77: Có gan cất giấu nước tắm của bản công chúa mà lại không có gan cùng bản công chúa tắm chung?
"Ngươi nói Tô Diệc Thừa cũng nhờ người mua thử một lọ?"
"Đúng vậy."
Quân Diễm Cửu mặt lạnh như băng, quanh thân bao trùm một cảm giác lạnh lẽo.
Hắn vẫy tay "Lại đây."
Tiểu Phúc Tử lập tức chạy tới.
Quân Diễm Cửu hơi nghiêng đầu, thấp giọng phân phó hai câu rồi cười lạnh.
Tiểu Phúc Tử cũng không nhịn được cười.
"Tuân mệnh."
Dựa theo phân phó, Tiểu Phúc Tử sai người lấy một cái vại lớn, đổ đầy nước đái ngựa vào trong sau đó đưa cho tiểu thái giám, mặt không biểu cảm nói.
"Ngươi đem thứ này giao cho Tô Mãnh."
Tiểu thái giám run bần bật nói: "Phúc... Phúc gia, thế này không ổn lắm..."
Tiểu Phúc Tử lập tức trừng mắt: "Hửm?"
Tiểu thái giám vội vàng gật đầu lia lịa: "Vâng vâng vâng."
Tiểu Phúc Tử còn đặc biệt phân phó một tiếng: "Ngươi nói với hắn phải lập tức đưa đến ray Tô đại nhân, không được mở ra, nếu không tiên khí sẽ chạy mất."
Dọc đường đều có người âm thầm quan sát nhất cử nhất động, tiểu thái giám cũng không dám làm bừa.
Tuy rằng chân tay run lẩy bẩy nhưng cuối cùng hắn vẫn đem cái bình nước đái ngựa kia giao cho Tô Mãnh, còn dựa theo lý do thoái thác mà Tiểu Phúc Tử bày cho nói qua một lượt.
Tô Mãnh nhận đồ, thoáng ngửi thấy một mùi vị khó tả xộc lên. Hắn ta đưa lên mũi ngửi ngửi: "Thứ này sao lại có mùi kì vậy?"
Nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của tiểu thái giám nên không dám tùy tiện mở ra.
Lục Khanh đang ngồi trong thư phòng gặm đào đọc sách, Mạc Ly một thân hắc y đột nhiên xuất hiện.
Nàng cũng có hệ thống tình báo riêng, chỉ là... cung phản xạ hình như có chút dài, việc hôm nay Mạc Ly muốn bẩm báo chính là việc nước tắm của nàng bị một cung nhân lén mang đi bán.
"Khụ, khụ khụ khụ...."
Lục Khanh suýt chút nữa sặc đào mà chết.
Mạc Ly đem đến một bình sứ tinh xảo đặt trước mặt Lục Khanh, mặt không cảm xúc: "Chính là đựng trong cái bình này, đã bán ra ngoài được vài ngày rồi."
Lục Khanh cầm cái bình quan sát: "Những người này có phải điên rồi không? Đến nước tắm của bản công chúa mà cũng có thể bán?"
Mạc Ly ho một tiếng: "Nghe nói có thể làm đẹp da, khắp phố phường đều gọi nó là "thiên tiên thuỷ"."
Lục Khanh đỏ mặt: "Nhưng nó là nước tắm ta đã dùng qua mà!"
"Công chúa băng cơ ngọc cốt*, nước dùng qua cũng không sao."
Khụ khụ.
Lục Khanh vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, buồn bực nói: "Rốt cuộc là tên nào to gan dám bán nó? Bổn công chúa phải phạt hắn!"
Mạc Ly đáp: "Tên đó mỗi lần đều dùng thuật dịch dung, nô tài đã âm thầm cho người tra xét."
"Hừ" Lục Khanh tức giận: "Thật kinh tởm! Loại người này phải mau chóng tra ra, càng sớm càng tốt."
"Vâng."
Sau khi Mạc Ly rời đi, Lục Khanh đi tới hòm thuốc đặt bên cạnh án thư.
Đây là đồ nghề nàng chuẩn bị từ trước.
Cũng đã qua mấy canh giờ, cũng nên thay thuốc cho Cửu Cửu rồi.
Lục Khanh tính toán thời gian, vừa đến giờ hợi, thiết nghĩ Cửu Cửu chắc còn chưa ngủ, nàng lập tức chạy đi.
Điện của hắn nằm ngay bên cạnh, vô cùng thuận tiện nên chẳng mấy chốc nàng đã xách theo hòm thuốc tới.
Lúc này Quân Diễm Cửu đang ở trong thư phòng, Tiểu Phúc Tử vừa mới trở về, bẩm báo lại: "Gia, đã xong."
"Ừm." Quân Diễm Cửu hài lòng gật đầu, lại nghe được tiếng bên ngoài truyền đến.
"Công chúa giá lâm!"
Hắn giật mình ngẩng đầu: "Đã muộn như vậy nàng còn tới đây làm gì?"
Lục Khanh mặc một bộ váy lụa hồng thoải mái, đón gió đêm chậm rãi đi đến.
"Cửu Cửu, Khanh Khanh tới rồi đây~"
Lục Khanh xách hòm thuốc trong tay, phi như bay đến chỗ Quân Diễm Cửu, ánh mắt dừng trên chiếc nơ trên tay hắn: "Tay có còn đau không? Đau lắm không?"
Quân Diễm Cửu thầm nghĩ, nếu nàng không nhắc đến thì hắn đã sớm quên từ lâu.
Lục Khanh nâng tay hắn lên, nhận ra chiếc nơ con bướm màu trắng quen thuộc, trong lòng vui vẻ.
Cửu Cửu của nàng thật ngoan.
Nàng lập tức tháo băng, cẩn thận thay thuốc mới, còn ở trên miệng vết thương thổi thổi vài cái.
Quân Diễm Cửu bất đắc dĩ: "Công chúa, không còn đau nữa rồi."
Lục Khanh hừ hừ: "Bản công chúa nói còn là còn, tay đứt lòng đau, sao có thể khỏi nhanh như vậy chứ!"
Quân Diễm Cửu:......
Bỏ đi.
Thay thuốc xong, Lục Khanh lại cẩn thận thay băng, Quân Diễm Cửu nhìn đến khó hiểu: "Sao lại là màu tím?"
Lục Khanh đắc ý dạt dào hếch cằm, bộ dạng vô cùng bá đạo.
"Ta nhuộm đó! Chiều nay ta dùng vỏ nho nhuộm, trông rất hợp với quần áo của Cửu Cửu đó nha!"
Quân Diễm Cửu:......
Băng bó xong xuôi, Lục Khanh đi tới đi lui thu dọn đồ đạc. Nàng vốn không muốn làm nhanh như vậy, nàng vẫn muốn ở bên Cửu Cửu thêm một lúc.
Quân Diễm Cửu cũng cảm thấy tiểu tổ tông này buổi tối phải cất công chạy qua thay thuốc cho hắn, muốn chiêu đãi một chút nên kéo mâm điểm tâm tinh xảo trên bàn sách tới cạnh nàng.
"Đây là bánh hạt dẻ Tiểu Phúc Tử mua ở ngoài cung, công chúa nếm thử không?"
"Bánh hạt dẻ sao!"
Đôi mắt Lục Khanh sáng lấp lánh, đang định duỗi tay lấy, bàn tay lại đột ngột chuyển hướng.
"A? Đây là cái gì?"
Nàng tò mò cầm bình sứ bên cạnh lên.
Đồng tử Quân Diễm Cửu co rút.
Lục Khanh vốn cảm thấy cái chai này có chút quen mắt bèn cầm lấy mở nút bình ngửi ngửi, phút chốc thần sắc Quân Diễm Cửu trở nên vô cùng vi diệu.
Quân Diễm Cửu ngại đỏ cả mặt.
Lát sau mới rặn ra mấy chữ: "Đây... chỉ là một cái chai bình thường thôi."
Hắn đánh liều rằng công chúa không biết chuyện này.
Chỉ cần hắn giấu kín chuyện này, âm thầm sai người xử lý cung nhân đó, tiểu công chúa sẽ không biết đây chính là một lọ nước tắm của nàng.
"Ồ."
Lục Khanh đặt bình về chỗ cũ, trong lòng còn lâu mới tin.
Tâm trạng Lục Khanh bây giờ có chút hỗn độn.
Trong hỗn độn lại xen lẫn vui mừng.
Cho nên là, Cửu Cửu rốt cuộc cũng yêu thầm nàng rồi sao?
"Đúng rồi, lần trước Cửu Cửu tắm suối thế nào rồi?" Nàng đột nhiên hỏi.
"Tốt lắm."
"Hai ngày sau ngài đi nữa không?" Nàng hơi cúi đầu, không nhìn hắn.
"Không cần."
Quân Diễm Cửu không hiểu tại sao khí nóng trên mặt không có cách nào tiêu tán, chỉ muốn nhanh chóng gọi hạ nhân mang thêm đá lạnh vào phòng.
"Ai da, Cửu Cửu không cần khách khí với bản công chúa, cũng không cần lo sẽ lãng phí nước." Vừa nói nàng vừa tiến lại gần, thổi khí vào tai hắn, nhỏ giọng câu dẫn
"Bản công chúa ấy mà, không ngại cùng Cửu Cửu tắm chung đâu."