Chương 316
Cô nhỉ viện là nơi tuy ấm áp nhưng cũng lạnh lẽo.
Tất cả mỗi một người ở đây, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại rất lạnh lếo.
Hạ Đông Quân sống ð đây cũng dần dần biết cách phân biệt lòng người, ai là thật lòng, ai là giả dối.
Người duy nhất có thể mang lại hơi ấm cho anh trong cô nhi viện lạnh lẽo này chính là Lê Nhược Vũ.
Trong những năm tháng u ám nhất, Lê Nhược Vũ chính là ngọn đèn sáng nhất trong cuộc đời anh.
Khi đó Lê Nhược Vũ vẫn còn nhỏ, Viên Vũ thường đưa Lê Nhược Vũ đến cô nhi viện đề tặng đồ ăn vặt, quần áo, quà cáp cho bọn trẻ ở đâu… Khi giàu có còn tặng một số trang thiết bị cho cô nhi viện, nói là chút việc thiện đề tích đức.
Lê Nhược Vũ mặc một bộ váy trắng như tuyết, từ đầu đến chân đều sạch sẽ, thuần khiết như thiên thần.
Hạ Đông Quân phát hiện không chỉ mình anh mà tất cả các cậu bé khác trong trại trè mồ côi, khi nhìn thấy Lê Nhược Vũ, ánh mắt đều ngập tràn ấm áp.
Hóa ra không phải anh là người duy nhất thích Lê Nhược Vũ, tình địch của anh có mà đầy ra đó.
Lê Nhược Vũ sau khi cùng mẹ phân phát quà cho tất cả bạn nhỏ, lại nhìn thấy Hạ Đông Quân trơ trọi ngồi một mình trong góc tối, ánh mắt rất không vui.
Cô bước đến trước mặt anh, đưa tay về phía anh, mỉm cười và hỏi tại sao anh không vui.
Khi đó, Hạ Đông Quân không nói gì, cũng không đưa bàn tay nhỏ bé bần thìu của mình cho cô ấy.
Lê Nhược Vũ không tức giận mà ngược lại còn kéo anh từ dưới đất đứng dậy, lén lôi kéo anh chạy ra ngoài: “Đừng ủ rũ nữa, mình dắt cậu đi xem một thứ rất ấm áp rất dễ thương, nhìn thấy nó cậu sẽ trở nên vui vẻ ngay thôi.”
Hạ Đông Quân bé bỏng nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người mà mắt miệng đều cong lên nét cười.
Thật tuyệt, bàn tay của cô ấy thật ấm áp, cô ấy không chê mình bần thi…
Lê Nhược Vũ bé bỏng dắt Hạ Đông Quân ra khỏi cửa nhỏ bên hông, cửa hông đi ra một con hẻm nhỏ hẹp, ngày thường rất ít người qua lại, bên trong có rất nhiều chó hoang làm ồ.
Cái thứ dễ thương và ấm áp mà Lê Nhược Vũ nói là một chú chó con vừa được sinh ra từ một con chó hoang.
Hai người ngồi xổm sang một bên háo hức nhìn: “Có dễ thương không? Ở đây thường có rất nhiều sinh linh mới được sinh ra. Mình đã nói với mẹ rằng mình muốn mang một số con về nhà nuôi, nhưng mà mẹ không cho, bởi vì mẹ sắp sinh em gái rồi.”
Những chú chó con vẫn còn quá nhỏ, run rầy có vẻ như rất sợ người.
Hạ Đông Quân chỉ nhìn mấy con chó nhỏ một chút, lại quay sang ngắm nhìn Lê Nhược Vũ.
Lê Nhược Vũ cho rằng anh ấy khác với cô, không có hứng thú với những chú chó con.
Cảm thấy hơi xấu hồ nhưng chưa kịp hỏi rõ đã kéo anh ra ngoài. Hạ Đông Quân quá gầy, trên mặt trên tay đều bần, Lê Nhược Vũ cảm thấy có chút đau lòng cho anh ấy. Nếu lúc mình bị bản chắc chắn cũng sẽ không vui đâu, chẳng trách anh ấy luôn buồn bã.
“Không biết vì sao mà cậu không vui, nhưng mình hy vọng cậu có thể vui vẻ một chút” Cô lấy khăn tay của mình nhẹ nhàng lau vết bần trên tay anh, sau đó lại cất lại vào túi mà không một chút khinh thường nào.
Sau khi suy nghĩ một chút, lại lấy trong túi ra chiếc bao lì xì nhỏ, nhét vào tay anh: “Cái này cho cậu, một món quà khác, những bạn nhỏ khác không có đâu.”