Lục Khanh nổi hết cả da gà.

Bản công chúa nhớ rõ là đã cự tuyệt ngươi rồi mà? Mất trì nhớ rồi à? Có muốn ta gọi thái y đến châm cho ngươi mấy phát không?

Hảo gia hoả, lần trước nàng chà đạp hắn như vậy còn chưa đủ, rốt cuộc hắn muốn thế nào mới có thể hoàn toàn cắt đứt ý niệm điên cuồng này?

Đang mải nghĩ ngợi, nàng bỗng thấy Khương Thù đổi giọng.

"Công chúa, nàng nguyện ý..."

Âm thanh the thé tinh tế này...chẳng phải giọng nói của thái giám sao?

Hiển nhiên Khương Thù cũng phát hiện ra.

Hắn hắng giọng nói lại.

"Nàng nguyện ý..."

Vừa mở miệng, âm thanh the thé kia lại vang lên, giống như có ai nhéo eo bắt hắn nói vậy.

Lục Khanh bật cười.

"Thái tử điện hạ, ngài, làm sao vậy?"

Khương Thù cũng đang rất muốn biết bản thân bị làm sao đây.

Trước khi ra khỏi cửa.

Vì buổi đi chơi cùng tiểu công chúa, hắn đã tắm gội vô cùng sạch sẽ, còn cẩn thận nhai bạc hà chỉ để thay đổi ấn tượng trước mặt nàng, vậy cái giọng nói the thé này rốt cuộc là cái quỷ gì đây?

"Độc! Nhất định là có người hạ độc bổn điện!" Khương Thù vừa tức vừa gấp, rõ ràng đang nổi giận mà giọng nói phát ra lại như tiếng vịt kêu, lại giống như nữ nhân đang gào thét.

Lục Khanh có lòng tốt nói: "Có muốn ta truyền thái y giúp không?"

Khương Thù tức đến nghiến răng.

Tuy rằng không muốn nhưng là lần đầu cùng Lục Khanh đi chơi, hắn cuối cùng cũng chịu về truyền thái y.

Thái y nhanh chóng chạy đến.

Bọn họ chẩn mạch cho Khương Thù, phát hiện mạch tượng vô cùng khác thường nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.

Khương Thù sau khi lại, ăn uống đewuf do Kiêu Dương Điện mang đến. Bát đũa, trà cụ, đồ ăn thừa đều được kiểm tra lại bằng ngân châm, nhưng cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào.

Hơn nữa trong điện ngoài Khương Thù còn có rất nhiều cung nhân, ăn đồ giống nhau nhưng mọi người đều không có dấu hiệu phát bệnh.

Các thái y đau đầu không thôi.

Mà lúc này thái tử lại có triệu chứng mới.

Hắn hoảng sợ nói: "Tại sao hai bên ngực của bổn điện lại trướng đau như thế?"

Tuy rằng khó nói nhưng để mau chóng trở lại bình thường nên hắn thành thực nói ra.

Thái y nghe vậy đưa tay kiểm tra, nhất thời cả kinh.

Khương Thù bị kích thích đột nhiên ập tới kêu lên, nhục nhã không thôi.

Tuy rằng hoang đường nhưng thái y nọ vẫn mở miệng: "Ngực của thái tử điện hạ...giống như thiếu nữ vừa phát dục vậy."

"Không thể nào." Mấy thái y nghe vậy đồng loạt lại gần, giơ tay ra...

Khương Thù:!!!!!

Mỗi lần bị sờ qua hắn đều đau đến nỗi trừng to hai mắt.

"Bệnh này, giống như một nam nhân đang sống sờ sờ đột nhiên biến thành nữ nhân vậy, kỳ quái, kỳ quái."

Những lời này đã đánh thức một thái y già.

Lão nói: "Ở vùng biên thùy Tây Nam, có một sơn thôn nghèo khó, nghèo quá nên không thể nuôi nổi con trai nên họ sẽ cho nó dùng một loại thuốc làm mất đi nam tính đặc thù, biến thành nữ nhân. Sau đó họ sẽ bán con cho nhà giàu làm tiểu thiếp để đổi lấy ít tiền sính lễ.

Chỉ là loại thuốc này không thể biến nam nhân thành một nữ nhân chân chính mà chỉ làm mất đi năng lực sinh sản. Có nghĩa là sau khi dùng loại thuốc này, tuy rằng "huynh đệ" vẫn còn nhưng lại không khác thái giám là mấy."

Khương Thù phát hoảng. Đây không phải loại thuốc hắn sai người bỏ Tô Diệc Thừa sao?

Sao hắn lại dính phải?!

Hắn quay đầu, ném cho Tiểu Thuận Tử một ánh mắt hình lưỡi dao.

Tiểu Thuận Tử hai chân run rẩy đứng không vững, thiếu chút tiểu ra quần.

Mà lúc này Tô Diệc Thừa đang ở trong phủ đệ thảnh thơi ngâm mình.

"Đại nhân, hôm nay điện của Khương Thù ra vào hơn mười vị thái y, chắc là thứ đồ hôm qua đã có hiệu quả." Tô Mãnh hội báo.

"Ừm." Tô Diệc Thừa vẫn nhắm mắt, lười biếng đáp.

Quả thực nếu chỉ dùng thuốc này một ngày, Khương Thù chắc chắn sẽ không đến mức đó, thảm ở chỗ là Tô Diệc Thừa tăng gấp ba lần thuốc bỏ vào.

Hơn nữa từ tối qua đến sáng nay hắn đã tắm hai lần.

Tô Mãnh có chút khó hiểu: "Đại nhân, sao ngài không để mưa dầm thấm lâu? Bị phát hiện sớm như vậy, chẳng vui chút nào."

Tô Diệc Thừa cười: "Ngươi cho rằng đại nhân nhà ngươi chỉ chuẩn bị nhiêu đó? Đây chỉ là một ít khai vị thôi."

Hai mắt Tô Mãnh phát sáng, hưng phấn trong lòng.

"Tiếp theo đại nhân muốn làm gì?"

"Tiếp theo? Ha." Tô Diệc Thừa mở mắt, đôi mắt đào hoa xẹt qua tia hiểm ác.

"Quy tắc của ta luôn là người kính ta một phân, ta kính người ba phần, người hại ta một lần, ta trả lại gấp trăm."

Tô Mãnh tỏ vẻ nể phục: "Không hổ là đại nhân. Đại nhân anh minh."

"Tiếp theo sao, bản quan muốn mượn đao giết người. Nghĩ xem trên thế gian này ai muốn Khương Thù biến thành thái giám nhất? Chắc chắn là tên Khương Duy vừa bị ám sát kia, hahahaha."

Chuyện Khương Thù bị người hạ độc thiếu chút nữa biến thành nữ nhân không bao lâu đã truyền khắp hoàng cung Bắc quốc.

Khương Noãn đuổi hết người đi.

Tức chết nàng rồi.

Ai quá đáng như vậy? Ca ca chính là trữ quân Khương quốc, làm như vậy chính là lung lay nền móng Khương quốc. Nàng mà phát hiện, nhất định sẽ băm vằm tên kia thành trăm mảnh!

Ngoài ra biết tin này còn có Quân Diễm Cửu.

Hắn cười lạnh, nói với Tiểu Phúc Tử: "Mơ tưởng người không thể mơ, đây chính là kết cục."

Tiểu Phúc Tử cười: "Gia, không phải ngài làm chứ?"

Buổi sáng còn làm bộ không để ý, kết quả lại âm thầm ra tay, không hổ là gia, quá tàn nhẫn.

"Không phải bổn đốc công."

"Vậy là ai?" Tiểu Phúc Tử nghi hoặc.

Quân Diễm Cửu liếc hắn một cái sắc lẹm.

"Nhiều chuyện."

"Nô tài nói nhiều, nô tại tự vả.'' Tiểu Phúc Tử vội vàng vả miệng.

"Không cần, ngươi hôm nay cũng coi như có công, thưởng." Vừa nói hắn vừa ném cho Tiểu Phúc Tử một nén vàng.

Tiểu Phúc Tử thụ sủng nhược kinh, lập tức tươi cười rạng rỡ: "Đa tạ Đốc Công đại nhân!"

Quân Diễm Cửu cười khẽ: "Công chúa giờ đang làm gì?"

Tiểu Phúc Tử nhanh nhẹn: "Nô tài đi hỏi."

"Không cần." Hắn đứng dậy.

Đến Kiêu Dương Điện lại bị một cung nhân ngăn lại.

"Công chúa không có trong điện, Đốc Công đại nhân về trước. Chờ công chúa về, chúng nô tỳ sẽ tới báo."

Quân Diễm Cửu thấy nàng đây là đang giận dỗi hắn, đen mặt: "Công chúa đi đâu?"

Một cung nhân rụt rè nói: "Công chúa...người đi thăm Khương công tử."

"Khương công tử" là xưng hô cung nhân gọi Khương Duy, vì hắn vẫn chưa có danh phận đàng hoàng.

Sắc mặt Quân Diễm Cửu lập tức đen sì.

Lục Khanh lắc lư trở về khi cả hoàng cung đã lên đèn. Nàng nhận ra bầu không khí trong Kiêu Dương Điện trùng xuống, cung nhân đi ngang qua nàng cũng vội vàng liếc nhìn một cái xong chạy.

Mãi đến khi gặp Nga Nhi nàng lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"

Nga Nhi nhìn thấy nàng liền nhỏ giọng: "Đốc Công đại nhân tới."

"Ừ hứ." Lục Khanh nhếch môi, nghênh ngang đi đến phòng khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play