"Tới tới tới, tới đây, không cần từng người một, một người phụ trách một người,
tranh thủ thời gian tuyên đọc chứng cứ phạm tội, làm cho xong quá trình đi."
Bên phía Wilker đã chỉnh đốn xong hồ sơ, tiếp theo dưới sự sắp xếp của cậu ta,
mỗi người tương ứng một vị Chủ giáo, tuyên đọc chứng cứ phạm tội trong
phòng thẩm vấn.
Lúc trước mặt dù gặp phải biến cố, tình thế cũng lập tức trở nên rất cực đoan,
nhưng năm vị Chủ giáo ít ra còn có thể duy trì vẻ bình tĩnh ngoài mặt, nhưng
sau khi chứng cứ phạm tội được tuyên đọc, cả đám bọn họ đều thống nhất mà lộ
ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đây là một loại bối rối và túng quẫn khi bí mật giấu ở chỗ sâu nhất được phơi
bày ra, giống như là một người tự cho là đức cao vọng trọng, để cơ thể của hắn
ta trần truồng mà chạy trên đường dành cho người đi bộ giữa phố xá đông đúc.
"Xong chưa, mau mau, giao tài liệu khởi tố cho ta."
Wilker giống như là một người chăn nuôi heo rất chịu khó, còn thiếu cái roi da
để vung lên.
Rất nhanh, từng phần tài liệu được đưa đến trên tay, Richard là người cuối cùng
giao nộp lên, cậu ta còn mím môi, lộ ra vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
Wilker nhịn không được mà trêu chọc nói: "Không biết, còn tưởng rằng cậu ngủ
với Chủ giáo đấy."
Richard thì trả lời: "Loại cảm giác đó, vốn không thể nào so sánh được với sự
vui vẻ vừa nãy."
Ông nội, ngài có thấy được không, cháu trai của ngài có tiền đồ, có thể tuyên
đọc chứng cứ phạm tội của Chủ giáo.
Cảm khái xong, Richard đột nhiên cảm giác được có điểm là lạ, luôn cảm thấy
cảm xúc và không khí thiếu đi một chút sự kết nối, sau đó cậu ta lập tức hiểu ra
được:
A, thì ra là ông nội mình còn sống.
Wilker mang theo tài liệu tiến vào đại sảnh truyền tin, trực tiếp chuyển tài liệu
khởi tố qua.
Lần này, xem như cái đinh cũng được đóng chặt vào.
Wilker lui lại mấy bước, vừa búng tay vừa xoay người tại chỗ, cậu ta thích cuộc
sống như vậy, đứng ở giữa biên giới của cảm giác mất mác và vui mừng lặp đi
lặp lại, cảm nhận quá trình vượt qua cả kết quả.
"Cũng không biết điều kiện để nhập hội của Alfred rốt cuộc là gì."
"Cậu đang nói cái gì đấy?" Alfred đẩy cửa ra bước đến.
"Ta nhớ không lầm, cái cửa này có trận pháp ngăn cách đang hoạt động."
"Dạo gần đây thính giác tăng cao hơn một chút, vừa lúc nghe được."
"Được rồi ngài Alfred, ta muốn gia nhập cái hội kia của ngài."
"Cái hội gì? Ta không biết ngươi rốt cuộc đang nói về cái gì."
"Chính là cái hội có thể đi theo chủ nhiệm ra ngoài mà không phải ở lại đây để
lo liệu hồ sơ."
"Ngươi biết công việc của ngươi rốt cuộc quan trọng đến chừng nào sao?"
"Quan trọng đến nỗi ngay cả Richard đều có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng
à?"
"Trật Tự không phân biệt công việc cao quý hay bần tiện, Trật Tự chỉ phân công
khác biệt mà thôi."
"Ta chỉ là muốn biết điều kiện để nhập hội."
"Ha ha, nghe ngươi nói kìa..."
Trên mặt Alfred lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, kéo học trò của Đại tế tự tiền nhiệm
vào trong đoàn tín ngưỡng của thiếu gia, điên rồi à!
Nhưng rất nhanh,
Nụ cười bất đắc dĩ ngược lại biến thành một sự hưng phấn giống như là phát
hiện được một món đồ chơi mới: Vì cái gì mà không thể chứ?
Chờ hai năm sau khi Rasma rời khỏi phố Mink, tìm tới học trò của mình, phát
hiện học trò của mình vậy mà thay đổi, tín ngưỡng thiếu gia nhà mình, cái này
sẽ là một chuyện hay ho dường nào, Đại tế tự Rasma chắc hẳn là sẽ cảm động
đến nỗi trào nước mắt.
"Về sau giao lưu nhiều hơn, chia sẻ một chút quan niệm, chúng ta sẽ đi từng
bước một."
"Là cái hình thức giống như cái Hội Huynh Đệ kia à?"
"Ngươi có thể lý giải thành là trật tự giáo nghĩa đọc lý giải hội đọc sách."
Bộ mặt của Wilker cứng lại một chút: "Ta biết trong giáo tồn tại một loại chủ
nghĩa thờ phụng Giáo Chỉ nguyên bản, bọn hắn có chút, có chút… ngài cũng
hiểu đấy."
Alfred mỉm cười trả lời:
"A, cậu suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta làm sao có thể cực đoan như vậy, đây là
chuyện không thể nào."
...
Alfred trở về bên cạnh Karen, tiến hành báo cáo:
"Thiếu gia, đơn xin khởi tố đã được trình lên."
Karen nhẹ gật đầu, giơ lệnh bài lên: "Rút lui!"
Kỵ sĩ chim ưng ở phía trên bắt đầu bay lên cao, các kỵ sĩ phía dưới thì nhao
nhao quay đầu ngựa lại, rất nhanh, cùng với tiếng chim ưng gào thét ở trên và
móng ngựa ầm vang ở phía dưới, đám mây đen vốn đang bao phủ nơi này, tan
đi giống như thủy triều hạ thấp.
"Alfred, xử lý chuyện ở đây một chút, đợi chút nữa ta phải đến trại tạm giam để
báo cáo."
"Được rồi, thiếu gia."
Karen đi đến trước người Bernie, Bernie quỳ một chân xuống đất, hai tay che
bụng của mình mà tiến hành trị liệu.
"Ngài bộ trưởng, ta để người đưa ngài đến bệnh viện giáo hội nhé."
"Không cần." Bernie ngẩng đầu, nhìn xem Karen, "Cảm ơn."
"Ngài khách sáo rồi."
"Tiếp theo thì sao đây, ngươi dự định làm gì?"
"Tiếp theo, không phải chuyện của ta nữa."
"Karen, ta rất tò mò về một chuyện, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, ta, Dunk
và Harry, cũng không dám lật bàn cùng với ngươi? Ngươi cứ chắc chắn rằng
chúng ta cũng không dám thua triệt để, phải không?"
"Thật ra ta cũng không chắc chắn."
"Vậy..."
"Có lẽ là bởi vì ta có thể thua."
...
Sự giằng co ở Đòn Roi Kỷ Luật thành phố York đã kết thúc, nhưng giống như là
một cục đá ném xuống mặt hồ đang yên tĩnh, gợn sóng trực tiếp khuếch tán ra
ngoài.
Dưới từng luồng từng luồng tin tức truyền lại, phản ứng đầu tiên của phần lớn
người đó là: Đang nói bậy bạ gì thế?
Nhưng rất nhanh, sau khi tin tức càng ngày càng xác thực xuất hiện trước mặt,
mọi người đều không thể không tin tưởng, loại chuyện gần như không tưởng
này, thế mà thật sự xảy ra.
Lập tức, rung động dữ dội, từ trên xuống dưới bắt đầu truyền nhau.
Một phản ứng rõ ràng nhất đó là Kỵ Sĩ Đoàn vốn đang trú đóng ở Wien, tiếp
nhận được mệnh lệnh đề phòng, chuẩn bị điều động bất cứ lúc nào.
Điều này có nghĩa rằng cao tầng đã xem thành phố York trở thành khu vực rất
không ổn định, thậm chí tính chất sự kiện, đã đang được quy vào phương diện
"Phản nghịch".
Dù sao thì ở bên trong thế giới thế tục, sự kiện như vậy tương đương với việc
một tỉnh của đế quốc phát sinh phản loạn do trú quân được vũ trang dẫn đầu.
Dây thần kinh nhạy cảm nhất của toàn bộ Trật Tự Thần Giáo bị chạm vào, lập
tức mở ra cơ chế ổn định của cơ thể.
...
"Lệnh của Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn, ra lệnh cho trú quân của ngươi chấp hành
chính sách khép kín theo đơn vị tiểu đoàn, mặt khác, doanh trại của tiểu đoàn
trú quân thứ nhất..."
Đến đây kỵ sĩ truyền lệnh sau khi thông báo một nửa mệnh lệnh thì ngừng lại,
bởi vì hắn trông thấy có một tiểu đoàn kỵ sĩ đã cởi giáp, rời khỏi chiến mã, toàn
bộ để trần nửa người trên ngồi chỉnh tề ở nơi đó.
Trên mỗi một người, đều cột dây thừng, nhưng tất cả mọi người đều lộ ra vẻ rất
bình tĩnh.
Mặt khác, phía trước bọn họ, có người đang ăn mặc tương tự, đồng thời một bộ
thần bào màu đỏ tượng trưng cho Chủ giáo tôn quý, cứ như vậy mà bị gấp lại để
ở một bên.
Chủ giáo Bern ngẩng đầu nhìn về phía vị kỵ sĩ truyền lệnh kia,
Hỏi:
"Ngươi nhìn kỹ một chút, còn có nơi nào không tốt, hãy đưa ra ý kiến."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT