải bản thân anh cũng chính là...

Đồng thời, Karen lại nhận ra được, hình như… mình cũng giống như thế.

Bởi vì anh cùng với Neo, tựa như dùng một phương pháp giống nhau, ngụy

trang thân phận của mình để gia nhập vào trong Trật Tự Thần Giáo.

"Chắc hẳn trong đoàn đại biểu đàm phán cũng có."

"Là ai?"

"Ta không biết, nhưng chắc chắn là có, bởi vì bên trong đoàn đàm phán lần này,

những người đang đàm phán thì ngồi ở phía trên, nhưng đội hình của cái đám

người ngồi dưới thì có chút kỳ lạ."

"Ừm?"

"Hai tên bạn tù của cậu, Leon và Laure cùng xuất hiện trong cái đoàn đàm phán

này chính là ví dụ tốt nhất, sự kiện nghiêm túc và quan trọng đến như thế, sắp

xếp một tên công tử đến là được rồi, nhưng lại có đến hai tên.

Điều này thì cũng đồng nghĩa với việc trong toàn bộ thành viên đàm phán phần

lớn đều được phía trên lựa chọn rất tùy ý, chọn lựa những nhân viên hỗ trợ

khác, cũng không được nghiêm túc như lúc trước, trở nên rất linh hoạt, rất nhiều

người cũng có thể tham gia vào để tăng thêm một dòng trong hồ sơ lý lịch của

mình."

"Trong này... có xuất hiện nội gián?"

"Có ít người là nội gián, nhưng có ít người, cũng không tính là nội gián, ví như

ba người mà cậu vừa đánh phun máu đấy, bọn họ cũng không phải là, nhưng

bản thân bọn họ có quan hệ thân thiết với những giáo hội khác, ngày bình

thường, cũng sẽ bán chút ít tình báo để kiếm thu nhập thêm."

"Cho nên, ngài để cho ta đánh bọn họ là bởi vì..."

"Ở trong mồm có máu, cũng không hợp để nói lung tung."

Karen nghĩ đến lời nói của Marlow lúc bị đánh bay: "Không, ta cảm thấy đội

trưởng là để cậu đến ban ân tình."

"Đội trưởng đang để tôi cảnh cáo bọn họ, lần này, cần phải ngậm miệng, cho

nên sự kiện lần này..."

"Ta để cậu đánh người khác ra máu, cũng là để bỏ bớt một quy trình, đó là tự ta

đánh người ta phun ra máu."

"..." Karen.

"Chỉ là, nghe nói gần đây thực lực của cậu tăng trưởng rất nhanh nhỉ."

"Tôi so với đội trưởng thì vẫn còn kém rất xa."

"Nhưng ta thật sự cảm thấy hơi ngứa tay."

"Đội trưởng, tôi biết một loại thuốc bôi ngoài da, có tác dụng rất tốt với bệnh

mẩn ngứa."

Đã đến nghĩa trang Thanh Đằng.

Karen và Neo xuống xe, còn chưa đến cái phòng nhỏ của nhân viên quản lý thì

đã nghe một màn hợp tấu từ trong truyền ra.

Đẩy cửa vào,

Karen trông thấy Lão Saman đang cầm một cây sáo trên tay mà thổi, dưới chân

Alfred đang để một cái radio, đang tạo tiết tấu phối âm với ông ta.

Có thể thấy được, Lão Saman chơi đang chơi rất vui vẻ, trên mặt tràn đầy ý

cười.

Trông thấy Karen và Neo bước vào, Lão Saman dừng thổi sáo.

Alfred đứng người lên, đi sang một bên.

Lão Sam thở dài, nói: "Đàm phán kết thúc rồi sao? Xem ra lễ tang của ta sắp

phải bắt đầu rồi."

Karen mở miệng nói: "Trật Tự Thần Giáo tuyên chiến với Pamirez giáo."

"Ừm?"

Nghe nói như thế, trong mắt lão Saman lúc này lộ ra ánh nhìn sắc bén, khí thế

trên người bỗng nhiên thay đổi, lúc này ông ta giống như hung thú vừa phá tan

xiềng xích, đang muốn kiếm người để cắn nuốt!

"Ta không đánh các cậu, nhưng các cậu có thể nói cho ta biết cao ốc giáo vụ

mới được xây ở đâu, lần đầu tiên là ai làm thì ta không biết, nhưng ta có thể đến

phá hủy nó thêm một lần nữa."

"A..."

Neo cười ra tiếng:

"Tiếp tục chuẩn bị tang lễ của mình đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play