"Dì Tiểu Ý mất rồi." Lâm Vân Du thoáng nhìn qua sắc mặt của Diệp, thấy cô có hơi lạnh nhạt đi một chút.

"Mất rồi.. Tiểu Ý mất rồi.." Ông cụ hụt hẫng, ông nhìn Diệp với ánh mắt xót xa: "Tiểu Ý mất lâu chưa? Cháu.. sống có tốt không?"

"Mẹ cháu mất từ lúc cháu 5 tuổi." Diệp khẽ thở dài, đôi mắt cô có phần ảm đạm, đau thương.

Lâm Vân Du nhanh chóng lảng sang vấn đề khác: "Ông, ông ngồi xuống đây đi, đứng nói chuyện kì lắm. Diệp nữa, em cũng ngồi đi. Ông uống trà không ạ?"

Lâm Vân Du thực sự rất tinh tế. Tuy rằng Triệu Thanh Diệp không thể hiện gì nhiều, nhưng cô hiểu mỗi lần nhắc tới chuyện này hẳn Diệp rất đau lòng.

Cảm giác rạch vết thương ra nhiều lần rồi băng bó lại chẳng dễ chịu tí nào, cô nghĩ Diệp cũng đang cảm thấy như vậy.

Quả nhiên suy nghĩ của Lâm Vân Du là rất đúng.

Diệp thật sự cảm thấy không ổn chút nào, mỗi lần nhắc về mẹ, cô lại nhớ đến mục đích của mình, rồi lại nghĩ đến tình hình trước mắt. Vạn phần là không ổn chút nào!

Nghĩ đến việc này nội tâm cô lại không ngừng tranh đấu với nhau..

Làm thế nào mới ổn?

* * *

Bên này Tiêu Ngọc Phương đã kể xong chuyện cho bà cụ nghe. Tất nhiên, Tiêu Ngọc Phương biết nên kể những gì trước và kể như thế nào.

Tiêu lão phu nhân sau khi nghe xong không ngừng rơi nước mắt.

"Thì ra con bé và Tiểu Ý đã trải qua những chuyện như vậy.. A Phương, con nói vì sao ông trời lại tàn nhẫn đến thế? Vì sao không phải là ai khác mà là em gái con?" Tiêu lão phu nhân than thở.

"Nhưng ít ra, Tiểu Ý vẫn để lại Tiểu Diệp cho chúng ta.. Nhờ vậy chúng ta mới biết được Tiểu Ý sống như thế nào.." Đôi mắt Tiêu Ngọc Phương âm thầm nhuốm lên một ngọn lửa.

"Phải." Tiêu lão phu nhân như chợt nhớ ra điều gì, bà thở dài một hơi. "Chuyện của Tiểu Diệp nhà chúng ta.. Con bé đi theo con đường đó.. là muốn trả thù sao?"

"Con e là đúng như thế." Tiêu Ngọc Phương nắm tay bà cụ, nhìn thẳng vào mắt bà nói: "Mẹ, thứ cho con nói thẳng. Con cũng không thể để yên như thế được. Tiểu Ý nhà chúng ta chỉ là bị thất lạc như thế, vậy mà lại bị bọn họ không coi ra gì như vậy, con không can tâm."

"Chúng ta cũng không thể tùy tiện giết người được." Tiêu lão phu nhân lắc đầu. "Mẹ biết, con đau lòng cho em gái, nhưng không thể hành sự quá lỗ mãng như vậy. Con.. giúp mẹ khuyên bảo Tiểu Diệp, đừng để nó sa đọa quá như thế.."

"Con biết rồi, mẹ." Tiêu Ngọc Phương đỡ Tiêu lão phu nhân đứng dậy. "Hay giờ mẹ với con đi xem hai đứa nhỏ một chút."

"Được, được." Tiêu lão phu nhân gật gật đầu. "Mẹ muốn bù đắp cho Tiểu Diệp. Mẹ muốn con bé có thể sống cuộc sống vui vẻ, được hưởng sự sung sướng và quên đi quá khứ đau khổ trước kia.."

"Con cũng muốn bù đắp cho con bé." Tiêu Ngọc Phương thở dài. "Nếu như nó được lớn lên và trưởng thành ở Tiêu gia thì có lẽ, bộ dáng bây giờ phải giống A Du đến tám chín phần.. Vui vẻ, hoạt bát chứ không phải loại trầm tĩnh đã trải sự đời kia."

"Ừm.." Hai người vừa bước ra khỏi viện thì gặp Hứa Viên Viên cùng với một người phụ nữ trung niên khác đang đi vào.

"Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi hả?" Người phụ nữ kia quát Hứa Viên Viên, hạ giọng xuống: "Đến đây là phải tới gặp ông bà ngoại, phải thăm ông bà ngoại trước mà con xem, con đã gây ra chuyện gì?"

"Mẹ, con đang định tìm ông bà ngoại thì con nhỏ họ Lâm đó nhảy ra chắn đường, còn dẫn theo một con nhỏ khác nhìn y đúc nó nữa cho nên.."

"Không cần biện minh! Theo mẹ đi gặp ông bà ngay!" Người phụ nữ ngước mắt lên, nhìn thấy Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc Phương liền thay đổi thái độ. "Mẹ nuôi, chị. Con bé này, mau chào bà ngoại với bác gái đi, còn đứng ngây ra đó?"

"Con chào bà, chào bác gái." Hứa Viên Viên miệng lễ phép thế thực chất nội tâm đang không ngừng chửi rủa. Tiêu Ngọc Phương không phải chỉ là tổng thống thôi sao? Con tổng thống thì có quyền hống hách với người khác à?

Nghĩ vậy cô ta liền ngẩng đầu cao lên một chút, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tiêu Ngọc Phương cô ta có chút run sợ.

Trong nhà này, ngoại trừ bà ngoại ra thì người cô ta sợ nhất chính là bác gái Tiêu Ngọc Phương này.

Cô ta đã thử lấy lòng hai người nhưng kết quả là sao?

Bà ngoại trực tiếp lơ cô ta luôn, mà có chú ý thì vẫn luôn dùng thái độ không mặn không nhạt đối đãi với cô ta. Như thế còn đỡ, chứ Tiêu Ngọc Phương.. Mỗi lần đứng trước mặt bà ta, cô ta lại sợ run cả chân.

Tiêu Ngọc Phương hẳn là rất ghét cô ta, tới nỗi một câu lấy lòng của cô ta bà ấy cũng chẳng thèm nghe, lại còn nhìn cô ta với ánh mắt lạnh buốt đầy sát khí.

Những lần như thế cô ta đều tự động rút lui.

Tuy vậy người bác gái này cũng không phải đáng ghét lắm, ít ra còn có cái danh tổng thống, làm cho đám thiên kim công tử ngoài kia phải e dè, phục tùng cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play